Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 130: Lý Mặc: "Doanh Băng, ngươi phao qua suối nước nóng không?" (length: 8086)

"Thử thách này kết thúc rồi sao?"
Lý Mặc ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ừ.
Lượng thẻ bài của tảng băng về sau ngược lại là tăng lên không ít nhỉ.
Nhưng không còn cách nào, vị trí của hắn dẫn đầu nhiều quá, thu thẻ bài của con vượn trắng khổng lồ kia, vừa hay lại nhiều điểm hơn Doanh Băng.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi tập hợp thôi."
Lý Mặc cầm lấy Hoàng Huyết Linh Thảo, đánh giá một lượt.
Sau đó tiện tay nhét vào ngực lão Tiêu.
"Hả?"
Tiêu Cần nâng lấy linh thảo, cảm nhận được trong đó sự sống mạnh mẽ, trù phú.
Đây là thứ hắn liều mình trải qua chín cái chết một đời nguy hiểm, cũng muốn đi vào bí cảnh để tìm.
Cũng là kỳ trân mà sau này sư phụ cần để tái tạo thân thể, vô cùng quý giá.
Nếu đặt ở bên ngoài, rất nhiều người sẽ vì nó quyết đấu sinh tử, thậm chí anh em bất hòa, vợ chồng bất hòa.....
"Ta không thể....."
"Cầm!"
Lý Mặc năm ngón tay khép lại, ra dấu không cần nhiều lời.
"Nhưng linh thảo này..... nếu không phải Lý sư đệ, căn bản không có khả năng đến được trong tay ta."
Tiêu Cần tâm tình phức tạp, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
"Trước kia còn chưa trả xong nợ ân tình của Lý sư đệ."
"Bây giờ lại thiếu một cái mới....."
Hắn thật không biết nên trả lại như thế nào.
Lão Tiêu giờ phút này còn thấy mình là cô gái thì tốt, còn có thể lấy thân báo đáp.
"Cầm lấy đi, rận nhiều quá không ngứa, nợ nhiều quá không lo."
"Thứ này ta cầm cũng không có tác dụng gì."
Lý Mặc buồn cười nói.
"Haiz."
Tiêu Cần thu lại Hoàng Huyết Linh Thảo, mặt đầy hổ thẹn.
Hắn trong lòng nhẹ giọng hỏi:
"Lão sư, môn thần công kia của ngài, con có thể cùng Lý sư đệ luyện chung được không?"
Trong thời gian ngắn, hắn muốn báo đáp cũng không có khả năng kia.
"Nếu hợp với hắn, tự nhiên có thể."
"Nhưng con cũng phải nhắc nhở hắn, ngàn vạn lần không được để lộ ra ngoài."
Thiên Hình Võ Tôn chần chờ mấy giây, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, đồng ý.
Vô luận là Trầm Âm Dưỡng Hồn Mộc, hay là Hoàng Huyết Linh Thảo này, người thực sự được lợi đều là hắn.
Bất quá.
Lúc này nói những thứ này vẫn còn hơi sớm.
Điều kiện để tu tập võ học đó rất hà khắc, cũng không phải cứ thiên tư tốt là được.
Cho dù là Doanh Băng, cũng chưa chắc luyện tới.
Cất kỹ linh thảo, Tiêu Cần lại lắc đầu nói:
"Ta sẽ không đi cùng Lý huynh vào tầng tiếp theo."
"Thử thách tiếp theo e là càng thêm hung hiểm, ta ở đó chẳng những không giúp được Lý huynh, còn sẽ kéo chân ngươi."
"Huống chi thứ ta muốn nhất, đã cầm được rồi."
Tiêu Cần chắp tay.
Lý Mặc trầm ngâm một lát, cũng khẽ gật đầu, từ bỏ ý định chia cho hắn một ít thẻ bài:
"Vậy ngươi có thể đi thụ yêu rừng, cùng mọi người cùng nhau ra ngoài."
"Mọi người?"
"Ừm, ngươi cứ đi là được."
Tuy không biết mọi người trong thụ yêu rừng là ai.
Dù sao lão Tiêu đối với Lý Mặc là tín nhiệm vô điều kiện, lúc này liền gật đầu.
"Còn sư huynh Tiểu Bảo thì sao?"
Lý Mặc lại quay đầu hỏi.
"Sư phụ nói để ta cùng ngươi đồng tiến thối, đương nhiên là theo ngươi rồi."
Tên khỉ bùn Đường Tiểu Bảo, cười để lộ ra một hàm răng sữa trắng.
Thu thập mấy cái thẻ bài của đám vượn hầu xương trắng này, vừa hay giúp hắn tiến vào top năm mươi.
Cuối cùng.
Tiêu Cần đi thụ yêu rừng theo hướng mà Lý Mặc chỉ.
Mà ba người Lý Mặc, thì lên đường hướng theo phương hướng mà cột sáng dẫn.
Đồng thời, bên tai hắn cũng vang lên lời nhắc nhở êm tai:
【 chúc mừng kí chủ, đầu tư thành công cho "Tiêu Cần" một gốc Hoàng Huyết Linh Thảo.】 【Phản hồi đầu tư: Vụ Hoa Bất Lão Tuyền.】 【Vụ Hoa Bất Lão Tuyền】:"Đặt xuống, có thể sinh ra một dòng suối nước nóng dài rộng 10 mét, vĩnh viễn duy trì sạch sẽ, có tác dụng xoa dịu mệt mỏi cực mạnh, nhỏ vào bất kỳ dịch thuốc nào, cũng có thể giúp cơ thể hấp thụ đầy đủ, còn có công dụng làm đẹp dưỡng nhan."
Suối nước nóng?
Công hiệu này nhìn dài cả một tràng, nhưng hình như tác dụng rất bình thường.
Hấp thụ thiên tài địa bảo, hắn cứ cho vào lò Long Hổ Đan luyện một lần, chẳng phải mạnh hơn tắm sao.
Xoa dịu mệt nhọc.... Gần đây hắn không luyện thể nhiều lắm.
Làm đẹp dưỡng nhan thì càng vô nghĩa.
Ta đẹp trai như vậy, còn cần dùng đến làm đẹp?
"Cũng chỉ có thể đặt ở Thu Thủy Các, làm đồ vật để hưởng thụ."
Lý Mặc bĩu môi.
......
Trước bãi đất trống phát ra bạch quang.
Hơn bốn mươi người, đều chạy đến đây.
Bạch cốt dị thú mạnh nhất trong bí cảnh là Quan Thần cảnh.
Mà hạn chế đi vào, cũng là Quan Thần cảnh.
Có thể đánh giết một hoặc nhiều đối thủ cùng cảnh giới, đó là những thiên tài kiệt xuất có chiến lực phi phàm, hoặc là sử dụng võ học mạnh mẽ, hoặc là có thần binh lợi khí, hoặc là có dị bảo hộ thân.
Mọi người phần lớn đều phong trần mệt mỏi, vô cùng chật vật, cơ hồ trên người không ai bị thương, mà lại cơ hồ không ai là Nội Tức cảnh.
Vì sao nói cơ hồ?
Doanh Băng đứng tại nơi hẻo lánh, vẫn là bộ váy vảy cá rực rỡ, áo lót mây đen mỏng.
Ôm kiếm đứng, trông có vẻ vô dục vô cầu.
Chỉ khi nhìn về phía bảng xếp hạng kia, đôi mắt xinh đẹp mới hiện lên một tia nghi hoặc.
Được thôi.....
Nghi ngờ không chỉ có Doanh Băng.
Tất cả mọi người nhìn bảng xếp hạng cuối cùng, đều như hóa đá, trong lòng không còn cảm thấy kinh ngạc, chỉ thấy quá đáng.
Quá sức tưởng tượng hắn mụ nó cho cái quá sức tưởng tượng mở cửa, quá sức tưởng tượng hết mức.
"Hạng nhất, hạng nhì, lại là hai tên Nội Tức cảnh?"
"Cô nhóc kia, cầm hơn 300 tấm thẻ bài? Nàng làm kiểu gì vậy?"
"Ta thấy Doanh Băng ra tay rồi, ta Quan Thần tứ khiếu, đánh chết ta cũng không dám cùng nàng động thủ, nàng chỉ có thể dùng khủng bố để hình dung."
"Được thôi, còn tên Lý Mặc kia đâu?"
"Cái bí cảnh chết tiệt này xảy ra vấn đề rồi đi! Ta không phục! Thi đấu lại!"
Mọi người không thể chấp nhận, có thể thông cảm được.
Yêu nghiệt Nội Tức cảnh, có thể vượt cấp chiến đấu, còn mạnh hơn cả Quan Thần cảnh, bọn họ cũng đành chịu.
Nhưng hơn 600 tấm thẻ bài...
Ngươi đến đó nhập hàng hả?
Mọi người đang nghi ngờ bất định.
"Đó là Lý Mặc kìa?"
Không biết ai hét lên một tiếng.
Trong nhất thời, vô số ánh mắt dồn tới.
"Lý sư đệ, ngươi làm kiểu gì vậy?"
Đại sư huynh Âu Dương của Như Ý phong cũng có mặt, hắn và Lý Mặc không thân lắm, nhưng bây giờ rất hiếu kỳ.
"Cái gì?"
Lý Mặc theo ánh mắt hắn nhìn, thản nhiên nói:
"Chỉ giúp đỡ chút chuyện, đừng hỏi tương lai."
"Ta cứu người xong, bọn họ liền đưa hết thẻ bài của mình cho ta."
Nói một cách khác.
Một bộ phận người không vào được top 50 kia, đều đưa thẻ bài của họ cho Tiểu Lý đồng học.
"???"
Mọi người mặt mày ngơ ngác.
Chẳng phải lòng người hiểm ác, lừa lọc nhau, không từ thủ đoạn ngươi chết ta sống sao?
Ngươi tới đây tích lũy công đức à?
Quan trọng.....
Cái kiểu mẹ nó cũng được à?
"Xem ra đúng là có mưu lợi."
Bạch Kinh Hồng yên tâm.
Hắn khi đi ngang qua đã nhìn Lý Mặc giao đấu với cự viên một lát.
Tính là lợi hại, nhưng khi hắn còn ở Nội Tức cảnh, cũng có thể làm được, vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết là mạnh.
"Không biết thử thách tiếp theo là cái gì."
"Mà nói nơi này là bí cảnh, sao giống như thu nhận đệ tử trong tông môn vậy, nhiều khảo nghiệm thế."
Lý Mặc đi tới bên cạnh Doanh Băng, nhìn cột sáng phóng lên trời kia lẩm bẩm.
"Có lẽ là Huyết Hoàng sắp chết nên sắp đặt."
Doanh Băng ánh mắt trầm tĩnh.
Dù sao nàng có thể xác định, tinh hoa của Huyết Hoàng ở chỗ này, vậy là đủ rồi.
Khi nàng trầm tư.
Ánh mắt của Lý Mặc đảo qua trên mặt nàng, không khỏi nhớ tới phần thưởng hắn vừa nhận được.
Suối nước nóng....
Tảng băng ngâm mình vào đó, cái Vụ Hoa Bất Lão Tuyền kia, sẽ không bị đóng băng chứ?
Ừm....
"Doanh Băng."
"Ừm?"
"Ngươi từng ngâm suối nước nóng chưa?"
"?"
Đôi mắt thanh u của Doanh Băng, giật mình một cái.
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận