Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 40: Lưu Kim Thiên Thư Ấn, có thể thăng cấp thần công, thế giới hạt giống! (length: 10445)

"Chỉ một lần mà ra ba cái phản hồi sao?"
Tiểu Lý đồng học ngoài ý muốn mà kích động.
Lần này nhận thưởng từ tảng băng kia, xem ra không chỉ chất lượng cao mà số lượng cũng làm người rất hài lòng.
Trong phút chốc.
Lý Mặc đều có chút không kịp tiếp nhận.
Quả nhiên vẫn là tảng băng đùi ngọc dễ ôm.
Ngày mai nhất định phải sắp xếp cho tảng băng một bữa ăn thịnh soạn.
"Để ta xem hết một lượt đã."
Lý Mặc đưa mắt nhìn phần thưởng hiện ra trước mắt.
【 Lưu Kim Thiên Thư Ấn 】: "Có thể nâng cấp phẩm chất một môn thần công hoặc bất kỳ võ học nào có cấp bậc thấp hơn."
"Ngay cả thần công phẩm cấp cũng có thể nâng lên?"
Tiểu Lý đồng học không biết nhiều liền hít vào một hơi lạnh.
Thật tình mà nói, hắn cũng chỉ nghe qua về thần công mà thôi.
Phải biết, lịch sử Thanh Uyên tông đã lâu, tổ sư đời thứ nhất là từ Trung Thần châu đến, võ học cao nhất trong môn phái cũng chỉ là tuyệt học.
Một môn võ học trung thừa luyện đến đại thành, đã có thể coi là một phương cường giả ở Tử Dương phủ.
Võ học thượng thừa luyện đến đại thành thì có thể khai tông lập phái.
Đúng vậy.
Bây giờ Tiểu Lý đồng học chỉ cần cảnh giới đuổi kịp, chỉ riêng với Hỏa Hạc Thiên Vũ Kiếm pháp cũng có thể tính là cao thủ có tiếng trong một phủ.
Còn về thần công...
Lý Mặc chỉ nghe kể chuyện tiên sinh nói, trăm năm trước có một cường giả tên là Thiên Hình Võ Tôn ở Trung Châu mang theo một môn thần công trốn đến Đông Hoang vực.
Lúc đó dẫn đến vô số cường giả từ vực ngoài kéo đến, các môn phái bản địa như Thanh Uyên tông không có tư cách nhúng tay.
Ngay cả Đại Ngu Tầm Thiên Vệ cũng phải đích thân ra mặt.
Cuối cùng không ai biết môn thần công kia rơi vào tay ai.
Trong nhận thức của hắn, thần công đã là trần nhà của cửu thiên thập địa.
Còn trên thần công nữa ư?
Như vậy là vượt quá phạm vi tưởng tượng của Lý Mặc rồi.
"Đáng tiếc là ta bây giờ ngay cả thần công cũng không có, đành phải cất đi đã."
Tâm thần Lý Mặc khuấy động, giống như người nghèo bỗng nhiên nhặt được một rương vàng thỏi.
Vàng thỏi tuy tốt, nhưng trong chốc lát cũng không thể mang ra tiêu xài.
Võ học tốt nhất mà hắn đang có cũng chỉ là tuyệt học.
Dùng Lưu Kim Thiên Thư Ấn cho tuyệt học thì quá lãng phí của trời.
"Trong thiên thư ấn, chắc phải có tuyệt học để nâng cấp."
"Đến lúc đó có thể nâng cấp tuyệt học thành thần công trước..."
"Mà lại ‘chỉ là thần công’ biết đâu tảng băng lại cho ta bất ngờ lúc nào đó."
Tâm thái Tiểu Lý đồng học lúc này rất tốt.
Đời trước hắn xem nhiều tiểu thuyết, chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Lý Mặc nhìn đến phần thưởng kế tiếp.
【 Thế giới hạt giống 】: "Một tiểu thế giới đang trong trạng thái sơ khai, hiện đang trong trạng thái hỗn độn chưa khai mở, sẽ dần lớn mạnh và hoàn thiện theo thực lực của ký chủ, tương lai có cơ hội diễn hóa thành một đại thế giới chân chính!"
Một đại thế giới!
Chỉ năm chữ này thôi đã đủ để chứng minh độ nặng của nó.
Lần này Lý Mặc thật sự có chút chấn động.
Không phải chứ, ta mới bắt đầu luyện võ thôi mà.
Tiêu chuẩn tương lai, đã hướng tới nơi Bàn Cổ khai thiên lập địa rồi sao?
Thế giới hạt giống sẽ mạnh lên không ngừng theo sự cường đại của hắn.
Mà tiểu thế giới mạnh lên, cũng sẽ phản hồi lại bản thân hắn.
Sau cùng, thế giới tức là ta.
Trong thế giới của hắn, mạnh yếu đã không còn quan trọng.
Hắn đã là Thiên Đạo, đã là chúa tể, chỉ một ý niệm có thể long trời lở đất, di tinh đổi vị.
"Cửu thiên thập địa rộng lớn, đều bắt đầu từ hạt giống thế giới."
"Nó là tự nhiên mở rộng, hay là phụ thuộc vào sự trưởng thành của người nào đó?"
Tư duy Lý Mặc mở rộng, không khỏi liên tưởng.
Thôi, cái này tạm thời không phải chuyện hắn có thể tìm hiểu.
Cảm giác, tiểu thế giới của hắn còn chưa bằng cây mầm.
"Nhận lấy."
Ý niệm của Lý Mặc vừa mới nảy lên.
Ngay sau đó, hoàn cảnh xung quanh như sóng nước biến ảo.
Trong khoảnh khắc, hắn thấy vô số màu sắc đang cuộn trào, xây dựng lại, biến hóa, kỳ lạ.
Nhưng trong giây lát, tất cả màu sắc tan thành mây khói, chỉ còn lại vô biên vô tận hư vô.
Đợi hắn hồi phục tinh thần thì phát giác bản thân đang đứng trong một không gian màu trắng tinh.
Bốn phương tám hướng đều là bạch vụ vô biên.
Không gian hắn đang đứng, cũng chỉ to bằng một quả bóng rổ, còn nhỏ hơn Thu Thủy các mấy vòng.
Nhưng, không gian này hoàn toàn thuộc về hắn.
"Kiếm đến!"
Lý Mặc mặt mày nghiêm nghị, khẽ vẫy tay.
Ngay lập tức, không biết từ đâu bay đến một thanh thần kiếm, khí tức sắc bén, mũi nhọn lộ rõ.
Hắn mặc áo trắng như tuyết, giống như một kiếm khách tuyệt thế thực thụ.
Đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng:
"Kiếm khai thiên môn!"
Nhất thời, vô số kiếm khí ngập trời trào ra, bao phủ thiên địa.
Ờ...
Nếu bỏ qua việc cái “thiên địa” này chỉ có bán kính tầm mười trượng, thì một kiếm này vẫn rất đẹp mắt.
"Làm kiếm khách thật sự sảng khoái."
"Nếu có thể dùng chiêu này ở bên ngoài thì tốt biết bao."
Tiểu Lý đồng học thở dài.
Thiên phú kiếm đạo của hắn vẫn vậy, chỉ là nhân cách thích thể hiện bộc phát mà thôi, thế giới này đang phối hợp hắn diễn trò...
"Chỗ này nhìn vào, vẫn còn quá đơn điệu."
"Phải trang trí lại mới được."
Lý Mặc bắt đầu nảy hứng với việc quản lý không gian riêng của mình.
...
Sau mười phút.
Tiểu Lý đồng học dùng hết vốn kiến thức tích lũy được từ việc đọc tiểu thuyết để cải tạo nơi này.
Nền đất trống trải, thêm vào đình đài lầu các, toàn bộ đều trong suốt long lanh, nổi bật lên vẻ trang nhã và đẳng cấp.
Bên trong đình đài lầu các có giếng cổ, có bàn cờ, có lò luyện đan… cùng các loại vật phẩm phi phàm.
Lý Mặc còn muốn làm thêm một vài loại kỳ hoa dị thảo.
Tiếc rằng...
"Xem ra bây giờ ta chưa thể sáng tạo ra sinh mệnh."
Lý Mặc chợt nhận ra.
Dù là chúa tể của thế giới này, hắn vẫn có những chuyện không làm được.
Ví dụ như, tạo ra sinh mệnh.
"Nhưng có thể mang sinh mệnh từ bên ngoài vào."
"Chỉ là sinh mệnh đó không thể mạnh hơn ta."
"Các vật mình tạo ra bên trong cũng không thể mang ra ngoài."
Lý Mặc thử nghịch một hồi cũng hiểu thêm về tiểu thế giới này.
...
Đêm khuya.
Ý thức Lý Mặc thoát ra khỏi thế giới hạt giống.
Hắn nhìn ánh trăng bên ngoài.
Hắn vừa ước chừng mình ở trong đó gần một canh giờ, thời gian bên ngoài không trôi qua nhiều lắm.
Ừm, hiện tại, tốc độ thời gian của hai thế giới gần như tương đồng.
"Đúng rồi, còn có một cái phản hồi nữa."
Vừa rồi hắn mải chơi quá quên cả trời đất.
Lý Mặc suýt nữa thì quên mất cái phản hồi cuối cùng.
【 Vô Tướng Lưu Ly Diện 】: "Có thể biến hóa muôn hình vạn trạng, ngăn cách mọi phương pháp dò xét."
Giới thiệu ngắn gọn và đầy đủ.
Lý Mặc trực tiếp lấy ra.
Là một chiếc mặt nạ kim loại màu lưu ly.
Khi hắn đeo vào và nhìn mình trong gương thì thấy khí chất toàn thân mình đã biến đổi.
Nếu thay bộ quần áo khác.
Ngay cả hắn cũng không nhận ra người sau mặt nạ là mình.
Ví dụ như, ai cũng có khí chất đặc trưng khi nói chuyện.
Nhưng chỉ cần hắn muốn, sau khi đeo mặt nạ vào, sẽ tạo cho người ta cảm giác thâm sâu khó lường.
Không chỉ khí chất thay đổi mà hình dạng mặt nạ cũng thay đổi được.
Bá — — Khoảnh khắc sau, Vô Tướng Lưu Ly Diện biến thành mặt nạ đầu rồng.
Bá — — Đầu rồng lại biến thành mặt nạ đầu heo ngây thơ chân thành.
"Giọng nói cũng biến được..."
Lý Mặc vừa mở miệng, giọng hát trở nên trầm ấm mạnh mẽ.
Hài lòng gật đầu.
Hắn thu lại tâm thần, bắt đầu luyện công.
...
Đến chiều hôm sau.
Khi Lý Mặc chuẩn bị ăn cơm tối xong rồi đả thông mạch thứ mười một thì khách đến Thu Thủy Các.
Trưởng lão Hàn Hạc, người quen cũ.
"Lý Mặc và Doanh Băng, hôm nay vì sao không đến Thần Binh Phong?"
Lão vừa bước vào liền nhíu mày hỏi Thương Vũ.
"Đến Thần Binh Phong làm gì?"
Thương Vũ đang thoải mái nằm trên ghế đu phơi nắng, lơ đãng ngỏng tai lên.
"Bọn họ là ba người đứng đầu thí luyện tông môn!"
Lão đầu Hàn Hạc tức giận.
Vì sao nói mỗi đệ tử nội môn đều có thể đến Thần Phong Động chọn vũ khí?
Bởi vì ai vào được nội môn, về cơ bản đều sẽ có thành tích tốt trong thí luyện tông môn.
Cũng vì vậy mà nhận được cơ hội đến Thần Phong Động chọn vũ khí.
Đương nhiên, là ba người đứng đầu thì phần thưởng không chỉ vậy, có điều tông môn giờ đang bận rộn nên chưa kịp phát thưởng.
"Hình như là có chuyện như vậy."
Thương Vũ nghiêng đầu, ngẫm nghĩ.
Trưởng lão Hàn Hạc lười nói nhiều với nàng, thấy Doanh Băng và Lý Mặc đều ở đó, bèn nói:
"Đi thôi, theo lão phu đến Thần Binh Phong."
"Trưởng lão Hàn Hạc, ta có một thỉnh cầu."
Doanh Băng đột nhiên lên tiếng.
"Ừm, ngươi nói đi."
Hàn Hạc đang định quay đi thì dừng bước.
Báo tin này cho đệ tử thì vốn không cần đến trưởng lão Chưởng Phong như hắn.
Sở dĩ đích thân tới là do Doanh Băng, cục cưng quý giá của tông môn.
Nên đương nhiên, cần phải suy xét ý kiến của nàng.
Doanh Băng nói: "Thời gian đến Thần Phong Động, ta muốn dời lại vài ngày."
"Vì sao?"
Doanh Băng liếc nhìn Lý Mặc, khẽ nói: "Đệ tử cảm thấy kiếm pháp vẫn có thể tinh tiến hơn, đến lúc đó sẽ chọn được vũ khí tốt hơn."
"Thế à... Cũng không phải không thể."
Hàn Hạc nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên về sự tiến bộ trong kiếm pháp của nàng, sau đó gật đầu nói:
"Việc này tự nhiên có thể, nhưng tối đa chỉ được chậm ba ngày."
"Ba ngày sau, Thần Binh Phong sẽ vào mùa hỏa địa mạnh nhất trong năm, Thần Phong Động sẽ không ai vào được nữa."
"Đệ tử biết rồi."
Ba ngày.
Doanh Băng tự tin, có thể để trình kiếm đạo của Lý Mặc tăng lên một cấp độ.
Nghĩ đến việc lúc thu được danh khí được công nhận, chẳng khó khăn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận