Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 422: Gãi không đến địa phương ngứa (length: 7845)

Nhìn vẻ mặt thành thật hỏi han của Lý Mặc, lại nhìn Tần Ngọc Chi đang thua te tua.
Thượng Quan Văn Thương cùng một đám trưởng lão ban đầu không phải kinh ngạc, mà là rơi vào trầm tư, suy nghĩ xem những điều Lý Mặc nói bọn họ đều biết chữ này rốt cuộc là có ý gì.
Giáo chủ Hoán Ma?
Ngươi là nhân viên?
Thái Thượng trưởng lão Thanh Uyên tông? ? ?
Đặc biệt ba cái từ này có thể xuất hiện trên cùng một người sao? Vớ vẩn! !
"Ngươi chờ một chút, để ta tiêu hóa đã..."
Thượng Quan Văn Thương và Hàn Hạc trưởng lão cố gắng lý giải, sau đó phát hiện khả năng lý giải của mình vẫn cần nâng cao.
"À, ta vẫn là nói lại từ đầu đi."
Lý Mặc ho nhẹ một tiếng, nói:
"Lúc trước thấy dân chúng Nam Cương lâu nay bị Hoán Ma giáo coi như thịt cá, đúng lúc ta lại vì một môn võ học, cần sức mạnh của chúng sinh, cho nên ta đã liên hợp với các tiền bối Yêu tộc, mọi người cũng biết, hình như bọn họ luyện võ rất tốt... ."
"Sau đó thì hết sức khó hiểu, ta liền thành dượng của thánh tử Hoán Ma..."
"Cho nên ngươi lập ra tông môn mới? ! Đi lừa đảo Hoán Ma giáo?"
Hàn Hạc trưởng lão hai mắt trợn tròn, vén tay áo lên.
Nghe mà hắn ngớ người.
Còn Vạn Tượng Tiên Tông, còn Nguyên Thủy Thiên Tôn, còn lôi kéo Tiểu Băng đi làm thánh nữ.
Nghe hắn kể có vẻ còn có chút đáng tin....
"Hàn Hạc à, ngươi xem ngươi, lại nóng nảy rồi."
Thấy Hàn Hạc trưởng lão tính khí thất thường sắp nổi giận, Thượng Quan Văn Thương vội vàng ngăn cản hắn.
Hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải tỉnh táo, tông chủ đại nhân mới lên tiếng:
"Ngươi nói tiếp đi."
"Thật ra dưới đáy Vân Mộng Cung không có dị bảo gì, chỉ có Hoán Thần trước kia.....Giáo chủ Hoán Ma, cũng là Tần Ngọc Chi, nhưng người khác chắc chắn không tin, cho nên ta mới dùng một môn võ học có thể hóa thân, đạp tảng đá dẫn bọn họ đi."
"Ha ha, đám người Hoán Ma đầu óc không được thông minh, chắc còn đang cười ngây ngô đấy."
"..."
Lúc này thì đến lượt Tằng trưởng lão và Hoành Vân tam anh rơi vào trầm tư.
Vậy cái lông bọn họ đoạt được...
Thật sự chỉ là một cọng lông! (ngã)
Tông chủ đại nhân cùng trưởng lão Thần Binh phong da đầu tê rần.
Cậu nhóc này....Không, thằng nghiệt súc này lá gan thật là lớn, hành động cũng quá Thương Vũ!
"Sau đó ta thấy Tần giáo chủ cô đơn hiu quạnh, cũng không có nơi đi, nghĩ đến đã có hợp tác chiến lược với Hoán Ma giáo, nàng lại là Tiên Thiên làm thuê Nhân Thánh thể, chi bằng thu nạp nàng vào Vạn Tượng Tiên Tông."
"Tiện thể để nàng đến Thanh Uyên tông đảm nhiệm Thái Thượng trưởng lão, cũng là gấm thêm hoa..."
"Nghiệt súc, im ngay! !"
Thượng Quan trưởng lão mất hết tỉnh táo, suýt nữa vung chiếc nồi lên đập đầu Lý Mặc.
Cái cơ nghiệp của tổ tông chẳng lẽ đã thành ổ điểm rồi?
Tông môn còn có thể gọi tông môn được nữa sao? Cùng lắm thì gọi là tập đoàn, lại còn là loại đặc biệt lớn ấy.
"À đúng rồi, lăng mộ hoàng gia Thanh Uyên..."
Tần Ngọc Chi ngẩng đầu, hồi ức bỗng nhiên ùa về:
"Lăng mộ là do ta thiết kế đó, chỗ lối vào ta còn đặt rất nhiều tượng đá ẩn chứa thần ý, dùng để đe dọa kẻ xấu, đề phòng trộm mộ, sao giờ nhìn không thấy nữa?"
Vậy Quần Ngọc phong là lối vào lăng mộ?
Nàng nói là mấy pho tượng Quan Thần kia?
Lý Mặc nhìn về phía sư tôn của mình.
"..."
Thương Vũ vuốt mũi ngọc tinh xảo, huýt sáo một tiếng rồi nghiêng mặt 45 độ nhìn lên trời.
Sư tôn mỹ nữ không hiểu rõ ngươi đang nói cái gì lắm. Jpg
Thôi xong, cơ nghiệp của tổ tông lại là do người ta thiết kế.
Thượng Quan Văn Thương sắc mặt phức tạp, một vị Chưởng Huyền cảnh tầng thứ bảy à, rất nhiều đại tông trấn châu, trong tông môn chưa chắc đã có lão quái vật như vậy.
Tiên cảnh là truyền thuyết, Thông Thiên cảnh thì mai danh ẩn tích trên đời này.
Đệ thất cảnh đã là nội tình mạnh nhất lộ ra bên ngoài của cửu thiên thập địa rồi.
Vừa vặn chuyện này cũng quá khó chịu, liên lụy quá sâu.
"Chuyện này lớn, cần phải bàn bạc kỹ hơn."
Tông chủ đại nhân vội vã về chủ phong, không biết có phải muốn đi thương lượng với Thái Thượng trưởng lão thực sự không.
Tằng trưởng lão kiếm thành Hoành Vân và mấy người Bạch Kinh Hồng thì đến Thần Binh phong ở tạm, Hoành Vân tam anh đều đã lên Tiềm Long bảng, xuất phát từ Tử Dương phủ đi đế kinh, cũng muốn đến gần chút.
Còn Hàn Hạc trưởng lão...
"Vừa hay, ta biết đánh không nhiều, mời ngài."
Lý Mặc nhường vị trí, ngồi xuống cạnh tảng băng, chuẩn bị học hỏi chút.
Hàn Hạc trưởng lão nhướng mày: "Lão phu không tham gia loại tụ tập đông người đánh bạc, mê muội mất cả ý chí như thế này."
"Chùy bảo, trước đó chúng ta đã nói tốt rồi mà, muốn về Thần Binh phong rèn sắt mà?"
Lý Mặc bỗng nhiên lẩm bẩm một câu.
Cậu nhóc này chẳng lẽ có hứng thú với việc tinh luyện kim loại?
À, đúng rồi, thần chùy Tiểu Bá Vương.....
Hàn Hạc lão đầu không nói gì mà lập tức trở về chỗ ngồi.
"Giải trí chút thôi, không ảnh hưởng đến đại cục."
"Thương Vũ, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, thần bài số một của Thanh Uyên tông là một người hoàn toàn khác!"
Sau đó.
Tiếng mạt chược kêu xào xạc lại vang lên.
Thần bài số một Thanh Uyên tông, quả thực là một người khác hoàn toàn, không phải Thương Vũ, nhưng cũng không phải Hàn Hạc trưởng lão.
Sau khi Lý Mặc rời khỏi bàn mạt chược, tảng băng đánh bài tốt hơn!
Sau đó tiểu Lý đồng học còn ở kia cho vay mạt chược.
Một người thắng tiền, một người cho vay tiền.
Ngươi dám nói đây không phải vợ chồng lừa đảo à?
Đành chịu, vì trải nghiệm chơi bài của ba người còn lại, phải đổi tiểu Lý đồng học tự tin mình đã thành thục về lại.
"Cùng một vị trí, sao bài của ta lại xấu vậy chứ."
Lý Mặc lẩm bẩm, gãi gãi cổ.
Trong đôi mắt Doanh Băng, liền thấy dưới gốc cây đa có vài vệt nắng xuyên qua, vừa vặn chiếu lên cổ Lý Mặc, rải lên mấy điểm sáng lấp lánh.
Khiến những chỗ bị bắt đỏ, có mấy điểm đặc biệt rõ ràng.
"Ha ha ha, xui xẻo quá! Trả tiền mau trả tiền."
Lý Mặc lại là người cuối cùng không được ai ù, rồi có chút phiền muộn.
Chưa kịp đưa tay sờ lên cổ thì ở đó bỗng nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Hả?
Hắn vừa quay đầu lại thì đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào, hắn và tảng băng ngồi rất gần nhau, gần chút nữa là nàng đã ngồi vào trong lòng mình rồi.
"Là chỗ này à?"
"Ừm....Còn một chỗ nữa cũng ngứa."
"Chỗ nào?"
"Bên kia."
Lý Mặc có chút mất tự nhiên.
"..."
Tư thế như thế nào thì mới có thể đồng thời gãi được cả hai bên cổ đây?
Vậy thì phải đứng lên, đứng sau lưng hắn, để đầu hắn tựa lên bụng...
Doanh Băng xua tan hình ảnh trong đầu, liếc nhìn chồng mạt chược đã xếp ngay ngắn.
"Ngươi đánh sai mấy lá bài rồi."
"Hả?"
Lý Mặc hơi nhíu mày, phát hiện bộ bài vốn đã nát lại càng nát hơn, sau đó bĩu môi hơi phiền muộn, cũng không biết là vì mạt chược hay vì cái gì khác....
Sau đó đánh bài càng lúc càng nát.
Ván này, cảm giác lại tiếp tục hết thuốc chữa rồi.
Tiểu Lý đồng học khóe miệng giật giật, ngửa đầu ra sau, rồi đụng phải một mảnh mềm mại.
Là ảo giác sao?
Trong hơi thở tựa hồ có thêm một chút hương thơm, cổ thì truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Hắn sững sờ, quay đầu nhìn lại, bên má thậm chí còn có thể cảm nhận được đường cong uyển chuyển trên bụng.
"Còn ngứa không?"
"Không ngứa."
Lý Mặc hít một hơi thật sâu, trong lúc lơ đãng đẩy bài đã xếp xong ra, sau đó đối diện với mấy người Hàn Hạc trưởng lão, ban đầu thì nhíu mày, sau đó hai mắt trừng lớn.
"Ù rồi."
Doanh Băng nói, ánh mắt hơi rung nhưng lại không nhìn vào mạt chược.
Hắn nói không ngứa.
Nhưng hắn ngứa, có phải đã lây sang cho nàng rồi không, một nơi không gãi được?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận