Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 230: Chỗ nào đều là nàng - hắn? , đặt bút kinh phong vũ (length: 8064)

Trên đỉnh Kiếm Lâu.
Phía trên đỉnh Kiếm Lâu vẫn là tảng kỳ thạch quen thuộc tạo thành cảnh tượng đặc biệt, thoạt nhìn không có gì thay đổi, nhưng nếu quan sát kỹ càng, vẫn có thể nhận ra một vài khác biệt nhỏ.
Ví dụ như, trong dòng suối có thêm mấy chú cá con, cây cối cũng tươi tốt hơn chút...
Lý Mặc đã vẽ xong kỳ thạch ba lần, không nằm ngoài dự đoán đều thiếu một chút.
Sau đó hắn đứng trên đỉnh Kiếm Lâu, nhìn về phía xa xăm.
"Phía đó là kiếm trì..."
Vừa nhìn thấy quảng trường hình tròn khổng lồ kia, trong đầu Lý Mặc lại hiện ra hình ảnh Tảng Băng đứng trên đài cao, tay cầm thước chỉ trỏ.
Tảng Băng luôn có một loại khí chất nắm giữ chân lý.
Cậu Lý còn có thể mường tượng ra nàng giảng đến đâu.
Chỗ nào cần biểu thị, ánh mắt nhìn những đệ tử tư chất kém ra sao...
"Chờ một chút, tại sao hình ảnh tối hôm qua cũng xuất hiện?"
"Không đúng, sao nàng lại cứ xuất hiện thế này?"
Lý Mặc không khỏi thầm nhủ, giờ hắn phải chuyên tâm dồn tinh thần vào việc vẽ kỳ thạch mới phải...
"Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Người lên tiếng chính là Ngụy Chiếu Lưu.
Nàng vẫn mang cặp kính mắt suy tư pha lê Bắc Hải quen thuộc, khuôn mặt không nhìn rõ lắm, tóc ngắn đi rất nhiều so với trước, xem khí tức thì có lẽ vừa mới đi quan sát kỳ thạch về.
"Đang nhìn hàn tiên tử."
Mắt Lý Mặc vẫn hướng về phía kiếm trì mà đáp.
"Hả? Ngươi thấy được?"
Ngụy Chiếu Lưu trợn tròn mắt, thầm nghĩ nhãn lực của Lý thiếu hiệp này quả thật đáng sợ, gật đầu nói:
"Ảo, ngươi đang nói Doanh Băng à, ta đi nghe nàng giảng đạo, thật sự là cao sơn ngưỡng vọng, buồn cười là trước đây ta còn muốn so bì với nàng...."
Lý Mặc hỏi: "Sao tóc ngươi lại ngắn đi nhiều vậy?"
"Thì, mỗi lần nghe nàng giảng đạo, ta đều cảm thấy kiếm đạo có tiến bộ, sau đó lại thử xóa đi cái mảng mạ bạc kia."
"Rồi sao?"
"Mỗi lần đều thất bại, cho nên để ghi nhớ bài học, ta liền tự cắt một chút tóc cho mình nhớ."
"...Xem ra đúng là mạnh hơn một chút."
Trong lòng Lý Mặc bỗng dưng dấy lên cảm giác tội lỗi.
Nhưng cảm giác tội lỗi này cũng phải chia cho Tảng Băng một nửa, nếu không phải do nàng, thì Ngụy Chiếu Lưu cũng đâu thường xuyên tự dằn vặt bản thân thế này.
Vẫn nên cố gắng vẽ xong kỳ thạch càng sớm càng tốt.
Như vậy sẽ không phải nhìn thấy cảnh Ngụy Chiếu Lưu rụng tóc nữa.
"Hắn cứ vẽ kỳ thạch làm gì vậy?"
Ngụy Chiếu Lưu không hiểu, đây chẳng lẽ là một cách tu hành mới?
Chế tác Quan Thần Đồ?
Đã từng có tiền bối kiếm thành có ý định này, nhưng về sau luôn bế tắc, nguyên nhân là kỳ thạch này bản thân hình như không dùng để quan sát được, kiếm ngân trên đó thì có thể.
Nhưng cũng chẳng có mấy người có đủ tư cách gánh chịu thần ý của kiếm ngân kia...
Lý Mặc tự mình ngồi xuống trước kỳ thạch.
Bút mực giấy nghiên lấy ra, mực nước là do Tảng Băng lúc uống trà buổi sáng, tiện tay mài ra.
Vốn có không ít Thanh Mạch Ngọc Tiên, bây giờ chỉ còn lại năm tấm.
Tiểu Lý dồn hết tinh thần, kiếm thành cho phép hắn lĩnh hội kỳ thạch, lại không cho mang đi.
Trước khi rời Vân Châu, nhất định phải vẽ cho ra mới được...
"Khối đá này, không phải chỉ là một khối đá."
Tiểu Lý tự lẩm bẩm.
...
Kiếm trì.
Trước kia có cường giả kiếm đạo đến Vân Châu giảng đạo, đều không có giờ nghỉ giữa buổi, từ khi Doanh Băng tới, quy tắc này mới được sửa lại.
Những gì nàng giảng đều là đạo lý đơn giản nhất, nhưng lại cần thời gian để lĩnh hội và suy ngẫm.
Nếu không có khả năng vừa nghe vừa ngẫm thì người khác cũng khó mà hiểu được.
Thời gian nghỉ ngơi kéo dài gần nửa canh giờ, không dài cũng không ngắn.
Doanh Băng ôm Thiên Sương, đứng trên đài cao của kiếm trì, ung dung nhâm nhi một bình trà xanh nhắm mắt dưỡng thần.
Người càng tĩnh lặng, lại càng dễ suy nghĩ miên man.
Cho nên khi nàng nhắm mắt, dòng suy nghĩ lại bay về đêm qua, trong phòng mờ ảo ánh trăng, những đốm lửa chập chờn... xúc cảm kia cứ vương vấn không tan, muốn quên đi lại càng hiện rõ như thật.
Thậm chí cả hơi ấm từ bàn tay hắn dường như vẫn còn lưu lại...
Ở phía dưới, một vài đệ tử thông minh hơn, lúc này trong mắt chợt lóe lên ánh sáng trí tuệ.
"Có lẽ Doanh tiên tử lại có lĩnh ngộ mới?"
"Tê... những kiếm pháp tuyệt học nàng nắm giữ đều là trong khoảnh khắc! Rất có thể!"
"Không biết nàng đang suy nghĩ đạo kiếm thâm sâu gì..."
Các đệ tử nhìn nhau, không ai dám lớn tiếng.
Sợ quấy rầy "ngộ đạo" của Doanh Băng.
Doanh Băng: "... "
Không được, không thể nghĩ nữa.
Nàng lấy bộ trà cụ ra, định pha một ấm trà để chuyển hướng chú ý, ánh mắt lại khẽ dừng lại.
Đây là bàn trà của nàng sao?
Bộ trà cụ bày trên bàn là do Lý Mặc tặng trước đó không lâu, trông mộc mạc, nhưng kỳ thực rất đắt tiền, đáng tiếc là cái chén chỉ có một.
Sáng nay, chén trà duy nhất đó còn bị hắn tiện tay cầm uống mất rồi.
Lá trà là do hắn tiện tay đưa, bàn trà là do hắn dùng búa gõ gõ, đồ ăn nhẹ uống trà cũng là do hắn làm.
Ngoài ra thì...
Ục ục ục... Nước rửa trà đổ lên đầu con Oa Oa to tướng ở bên cạnh.
Ừm...
Dù sao thì món đồ tu di này rất bền, thế là nó trở thành trà sủng của nàng luôn.
Đến cả trà sủng cũng là Oa Oa đầu to phiên bản Q của Lý Mặc!
"Từ khi nào... xung quanh nàng chỗ nào cũng có bóng dáng của hắn thế này?"
"Thật là..."
Doanh Băng nhếch mép, nhẹ nhàng dùng ngón tay đâm vào trán Oa Oa đầu to khiến nó lung lay.
Sau đó ánh mắt khẽ động, nàng lại nhặt một mảnh lá trà, gắn lên trên người Oa Oa phiên bản Q của Lý Mặc.
Lần trước dán tờ giấy lên người người ta, hắn có vẻ không phục lắm thì phải...
"Doanh cô nương..."
"Doanh cô nương?"
Bên tai có người gọi hai tiếng, nàng mới quay đầu lại.
"Sắp đến giờ giảng đạo rồi."
Người đến nhắc nhở nàng là Tằng trưởng lão, nhìn con rối kia, lông mày chợt nhíu lại, hơi ngả người về phía sau.
"Được..."
Doanh Băng đứng dậy, thu dọn lại trà cụ.
Sao trước đây lại không thấy thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi thế này...
"Vừa rồi ngươi đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn..."
Doanh Băng lại vặn đầu Oa Oa đầu to về chỗ cũ, tròng mắt suy nghĩ.
"Vượng thê đấu hồn?"
"??"
...
"Chỉ vẽ thôi thì không đủ."
"Còn cần tự mình đi thể hội..."
Sau khi lại vẽ hỏng một tấm Thanh Mạch Ngọc Tiên, Lý Mặc đứng dậy.
Đến gần kỳ thạch, hắn chậm rãi xòe bàn tay chạm vào.
Thật lạ.
Khi vừa chạm vào kỳ thạch, bảy viên huyền đan trong cơ thể hắn liền mơ hồ lóe sáng.
Chúng tuần hoàn theo quy luật chu thiên, vận tốc càng lúc càng nhanh, thậm chí bắt đầu rung nhẹ, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Oanh - - Lý Mặc bỗng có cảm giác.
Mối liên hệ kỳ lạ này không phải do bản thân huyền đan, mà là bởi vì chúng đều là tinh thần trong hạt giống thế giới của hắn.
Đồng tính hút nhau, chúng tựa như gặp được đồng loại.
"Hô..."
Lý Mặc chợt nhận ra, mình có thể thông qua bề mặt kỳ thạch, lĩnh hội được huyền cơ chân chính của nó.
Đây là điều mà trước đây hắn lĩnh hội võ học ở đây chưa từng gặp.
"Hắn sao rồi?"
Mà ở một nơi không xa.
Trong mắt Ngụy Chiếu Lưu, Lý Mặc chỉ đang ngơ người ra mà thôi.
Không có gì khác thường cả, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là, kỳ thạch này không phải cứ tùy tiện tiếp xúc được, nếu tư chất không đủ, e rằng trong chớp mắt đã bị bao phủ bởi sự huyền diệu vô tận trong đó rồi...
Một khắc sau.
Thanh Mạch Ngọc Tiên bỗng dưng trôi lơ lửng.
Lý Mặc nhấc cây bút trong tay lên, múa bút vẩy mực, rồng bay phượng múa, lần này hắn không còn cẩn thận từng li từng tí nữa, mà là một cảm giác thoải mái, phóng khoáng đến lạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận