Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 123: Lý lão đệ hắn không có tật xấu! Huyết Hoàng bí cảnh mở ra (length: 8358)

"Âm Hoa Thành, chết rồi?"
Một viên đá làm dấy lên ngàn cơn sóng, mọi người đều kinh hãi.
Âm Hoa Thành kia, trong những người đến Thanh Uyên tông lần này, là người có cảnh giới cao nhất.
Ở đây dám nói có thể dễ dàng thắng hắn, không có nhiều.
Chết rồi? !
"Thật sự chết rồi, thì chết ở bên ngoài trang tử một dặm, thi thể đã được mang trở về."
Có thể thấy được từ vẻ mặt trắng bệch của đệ tử Phần Ngọc Lâm.
Âm Hoa Thành không chỉ chết rồi, mà còn chết vô cùng thảm.
Trong phút chốc, vô số người đều hướng về phía Thanh Uyên tông nhìn.
Thấy rằng phần lớn mọi người của Thanh Uyên tông đều có vẻ mặt bình thường, không hề có sự phẫn nộ hay kích động như dự đoán.
Giống như cái người chết đó chỉ là người xa lạ.
Chỉ có Lý Mặc là mặt mày đầy vẻ ngưng trọng nói:
"Ta cảm thấy việc này nhất định có điều kỳ lạ, chúng ta vẫn là đi xem một chút đi."
...
Mưa gió vẫn tiếp diễn.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Sảnh trước của Đông Ly trang, đặt một tấm chiếu, ẩn ẩn có vết máu chảy ra, nếu không nói đó là Âm Hoa Thành, khó ai có thể nghĩ rằng đây là thi thể của một người.
"Thật thảm a."
"Cái này....rốt cuộc bị người nào giết chết?"
"Ta còn không biết đối phương dùng loại binh khí gì, dù sao hẳn không phải là đao kiếm."
"Tê..... Đường đường Quan Thần ngũ khiếu, ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có, đây là bị nhất kích miểu sát đó a!"
Tất cả mọi người bàn tán ồn ào, trên mặt mang theo thấp thỏm lo âu, mang theo kinh nghi bất định.
Âm Hoa Thành, trong Quan Thần cảnh tính là cường giả.
Mà bây giờ lại bị người ta nghiền nát giống như giết gà con.
"Đã phái người đi thông báo trưởng lão."
"Âu Dương sư huynh, ngươi thấy thế nào?"
"Thiết huynh, ngươi thì sao?"
Lạc Vũ hướng ánh mắt nhìn về hai người.
Một người trong số đó, là người có cảnh giới thứ hai trong số các đệ tử Thanh Uyên tông, đồng thời cũng là thủ tịch của Như Ý phong.
Còn Thiết Kỳ không chỉ là đại đệ tử của Cương Đấu môn, mà còn là một người có kinh nghiệm lão luyện.
"Kẻ giết người, không dùng nội tức, cũng không dùng ý hồn."
Âu Dương là một thanh niên có vẻ mặt hơi sầu khổ, nhìn thi thể của Âm Hoa Thành lắc đầu.
Không dùng ý hồn?
Không dùng nội tức?
Nói cách khác, Âm Hoa Thành là bị người ta dùng sức mạnh thuần túy đánh chết?
Tê.....
Trong sân vang lên liên tiếp tiếng hít vào khí lạnh.
Dùng sức mạnh thuần túy oanh sát một người Quan Thần cảnh, đây là chuyện người có thể làm được sao?
Quá tàn bạo.
"Binh khí mà người gây án dùng, chắc là...chùy!"
"Hơn nữa, người kia chỉ dùng một chiêu."
"Người ra tay, chắc là sát thủ của Tế Vũ Lâu, luyện là một loại luyện thể pháp môn cực kỳ bá đạo."
Vẻ mặt Thiết Kỳ trở nên trầm trọng tột độ.
Hắn cũng chỉ có thể nhìn ra được chừng này, dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy.
"Dùng chùy?"
"Một chùy oanh sát?"
"Tế Vũ Lâu?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rụt rè nuốt nước bọt.
Vẻ mặt cuồng ngạo của Bạch Kinh Hồng không thấy đâu, trong lòng âm thầm tính toán.
Càng tính toán, sắc mặt lại càng trắng bệch.
Đến nơi đất khách quê người này, kết cục của hắn có lẽ cũng chẳng hơn gì mấy.
Âm Hoa Thành cũng tu một môn luyện thể, điều này hắn biết, thân thể thuần túy so với hắn còn mạnh hơn một chút.
Cái Đông Hoang nhỏ bé này, lại có một tồn tại đáng sợ như vậy sao?
"Là Tây Bắc Chùy Vương!"
Lúc này, giọng nói non nớt của một thiếu nữ vang lên.
Thứ gì vậy?
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lạc Dao vừa mới lên tiếng.
"Đúng thế, là Tây Bắc Chùy Vương nha."
"Ta đã từng thấy hắn ra tay, một chùy liền đánh Dạ Quỷ Liễu Hằng thành bùn nhão."
"Mà nghe giọng hắn, tuổi của hắn cũng không lớn đâu, chắc là một đại ca ca."
Lạc Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lộ vẻ tự đắc.
Lạc Vũ trầm tư, trước kia hắn đối với sự tồn tại của Tây Bắc Chùy Vương này không hề quan tâm, bây giờ thật sự có chút hoài nghi.
Mọi người cũng đều câm lặng như hến, rơi vào trầm tư.
Một tên sát thủ Tế Vũ Lâu cực kỳ tàn bạo, thích dùng chùy đập chết người, hung hãn đến cực điểm, lại đang ở gần đây.
Theo lẽ thường, bọn họ nên là phải hăng hái lắm, nói mấy câu cho có lệ, tỏ vẻ sẽ hết lòng hiệp trợ Thanh Uyên tông truy nã hung thủ, như vậy mới làm đẹp được.
Nhưng quyết không ai dám.
Nhỡ như hung đồ đó vẫn chưa đi xa thì sao?
"Giữa thanh thiên bạch nhật, ban ngày ban mặt!"
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên.
Mọi người không khỏi ngẩn người, nhìn ra bên ngoài, trăng khuất gió gào, mưa lớn tầm tã.
"Tên cuồng đồ to gan! Cũng dám giết đệ tử tông ta!"
"Ta Lý Mặc thề không đội trời chung với hắn!"
Thiếu niên ăn xong dưa hấu đập xuống đất, chính khí lẫm liệt nói.
Những người trẻ tuổi tài tuấn ở đó, đều có chút đỏ mặt.
Vừa rồi bọn họ đã sợ đến run cả người, đến rắm cũng không dám đánh.
Nhìn xem người ta xem, thật quang minh lỗi lạc, thật có đức độ, thật dám vì thiên hạ.
Nghe nói Lý chân truyền này nhiệt tình vì việc chung, ghét ác như kẻ thù, lời đồn quả không sai!
"Lý lão đệ cao thượng!"
"Lý huynh thật không có gì đáng chê trách!"
Cả sảnh đường lớn tiếng khen hay, có người giơ ngón tay cái lên, vừa vỗ tay rào rào.
Nhưng âm thanh ủng hộ rất nhanh liền dừng lại.
Bởi vì...hình như bên ngoài mưa gió đột nhiên ngừng?
Không, không phải là mưa gió ngừng, mà chính là tất cả những hạt mưa đều bị ép chặt lại, không thể rơi xuống.
Là lĩnh vực của cường giả nội cảnh.
Âm Hoa Tuyên mặt không đổi sắc bước vào, khí tức lại giống như một con sư tử nổi giận.
Bên cạnh hắn còn có không ít cường giả nội cảnh của Tử Dương phủ đi theo.
Vừa rồi, bọn họ đã tìm kiếm khắp vùng xung quanh trăm dặm, đến cả con ruồi cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không tìm được chút dấu vết nào.
Nếu đối phương không phải mọc cánh bay, thì chỉ có một khả năng.
"Ra đi."
"Lão phu đã biết ngươi rồi."
Giọng nói vang vọng, đinh tai nhức óc, tất cả mọi người hầu như đều thất thần ngay trong khoảnh khắc, cái âm thanh đáng sợ đó xuyên thẳng vào tận đáy lòng.
Mọi người có cảm giác như bị nghẹn ở cổ họng, cảm giác bí mật trong lòng không chỗ nào che giấu.
Lý Mặc cũng cảm thấy mình dường như bị một con hung thú để mắt đến.
Nhưng hắn lại không hề cảm thấy chút bất an nào.
Thế thôi sao? So với sư tôn còn kém xa.
Ánh mắt của Âm Hoa Tuyên dừng lại trên người Lý Mặc một thoáng.
Hắn nhớ ra rằng, khi ra khỏi tông, Âm Hoa Thành có từng có mâu thuẫn với hắn?
Nhưng...
Kẻ này am hiểu dùng kiếm, hơn nữa chỉ là Nội Tức cảnh...
"Âm Hoa trưởng lão, hung thủ chưa chắc đã ở đây."
"Ai biết bọn tặc nhân Tế Vũ Lâu, có thủ đoạn quỷ quái gì trốn đi nơi xa."
"Phần Ngọc lâm ta sẽ giúp ngươi dốc toàn lực truy tra."
Một người trung niên mặc nho sam lên tiếng, phá tan không khí căng thẳng vừa rồi.
"Người kia nói không chừng là vì bí cảnh Huyết Hoàng mà đến."
"Ừm, đến lúc đó chắc chắn sẽ lộ diện trong bí cảnh, đệ tử trong môn của ta nếu có tin tức gì, chắc chắn sẽ thông báo cho nhau."
Các cường giả nội cảnh còn lại, cũng đều lên tiếng phụ họa.
"Dao."
"Ngươi đã gặp qua người kia, kể cho chúng ta nghe về những đặc điểm của hắn."
Dù sao chuyện này xảy ra trên địa giới của Phần Ngọc lâm.
Đối với việc một vị chân truyền của Thanh Uyên tông bị giết chết, bọn họ cũng đã coi trọng đủ rồi.
Tối đó, những tinh nhuệ trong phủ đều xuất động, còn có mấy vị nội cảnh, làm ầm ĩ một trận, khiến huyện Thanh Hà náo loạn một hồi, đến chuyện trộm cắp cũng chẳng còn.
Nhưng động tĩnh dù lớn, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.
Huống chi huyện Thanh Hà hiện giờ, cũng không phải là một mình bọn họ làm chủ, có vài thế lực tuy không có địa bàn ở Tử Dương phủ, nhưng cũng không phải bọn họ có thể tra rõ được.
Lần huy động nhân lực này, từ đầu đã định sẵn là mưa rào gió lớn rồi.
Hơn nữa, bí cảnh Huyết Hoàng sắp mở.
Đến lúc đó người chết, đâu chỉ có mỗi một vị chân truyền?
Ngày hôm sau, cách huyện Thanh Hà năm mươi dặm, Hồng Phong sơn.
Nơi đây cây phong nở rộ quanh năm, lúc nào cũng một màu đỏ tươi như máu, hôm nay màu đỏ ấy càng thêm yêu dị, như muốn nhuộm đỏ cả tầng mây.
Cũng không biết có mối quan hệ gì với Huyết Hoàng đã chết ở đây hay không.
Hiện giờ mây bay tứ phía, vô số võ giả từ khắp nơi đều đang đổ về đây.
Bí cảnh sắp mở...
Bạn cần đăng nhập để bình luận