Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 359: Lý bá phụ bá mẫu tôn tử, người nào sinh? (length: 7337)

"Đất Đen thượng tiên, ngài cứ đi trước, sao? Phía trước có tảng đá lớn, ta để ngài giẫm qua, cái thứ cấp bậc gì dám cản đường thượng tiên ta."
"Thiên Tôn lão nhân gia không thu đồ đệ, thượng tiên ngài cũng không thu?"
"Không thu đồ đệ? Vậy ngài có thu tọa kỵ không?"
Buổi chiều, ta, Lý Hắc Đất thượng tiên, bị đám người La Dã Tiên của Hoán Ma giáo cúi đầu khom lưng hộ tống ra ngoài, trông như bọn chúng hộ tống cha mình còn không dụng tâm bằng.
Bọn chúng quá muốn tiến bộ rồi.
"Nam Cương là nơi tốt đẹp, là nơi phát tích của Đại Thương vương triều...."
Lý Mặc không nhanh không chậm bước đi, như thể không quan tâm chút nào lên tiếng.
"Bách tính ở đó có thể được Thiên Tôn giáo hóa, quả thực là phúc phận của bọn họ!"
La Dã Tiên quả quyết nói, ánh mắt kiên định như sắp vào đảng.
Ngươi đoán bọn chúng vừa từ Tiên Tông đi ra, đi ngang qua một khoảng sân rộng như vậy, đã thấy những gì rồi?
Thiên tài địa bảo chất đống như núi!
Vô số những thứ kỳ trân dị bảo!
Còn có một cái tựa như hòn non bộ, lại nối liền thành dãy núi....Vàng ròng!
Lúc ấy, bọn chúng còn tưởng đã lạc vào bí khố tông môn của Vạn Tượng Tiên Tông, nhưng lại thấy có gì đó không đúng, có tông môn nào lại mở toang cửa bí khố, vàng bạc châu báu vứt lung tung, cứ như rác rưởi vậy...
Ngươi đoán ta, Đất Đen thượng tiên, đã nói gì?
"Đây là phòng chứa đồ của Tiên Tông."
Phòng chứa đồ....đồ...đồ...
Đến tận bây giờ, chúng vẫn không thể quên được khi Đất Đen thượng tiên nói câu đó, ung dung tự tại như mây trôi nước chảy, coi tiền tài như cặn bã ra sao.
Vậy thì bí khố tông môn thật sự ở đâu?
Giờ phút này, tia lo lắng cuối cùng trong lòng La Dã Tiên, đã bị đánh tan, xé nát một cách tàn nhẫn, vô nhân tính.
Hiện tại bọn chúng chỉ sợ Vạn Tượng Tiên Tông chê cái giáo Hoán Ma “nghèo nàn thân thích” của bọn chúng mà thôi.
Vù một tiếng — Một cơn gió lạnh lẽo thổi tới, mọi người khựng lại.
Lý Mặc vừa ngẩng đầu, đã thấy bóng dáng cô đơn của Cô Ảnh trên dòng suối Đào Hoa Khê, vẻ mặt nàng hơi ngẩn ngơ.
Băng tảng vẫn lạnh lùng, nhưng nàng nhẹ nhàng nhếch môi, hàng lông mày nhíu chặt cũng giãn ra.
Người ngoài nhìn vào thì thấy lạnh lùng.
Nhưng trong mắt Lý Mặc lại có vẻ ngây ngốc...
Ừm, băng tảng không ngờ lại bình thường đến vậy.
Bản thân hắn cũng không ngờ hiệu quả lại tốt đến thế, không những có lực lượng chúng sinh ban đầu bảo vệ, ngay cả người trong Ma Giáo này cũng bắt đầu tin Thiên Tôn, dâng lực lượng chúng sinh cho hắn, những người này lại đều là võ phu có cảnh giới không thấp, mỗi một người lại còn hơn mấy lần bọn thuộc lục tiết.
"Sư tỷ, tỷ trở về rồi."
Diễn thì phải diễn cho trót, Lý Mặc tiến lên, đứng cùng Doanh Băng.
Nói nhiều ắt sai, hôm nay muốn đạt được hiệu quả, cũng đã đạt được rồi.
Sau đó Lý Mặc cười tủm tỉm nhìn đám người Hoán Ma giáo:
"Ta và thánh nữ sư tỷ đã hẹn đi du sơn ngoạn thủy, không tiện tiễn mọi người."
"Chuyện đền bù lúc nãy ta nói, chư vị về giáo có thể bàn bạc với người ở trên."
La Dã Tiên nhìn hai người "đồ luyện công" mập mờ, cười một tiếng.
Vị Đất Đen thượng tiên này, quả là một nhân vật tuyệt vời.
Hơn nữa đối phương rõ ràng biết, mình không quyết định được, đây là có ý để mình về báo lại.
"Vậy bọn ta xin cáo từ trước."
"Đi thong thả."
. . .
La Dã Tiên phấn khích, mặt mày hớn hở ra đi, hắn cảm thấy mình đã lập đại công cho giáo.
"Đường chủ, nhưng mà nhiều lực lượng chúng sinh của chúng ta như vậy, đều chưa thu hồi lại, thánh tử liệu có không vui?"
Tên tế ti răng hô vừa đứng ở ngoài hỏi.
"Không vui? Ha...Một chút lực lượng chúng sinh có đáng gì, gọi là nhân sự, nhân sự hiểu không?"
La Dã Tiên nhìn tên tế ti như ếch ngồi đáy giếng, khóe miệng hơi nhếch lên:
"Đất Đen thượng tiên quản chúng ta xin người, đó là cho chúng ta một cơ hội tiến bộ, là muốn xem thái độ của chúng ta."
"Cũng giống như đánh mạt chược cố ý cho đối phương ăn tiền một dạng, đầu óc ngươi chậm tiêu quá."
CPU của tên tế ti răng hô có chút quá tải.
Nhưng mà một tay toàn Thất Tiểu Đối, ai có thể nhịn không nghĩ bậy được chứ?
Đi thêm một đoạn, bọn chúng tìm một nơi yên tĩnh, liên lạc với Thánh tử Hoán Ma.
Sau khi kết nối, La Dã Tiên mặt đầy thần bí, câu đầu tiên chính là:
"Thánh tử, cơ duyên ngàn năm có một của thần giáo, sắp tới rồi!"
"Ngài có muốn tiến bộ không?"
"?"
Dưới bầu trời xanh, trên tầng mây trắng.
Cân Đẩu Vân đưa Phong Nhi về nhà, vui vẻ hớn hở, không biết có phải do chở thiếu niên kia tâm tình đang rất tốt hay không.
Lý Mặc áo trắng phấp phới, sờ vào Không Minh Vạn Sắc Tháp nóng ran trong lòng bàn tay, nhìn lực lượng chúng sinh nhỏ nhặt được gom góp lại, đắc ý cất vào.
Tốc độ thu thập lực lượng chúng sinh không những không bị hao tổn, mà còn nhanh hơn không ít.
Ừm, bây giờ “Kim Ô sư huynh” của hắn còn chưa đến, cho dù gom đủ lực lượng chúng sinh để hiển hóa thần hình, cũng đánh không lại....
"Đất Đen sư đệ?"
Doanh Băng ôm cái đầu to oa oa, nhìn thấy khóe miệng Lý Mặc nhếch lên, không khỏi nghiêng nhẹ đầu.
"Thật ra lúc đầu cha ta đặt tên ta là Lý Hắc Đất, bởi vì người coi bói nói ta ngũ hành khuyết đất."
Lý Mặc bị nhìn đến không tự nhiên.
Đôi môi của Doanh Băng hơi mím lại, trầm mặc một lúc rồi hỏi:
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó mẹ ta nói tên này quá đất, nên phối hợp với tổ tiên, lấy chữ Mặc."
Vẻ mặt tĩnh lặng của Doanh Băng nhu hòa hơn vài phần, như thể có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó.
Ở kiếp trước, những người nàng nhớ đến không nhiều, ngoại trừ mấy cường giả trên cao vời vợi ra, người bình thường lại càng ít, duy chỉ có bá phụ bá mẫu nhà họ Lý là để lại trong nàng ký ức sâu sắc.
Sau này bá phụ bá mẫu nếu có cháu trai, nhất định không được để đại Long bá phụ đặt tên….
Nghĩ đến đây, Doanh Băng bỗng khựng lại.
Cháu trai?
Cháu trai của bá phụ bá mẫu, là do ai sinh ra?
Răng rắc — Đầu to oa oa bị nắm cái đầu vang lên một tiếng.
"Băng tảng, cổ ngươi đỏ hết cả rồi kìa."
Lý Mặc thấy cổ nàng ửng đỏ dưới ánh hoàng hôn, đứng đắn hỏi, đồng thời đưa mu bàn tay chạm vào má nàng.
Nhưng vừa chạm vào ngọc ấm mềm mại, Doanh Băng liền xoay người sang bên.
"Không sao cả."
"Rõ ràng mặt cũng nóng hổi…."
Tiểu Lý thiên tài không hiểu chuyện gì.
Phong Nhi khua mái tóc xanh phấn khởi, gió lạnh đầu đông thổi vào mặt, băng tảng mới hạ được nhiệt độ.
Nhưng con tim vừa yên tĩnh, lại trỗi lên từng đợt khác.
Bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở:
【Chúc mừng ký chủ, đã thành công đoạt được vị trí đầu bảng Thiên Kiêu, đồng thời còn hoàn thành trừng phạt, điều này chứng tỏ ký chủ rất hài lòng với nội dung trừng phạt.】 【Điều này chứng tỏ hướng thăng cấp của hệ thống là hết sức chính xác.】
"......"
Doanh Băng nghe thấy tiếng hệ thống, ánh mắt khẽ run lên.
"Ta còn chưa mở bảng xếp hạng, ngươi chui ra làm gì?"
【Tuy bảng xếp hạng còn chưa mở, nhưng ngài có thể rút thưởng trước…Rút trừng phạt nha!】
"?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận