Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 574: Vượng thê Tiểu Bá Vương a, cái kia không sao (length: 8131)

Hạ chí, chớp mắt ngày mai liền đến hội hoa đăng đúng hẹn cử hành, đế kinh trên dưới đều tràn ngập hỉ khí, đường phố nhộn nhịp người qua lại, trong tiết trời ba vầng thái dương chiếu rọi sáng ngời vẫn không gọi là oi bức này, mọi người đổ ra đường cái.
Quả thật là không khí vui mừng khắp chốn.
Các đại nhân ở Hộ bộ kiếm được món hời, lại bổ sung thâm hụt cho quốc khố, dân chúng có thể mở mang tầm mắt, đồng chí Tiểu Lý đầu tư sinh lời đầy bồn đầy bát.
Không chỉ đầu tư có lời, ngay cả Không Minh Vạn Sắc Tháp cũng tăng vọt thêm bốn tầng.
Bây giờ trong thành đồn rằng hắn hết lòng giúp đỡ, mới khiến hội hoa đăng long trọng như vậy.
Dùng sức mạnh của chúng sinh, để hắn có thể kích hoạt Đại Thánh giáp trụ trong một phút.
“Thứ này đúng là khó kiếm lời, mà lại hao tiền quá nhanh.”
Lý Mặc vuốt ve Không Minh Vạn Sắc Tháp.
Tin tốt là, Đại Thánh giáp trụ rất ngầu, lại có cường độ rất cao.
Tin xấu là, món đồ này ngốn tiền kinh khủng, trước mắt chỉ có thể làm át chủ bài.
Tin càng xấu hơn, cứ mặc giáp trụ vào là sau đầu lại ngứa ngáy, như muốn mọc phản cốt vậy.
Càng mặc vào càng muốn đục thủng một lỗ trên trời.
Nhưng nghĩ lại, tác dụng phụ do Minh Giao huyết mạch mang tới vốn đã dữ dội như thế, huống chi là Đại Thánh giáp trụ?
Vừa nghĩ, Lý Mặc vừa giở ra phiên bản băng giá của ngàn hình quyết, hy vọng sớm ngày đột phá cảnh giới.
Một lát sau.
Chung Trấn Nhạc đẩy cửa xông vào, vội la lên:
“Nghĩa phụ, ngươi mau đi xem đi, đi trễ là Phong Nguyệt tiểu trúc bị phá banh xác!”
“Hả?”
Tiểu Lý lão bản không những không tức giận mà còn hơi nghi hoặc.
Ai cũng biết, Phong Nguyệt tiểu trúc bây giờ đến tứ hoàng tử cũng không dám tùy tiện đụng vào, lại còn có Chung Trấn Nhạc và Tạ Huyền hai kẻ làm càn trấn giữ.
Vậy mà hai người bọn họ cũng không giữ được sao?
“Thằng cha nào mà gan lớn vậy?” Lý Mặc cảnh giác hỏi.
Chung Trấn Nhạc nói: “Sư tôn của nghĩa phụ đó.”
Lý Mặc: “…”
Ba chữ “Trùm đánh lộn” vừa xuất hiện, mọi thứ trở nên hợp lý.
Hắn vừa đứng dậy cùng Chung Trấn Nhạc xuống lầu, vừa hỏi:
“Đánh nhau thế nào? Với ai?”
“Ban đầu là cãi nhau với người đi đường, người đó nhận nhầm nàng là kỹ thuật viên chuông ở Phong Nguyệt tiểu trúc, Hàn Hạc trưởng lão tiến lên can ngăn, không muốn để nàng gây sự ở đế kinh.”
“Sau đó thì sao?”
“Nàng định đánh luôn cả Hàn Hạc trưởng lão!”
“…”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới Phong Nguyệt tiểu trúc.
Vừa vào cửa, liền thấy cảnh gà bay chó chạy.
Thương Vũ váy đỏ tung bay, đang khí thế hung hăng cầm bình rượu, đuổi theo một gã đại hán cường tráng.
Hàn Hạc trưởng lão râu ria run rẩy, vẫn đứng trong đám bộ khoái mới chạy tới, trên khóe mắt có một vết bầm tím.
Người dẫn đầu đám bộ khoái mà Lý Mặc nhìn quen mắt, chính là Triệu Tịnh, người từng bị giam trong mật thất.
“Lý lão bản, cuối cùng ngươi cũng tới, cái hung đồ này cực kỳ khó đối phó.”
“Ờ, đó là sư tôn ta.”
“Hả? Vậy chúng ta nhanh lên đi cứu người, chậm là có án mạng đó…”
Triệu Tịnh nghe vậy, đứng ngồi không yên.
“Ừ, chậm chút nữa là nàng có thể đánh chết người.” Lý Mặc che mặt.
Triệu Tịnh: “? ?”
Nàng quay đầu nhìn qua.
Bốp — Ngay lúc đó, trong ánh mắt hoảng sợ tột độ của kẻ đang bỏ chạy, hắn đã bị Thương Vũ tóm được, ra sức giãy dụa.
Tránh thoát được, thì hạ thân lại mát lạnh, túi quần tử đã rời khỏi hắn mà bay đến tay Thương Vũ, nàng ta một vẻ ghét bỏ ném đi.
“…”
Triệu Tịnh thầm nghĩ thảo nào có thể dạy dỗ được Lý Mặc.
Nếu cứ công bằng chấp pháp thì Thanh Uyên tông chắc sẽ bị nghiêm tra mất…
“Các ngươi đừng đánh nữa!”
“Ngươi bảo đừng đánh là không đánh à?”
“Đừng động thủ, là ta đây!”
“Ta quản ngươi tiểu tử là ai… Ơ? Đồ đệ bảo bối à, anh.”
Thương Vũ bỏ bình rượu xuống, từ nữ trung hào kiệt một giây biến thành người hùng, chỉ là nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi nàng ta ra oai, lại nhìn thấy bộ dạng bây giờ, mọi người đều hơi ngả người ra sau, như bị sét đánh.
Nữ tử thế này, mà vẫn có người trị được sao?
A, là Vượng Thê Tiểu Bá Vương, vậy thì không sao.
À, đáng nhắc tới là, đồng chí Tiểu Lý đã được như nguyện có biệt hiệu kiếm khách, nhưng có lẽ cảm thấy hai biệt hiệu trước của hắn đều quá chuẩn, không cái nào có thể bỏ được.
Nên thành ra hai biệt hiệu, thỏa mãn một lần luôn.
Đồng chí Tiểu Lý gần đây hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này, những người xung quanh cũng nhất thời chưa kịp nói cho hắn biết.
Cảnh tượng hỗn loạn cuối cùng đã lắng xuống khi Vượng Thê Tiểu Bá Vương ra mặt.
Đợi đến khi trở về Vạn Xuân đình.
Trong lúc các tuyệt sắc mỹ nữ trăm hoa đang diễn tập, Lý Mặc cuối cùng cũng biết được nguyên do chữ "anh" của nàng.
Nàng cũng có suất diễn dữ dằn, nàng cũng có thể lên hội hoa đăng.
Nhưng khi Lý Mặc nghe được hai chữ "suất diễn dữ dằn" từ miệng nàng thì lập tức không chút do dự mang rượu ngon mình thu thập gần đây ra, hỏi nàng muốn rượu ngon hay muốn suất diễn dữ dằn.
Kết quả cả hai đều vui vẻ.
Ban đêm, Vạn Xuân đình đóng cửa không tiếp khách, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Sân khấu Ngọ Môn đã dựng xong, thiếu chút râu ria cũng không đáng kể, có thể dùng thận ảnh thần châu thay thế, tối nay muốn làm chính là lần "tổng duyệt" cuối cùng.
Lý Mặc đứng giữa đại sảnh, cuối cùng cũng trở lại trạng thái tinh thần.
"Này, sư tôn, có phải ngay từ đầu ngươi vốn không có suất diễn dữ dằn gì, mà chỉ là muốn nhờ ta chút rượu ngon không?"
"Làm gương cho người khác, sao ta lại làm loại chuyện đó, ngươi cũng đừng có đổi ý nha?"
Thương Vũ bĩu môi tu một ngụm, một bộ dáng đau khổ vì rượu đắng vào cổ họng.
“…”
“Hừ, ngày thường có thấy ngươi kiểu này đâu.”
Hàn Hạc trưởng lão vừa xoa thuốc vào khóe mắt, vừa tức giận nói:
“Thanh Uyên tông chúng ta ra hai cái người sáng chói khắp trời đất là ngươi và Tiểu Băng nhi, còn giành được ngôi vị Tiềm Long đệ nhất, sau này nàng còn trông chờ vào việc ôm đùi ngươi đấy, đương nhiên phải dùng đường cong cứu quốc, nếu không ngươi chê cái nhà nghèo này làm sao bây giờ.”
“Ngài nói gì vậy.”
Lý Mặc khoát tay, cảm thấy sư tôn rất có thể không nghĩ nhiều như vậy.
Chỉ là đơn thuần cảm thấy một thời gian nữa sẽ đánh không lại đồ đệ, nên sớm từ bỏ đấu võ, mà chuyển sang dụng binh.
Đừng nhìn Thương Vũ tùy tiện như vậy, cẩn trọng đấy, nếu không sao có thể phát minh ra chiêu lấy Trùm đánh lộn để đời chứ?
“Lão đầu Hàn Hạc, ta không trị được Tiểu Mặc thì chẳng lẽ ta không trị được ngươi à?”
Thương Vũ vừa nhìn Hàn Hạc trưởng lão thì liền trở mặt ngay.
“Hừ, lão phu không chấp nhặt với ngươi!”
Hàn Hạc trưởng lão hiếm khi nhận thua.
Lý Mặc cũng phát hiện ra nguyên nhân từ Thiên Mệnh Thần Nhãn: “Sư tôn, người đột phá cảnh giới rồi?”
“Hắc hắc, khi đó ấy mà, uống hơi nhiều, cùng tông chủ đánh một trận, đánh xong liền đột phá cảnh giới thứ năm.”
Thương Vũ cười một cách tự nhiên hề hề.
Lý Mặc hơi trầm tư: “Lão nhân gia tông chủ, vẫn khỏe chứ ạ?”
“Còn sống đây.”
“Vậy thì tốt.”
Sư tôn dường như chưa bao giờ nghiêm túc luyện công, nhưng chính là có thể đánh nhau, hơn nữa còn tiến cảnh cực nhanh.
Với tuổi của nàng, cảnh giới thứ năm, ở đế kinh cũng đủ khiến người ta phải lườm nguýt, tương lai đột phá cảnh giới thứ bảy là chuyện hoàn toàn có thể.
Lý Mặc lại tỉ mỉ dùng Thiên Mệnh Thần Nhãn quan sát.
Phát hiện cột thiên mệnh của sư tôn, màu sắc bất ngờ biến thành:
【kim】.
Thiên mệnh đổi màu, điều này Lý Mặc không còn lạ gì, nhưng từ màu tím biến thành màu vàng kim, khoảng cách này có thể nói là quá lớn, mà lại chắc chắn là đã có chuyện đại sự đủ để thay đổi vận mệnh trên người xảy ra.
Nhưng sư tôn trên người cũng không giống như đã xảy ra chuyện gì, việc ôm đùi mình hẳn cũng không liên quan, thiên mệnh của hắn là vấn số, chứ không thể ảnh hưởng đến người khác.
Đang muốn hỏi lại thì buổi diễn tập đã bắt đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận