Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 651: Tiểu Lý mặt mũi, kiếm giáp! (length: 7401)

Huyện Thanh Hà, phủ Lý.
"Tê... Ôi."
"Nương tử, bị kim đâm vào tay à?"
Lão Lý vội vàng tiến đến bên cạnh vợ, cầm chiếc chăn uyên ương trong tay nàng xuống, mút lấy ngón tay đang rỉ máu của nàng.
"Ta từ lúc trước bắt đầu, vẫn luôn bất an trong lòng." Cố Tuyết Cầm vịn trán hít sâu.
"Là do dạo gần đây bận rộn quá?"
"Không bận."
"Vậy thì không lẽ là lại có..."
Lý Đại Long lập tức nghiêm mặt, bị vợ trừng mắt nhìn, mới ho nhẹ một tiếng cho ra vẻ đứng đắn.
"Ngươi đang lo lắng cho nhi tử?"
"Ừm a, đế kinh rộng lớn như vậy, nước sâu như vậy, kỳ thi Thiên Nhân nguy hiểm như thế, cũng không biết hắn ăn có ngon không, ngủ có yên không, với Tiểu Băng Nhi thế nào..."
Thấy vợ thực sự lo lắng, Lý Đại Long cũng không có cách nào, hắn chỉ là một huyện quan, mọi chuyện xảy ra ở đế kinh đều không hề hay biết, chứ đừng nói là có thể làm được gì, chỉ có thể vừa an ủi, vừa nói cùng Cố Tuyết Cầm ra ngoài dạo chơi giải sầu.
Thế mà mới ra đường phố, liền gặp một đám người của Kiếm Thành Hoành Vân.
Là huyện úy, hắn biết được mấy vị kiếm khách này có địa vị cực cao ở Kiếm Thành, đều mặc trang phục trưởng lão, đặc biệt là thanh niên tóc trắng kia, trên ống tay áo thêu hình kiếm ngọc.
Điều này mang ý nghĩa là cảnh giới thứ sáu.
"Mấy vị dừng bước!" Lý Đại Long liền vái một cái phía trên trước.
Ánh mắt của thanh niên tóc trắng nhìn lướt qua mặt Lý Đại Long, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc này:
"Ngươi là người thân của Lý thiếu hiệp?"
"Lý Mặc là con trai ta, muốn xin mấy vị đại hiệp chỉ giáo."
"Là muốn hỏi tình hình hiện tại của Lý thiếu hiệp đúng không?"
Thanh niên tóc trắng thở dài: "Hiện tại hắn bị thương rất nặng, sinh tử trong gang tấc, chúng ta chính là vì hộ pháp mà đến."
Vừa nói, mấy vị trưởng lão còn lại của Kiếm Thành cũng khẽ gật đầu.
Lý Đại Long ngây người, trong tai hắn dường như có sấm sét cuồn cuộn, trời đất như sắp sụp đổ.
Trước nay vẫn oai phong lẫm liệt, suýt chút nữa hắn không đứng vững.
Nhưng hắn không thể gục ngã, bởi vì Cố Tuyết Cầm đã mất trọng tâm, suýt chút nữa thì ngất đi, mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt tan rã.
Hai vợ chồng còn đang mong chờ nhi tử cùng Tiểu Băng Nhi vinh quy bái tổ.
Đến cả chiếc chăn uyên ương thêu hình đôi chim đang bơi ngược dòng cũng đã làm xong...
"Hai vị không cần quá lo lắng, Thanh Uyên Tông đã dùng toàn lực tông môn, con bài tẩy cuối cùng là gì ta không biết được, nhưng bọn họ nhất định có niềm tin khá lớn, nếu không cũng sẽ không mời ta đến."
Trưởng lão Từ tóc trắng lên tiếng an ủi:
"Lý thiếu hiệp là người trượng nghĩa, người hiền tự có trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì."
"Đúng đúng đúng, sẽ không có chuyện gì!"
Lý Đại Long giống như vớ được cọc mà cứu mạng, cũng không biết là đang động viên ai.
"Tiền bối, có thể tiện đường mang chúng ta theo không?" Cố Tuyết Cầm không cho trượng phu vịn, miễn cưỡng đứng vững thân thể.
"Đương nhiên là không có lý nào không tiện."
Trưởng lão Từ vốn đi ngang qua huyện Thanh Hà, còn đang do dự có nên đưa tin cho nhà Lý Mặc hay không.
Hắn vung tay, từ trong không gian trữ vật lấy ra một chiếc thuyền mây.
"Mời."
Thuyền mây lên không, hai vợ chồng liền cảm nhận được cảm giác mát mẻ lạ thường, dưới chân là mặt đất rộng lớn, đi cùng là từng đạo kiếm quang Phùng hư ngự phong, đều là những sự tồn tại mà người bình thường gặp phải thì phải lớn tiếng gọi là Kiếm Tiên.
Nhưng hai người không có chút tâm trạng nào thưởng thức, ánh mắt luôn nhìn về phía chân trời xa xăm, như thể trái tim đã bay đi rồi.
Tốc độ của thuyền mây rất nhanh.
Mới nửa ngày, đã có thể nhìn thấy hình dáng của Thanh Uyên.
Bây giờ đang là giữa hè, rừng cây xanh tốt, xao động từng đợt sóng mang theo sức sống, chỉ là chẳng biết tại sao, không nghe thấy tiếng ve kêu, những con ve cũng không biết bị cái gì dọa sợ, không dám lên tiếng.
Quần Ngọc Phong từng là phế tích, giờ đã sửa sang xong chỗ ở tạm thời, đông nghịt người.
À không, cũng chưa chắc toàn là người.
Thấy hai vợ chồng có chút ngơ ngác, trưởng lão Từ cười chủ động giải thích:
"Bây giờ mặt mũi của Lý thiếu hiệp, cũng không kém mặt mũi của Kiếm Thành Hoành Vân ta, những người này đều nghe ngóng được tin tức, đến đây hộ pháp."
"Từ người bình thường đến cảnh giới thứ bảy, từ bậc vương hầu đến Yêu Tộc Nam Cương đều có cả."
"Đừng thấy Thanh Uyên Tông vẫn chỉ là thế lực cấp phủ, nếu như Lý thiếu hiệp vung tay hô lên, quan châu cũng phải run sợ."
Lý Đại Long cùng Cố Tuyết Cầm liếc nhau, vui mừng rồi lại vừa xấu hổ, day dứt.
Đứng đầu Tiềm Long bảng, lúc nghe thấy thì chẳng có cảm giác gì.
Nhưng bây giờ ngẫm lại thì giật mình, trong lúc vô tình, nhi tử đã đi xa đến vậy rồi...
Sau khi đáp xuống, hắn cảm ơn trưởng lão Từ, liền đi tìm ân sư trước.
Tiết Cảnh có y thuật phi phàm, hẳn là người hiểu rõ nhất về tình huống hiện tại của nhi tử.
....
Chính điện.
Đập vào mắt, trong đại điện hoặc là đại yêu đã hóa hình, Yêu Vương, hoặc cũng là cường giả danh chấn giang hồ, khí thế kẻ này so với kẻ kia, một cái như vực sâu, một cái như ngục tù.
Toàn những thành phần ác nhân.
"Ê, cái này có tính là hội nghị bất hợp pháp không đấy." Tộc trưởng Cự Kình tộc hỏi.
Mạn Ba nghĩ nghĩ, gật đầu: "Luật ~ pháp ~ của ~ đại ~ ngu ~ phải ~ tính ~~ "
"Cái gì mà hội nghị bất hợp pháp, chúng ta là nghe nói Lý thiếu hiệp sắp phá cảnh, đến đây xem lễ."
Một nam tử trung niên dung mạo tương tự Mộ Dung Tiêu đứng bên cạnh Ô Tình lên tiếng.
Mộ Dung Phong thời còn trẻ rất thích hành hiệp trượng nghĩa, cho nên cũng có chút nghiên cứu về hình pháp.
Ví dụ như luận bàn và ẩu đả trên thực tế chỉ là một, nhưng một bên thì bị ở tù, một bên lại không bị gì.
"Thanh Uyên Tông có biện pháp nào đoạt thiên địa tạo hóa, cũng không biết có mấy phần chắc chắn?"
Ô Tình cau mày.
Không xa.
Mấy trưởng lão của Kiếm Thành Hoành Vân cũng bước vào đại điện, cùng mọi người chào hỏi, không tránh khỏi hàn huyên đôi câu.
Nếu nói về mặt mũi, thì có Kiếm Thành Hoành Vân...À, nhầm, Kiếm Thành Chùy Bạc cũng không hề kém cạnh.
"Ta vừa từ đế kinh trở về, Kiếm Trang Thiên Sơn đã bình chọn kiếm giáp đương đại."
"Ồ?"
Mấy vị trưởng lão của Kiếm Thành dựng lỗ tai lên nghe.
Ai cũng biết, trong võ phu, những kẻ sĩ diện nhất chính là kiếm khách, mà trong số kiếm khách, kẻ sĩ diện nhất chính là Kiếm Thành Hoành Vân.
Hằng năm công bố kiếm giáp, Kiếm Thành Hoành Vân đều cực kỳ quan tâm, dù sao trước đây bọn họ mới là thánh địa kiếm đạo, kiếm giáp cũng do bọn họ chọn.
Nếu Kiếm Trang Thiên Sơn chọn không tốt, bọn họ chắc chắn sẽ chỉ trích.
"Lần này cuộc cạnh tranh kiếm giáp rất khốc liệt, người được chọn đều là cao thủ độc bộ thiên hạ."
"Là Doanh Băng à? Nghe nói nàng khiến cả trang chủ kiếm trang cũng phải hổ thẹn."
"Là Tiên Tử Đạm Đài Bồng Lai sao? Nghe nói kiếm đảm cầm tâm của nàng lại càng thêm tinh tiến."
"Bắc Phong Kiếm Vương? Hắn chỉ là người không có tiếng tăm, lại là dòng truyền thừa ẩn thế một mạch đơn truyền..."
"Trưởng lão Từ nhà ta cảnh giới có hơi thấp, nhưng cũng..."
"Ngọa tào, Lợi nhóm kiếm hào?!!"
Mấy trưởng lão của Kiếm Thành hơi ngửa người ra sau, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng không lâu trước đó, thiếu niên nào đó đã biến ngân kiếm của Kiếm Thành Hoành Vân thành hình chùy.
Soạt — — Quay đầu lại, trưởng lão Từ vừa rồi còn ung dung tự tại uống trà, không biết tại sao lại ngồi không vững, ngã xuống dưới bàn.
Nước trà nóng hổi còn đổ một đũng quần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận