Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 111: Lão phu hồ đồ a, Long Hổ luyện Kim Đan! (length: 9511)

4224 tuổi.
Trước mắt một đứa nhóc con, tuổi tác còn dài hơn cả Đại Ngu quốc.
Mà lại… đan dược?
Biến thành người, thất khiếu Long Hổ Đan?
Lý Mặc vừa nghĩ, vạn vật đều có linh, thế giới hạt giống bên trong, còn có cả cây chùy biết nói.
Giống như đan dược có thể biến thành người cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Chỉ là hắn cũng có không ít đan dược ngàn vàng khó cầu, vậy mà không có thần kỳ đến thế.
"Trong tông môn đều nói ta Tiên Thiên có thiếu, cũng không sai nhỉ."
Đường Tiểu Bảo vuốt cằm nhỏ của mình:
"Sư phụ cũng nói ta có chút thiếu."
"Thiếu cái gì?"
"Thiếu thông minh."
"..."
Lý Mặc cảm thấy Tiết lão nói, cũng chưa chắc là về cơ thể.
Hai người cùng lấy sách, lại đều muốn đến đan đỉnh phong, liền kết bạn cùng nhau.
"Đúng rồi Lý sư đệ, ngươi bây giờ cũng Ngọc Dịch cảnh rồi?"
Nửa đường, Đường Tiểu Bảo lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy."
Lý Mặc gật đầu.
"Sư đệ, ngươi biến thái thật đấy."
Đường Tiểu Bảo thành tâm thật lòng nói.
"…Cảm ơn đã khen."
Lý Mặc coi như đây là khen ngợi.
Đường Tiểu Bảo có chút khổ não thở dài: "Cứ tiếp tục thế này, lần sau ta gặp ngươi với Doanh Băng sư muội, có khi phải gọi sư huynh sư tỷ mất."
Cửu thiên thập địa lấy võ vi tôn, đa phần tông môn đều dựa vào thực lực luận thứ bậc, Thanh Uyên tông cũng không ngoại lệ.
Cho nên hắn trước đây là đại sư huynh ở đan đỉnh phong.
Hiện tại lại là tiểu sư đệ.
"Yên tâm sư huynh Tiểu Bảo, ngươi vĩnh viễn là sư huynh của ta."
Lý Mặc nhớ đến tuổi tác kinh người của đối phương, trịnh trọng cam kết.
"Thảo nào trong môn đều nói Lý sư đệ có phong thái cổ quân tử, người ngươi cũng tốt ghê."
Đường Tiểu Bảo cười rất vui vẻ, lại nắm chặt nắm đấm:
"Ta cũng sẽ cố gắng, tranh thủ trước các ngươi tiến vào Huyền Đan cảnh."
"Đúng rồi Lý sư đệ, chút nữa ngươi đến xem ta luyện công nhé? Sư phụ cũng ở đó."
"Được thôi."
Vốn cũng định đi tìm Tiết lão, hơn nữa cũng có chút tò mò về việc luyện công của Đường Tiểu Bảo, Lý Mặc không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Rất nhanh.
Hai người đến đan đỉnh phong.
Trong những ngọn núi, ngọn này thực vật nhất là tươi tốt, đâu đâu cũng nghe được một mùi hương kỳ lạ.
Lý Mặc hít sâu vài hơi, cảm giác cũng rất dễ chịu.
Đi lên đỉnh núi, nơi đây là nơi sinh hoạt hàng ngày của chân truyền đệ tử và chưởng phong trưởng lão Tiết Cảnh.
Bày biện vô cùng đơn giản, một cái sân nhỏ, ở giữa đặt một cái lò Long Hổ Đan lớn, giống với cái mà Lý Mặc từng thấy ở y quán.
Lúc này, phía dưới lò đan đang bốc lên ánh lửa rực rỡ, nhiệt độ cực cao.
Tiết Cảnh cùng hai đệ tử chân truyền một nam một nữ, vừa lúc đang luyện đan.
Ba người đều chăm chú nhìn chằm chằm lò đan, mỗi người một việc.
Chân truyền nam phụ trách đưa vật liệu mới, chân truyền nữ phụ trách dọn cặn bã.
Còn Tiết Cảnh thì một lòng một dạ khống chế ngọn lửa, chắt lọc dược tài.
Bây giờ không phải lúc lên tiếng quấy rầy, Lý Mặc liền cùng Đường Tiểu Bảo lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.
"Thêm Hoàng Nguyên Quả vào."
Tiết Cảnh vừa lên tiếng, đệ tử nam vội vàng lấy ra một quả trái cây trong suốt long lanh, lớn bằng ngón tay cái.
Ngoài dầu Hắc Sát mộc dùng để tăng hỏa, những vật liệu khác thì Tiểu Lý không biết.
May mà có Đường Tiểu Bảo giảng giải bên cạnh.
"Hoàng Nguyên Quả dược tính ôn hòa, sau khi dung hợp vào chủ tài khác sẽ khiến dược lực phát triển mạnh hơn."
"Bước tiếp theo, sư tôn chắc sẽ thêm Ly Trần hoa."
"Ly Trần hoa lại là thứ gì?"
Lý Mặc cũng không có chí hướng trở thành một đan sư, chỉ là hiếu kỳ với quá trình luyện đan.
Trong tiểu thuyết xem nhiều như thế rồi, thấy tận mắt vẫn là lần đầu.
"Ly Trần hoa đương nhiên là dùng để tách rời dược lực."
"Thì ra là vậy."
Lý Mặc thấy Tiết Cảnh lấy một cái xẻng ngọc, xới xáo nguyên liệu trong lò đan, lại cảm thấy cái thị cảm này có chút lạ.
Cũng không thể nói là chỗ nào kỳ lạ.
Lúc này.
Tiết Cảnh lại nghiêm nghị nói ra:
"Đem Chân Dịch Bảo Đan tới."
Đệ tử nam lập tức mặt lộ vẻ nghiêm túc, cẩn trọng lấy ra một cái chậu, bên trong chứa một dòng chất lỏng màu vàng kim nhạt.
Nhìn thôi đã biết là nguyên liệu rất trân quý.
Ẩn chứa trong đó là sinh cơ nồng đậm.
"Chân Dịch Bảo Đan?"
Lý Mặc nghe cái tên thôi đã cảm thấy rất lợi hại.
"Ừm, chính là nước tắm của ta đó."
Đường Tiểu Bảo khẽ nói.
Lý Mặc: "...."
Cũng đâu cần cái gì cũng giải thích kỹ vậy chứ.
"Đại hỏa thu nước!"
Đem thứ gọi là Chân Dịch Bảo Đan đổ vào lò đan xong, Tiết Cảnh lại tiếp tục thêm dầu Hắc Sát mộc.
Lý Mặc cuối cùng đã nhận ra cảm giác hình ảnh quen thuộc đó rốt cuộc là từ đâu ra.
"Cái này chẳng phải là xào rau sao?"
"Đây chính là cái quá trình luyện đan cao siêu à?"
Tiểu Lý xoa trán.
"Hai cái vốn dĩ chênh lệch không lớn mà."
Đường Tiểu Bảo nháy mắt mấy cái.
Lý Mặc: "...Hình như cũng không có gì sai."
Nấu ăn chú trọng nguyên liệu, luyện đan coi trọng đan tài, cái trước thứ tự trước sau rất quan trọng, cái sau cũng vậy.
Mà cả hai đều có yêu cầu rất cao về việc khống chế lửa.
Khác biệt duy nhất, có lẽ là luyện đan nguy hiểm hơn.
Nấu ăn không xong sẽ bị dính nồi, còn đan dược thì có khả năng nổ lò do dược lực xung đột.
Lúc này.
Phân đoạn luyện đan đầy mạo hiểm kích thích kết thúc.
"Lò Thanh Xà Huyết Linh Đan này, xem như xong rồi."
Tiết Cảnh thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
Hắn sớm đã biết Lý Mặc đến, liền quay đầu lại cười nói:
"Loại đan này rất tốt cho luyện thể, tiếc là Phù Đồ đã bỏ ra giá rất lớn để đặt, chứ không ta đã chia cho ngươi hai viên."
"Đa tạ Tiết lão quan tâm."
Một già một trẻ gặp mặt, bầu không khí có chút hài hòa.
Lão Tiết vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với đồ tôn này.
"Ngươi đó, không biết nên nói ngươi thế nào cho phải."
Tiết Cảnh nhìn Lý Mặc đã có sự khác biệt lớn so với trước kia, không nhịn được cười nói:
"Sao ngươi trà trộn vào được vô gian thí luyện vậy, còn giành được vị trí đầu tên nữa?"
"Nói ra thì cũng là cơ duyên xảo hợp thôi."
Lý Mặc khiêm tốn chắp tay: "Nội tức của đệ tử có hơi đặc biệt, đúng lúc có thể xóa đi khí tức trên người Đường Tiền Yến."
"Uống trà."
Tiết Cảnh ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Lý Mặc tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế gỗ Tử Đàn bên cạnh, còn tự rót hai chén trà.
Cùng học với tảng băng.
"Ngươi làm tốt đấy."
Tiết Cảnh cầm chén trà nhấp một ngụm:
"Số Đường Tiền Yến đó, các ngươi giữ lại, sau này Tế Vũ lâu có động tĩnh gì ở Tử Dương phủ, chúng ta cũng có thể nắm bắt trước."
"Bất quá đám Đường Tiền Yến của bọn họ, phương pháp luyện chế rất độc đáo, nội tức của ngươi lại có thể xóa đi khí tức trên đó?"
Nếu Đường Tiền Yến dễ bị phá giải như thế.
Thì Tế Vũ lâu đã không đến mức khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật ở Cửu thiên thập địa rồi.
Chớ nói chi là việc ám sát vương hầu.
"Ngài xem xét là biết ngay."
Lý Mặc khẽ búng tay, một luồng nội tức đỏ thẫm bắn ra, rơi vào trên đám cặn bã vừa luyện đan.
Bốp bốp – Ánh lửa như đậu khẽ cháy, tựa như vĩnh hằng.
Cái đống cặn bã kia đã qua nhiệt độ cao của lò đan vẫn chưa luyện hóa hết, mà giờ lại đang từ từ biến mất, bị đốt cháy thành hư vô.
Hai mắt Tiết Cảnh nheo lại, trong mắt xuất hiện vẻ mãnh liệt.
Rất lâu sau, hắn thở một hơi thật dài:
"Lão phu, hồ đồ rồi..."
"Lúc ấy đã không gì có thể cản được việc thu ngươi làm môn hạ."
Ngọn lửa này mà dùng để luyện đan, thành tựu trong tương lai không thể thấp được.
"Tiết lão sao lại nói thế?"
Lý Mặc cười khổ.
Đều nghe các ông lão nói câu này rất nhiều lần rồi.
"Ngay cả lão phu, cũng chỉ có thể chiết xuất được dược tài đến 99%."
"Nếu ngươi mà đi luyện tập, sẽ có khả năng đạt đến mười phần mười."
"Thật đúng là sinh ra để luyện đan."
Tiết Cảnh có chút cảm khái nói.
Nếu như Hàn Hạc trưởng lão ở đây, ông ta nhất định sẽ nói Lý Mặc sinh ra để rèn sắt.
Dù sao việc rèn cũng coi trọng hỏa hầu.
Tiểu Lý lại còn có cái chùy có thể rèn huyền binh nữa chứ...
"Sư phụ sư phụ."
"Ngươi luyện xong đan rồi thì luyện ta đi."
Đường Tiểu Bảo bò vào lò đan, tiếng nói ong ong vọng ra.
Lý Mặc có chút trầm mặc.
Đã coi luyện đan như xào rau.
Cái này chẳng phải giống nồi sắt hầm mình sao… Khụ, tự nhiên liên tưởng lung tung.
"Ừm?"
Tiết Cảnh khựng lại một chút, nhìn về phía Lý Mặc.
"Trên đường đến đây, sư huynh Tiểu Bảo đều đã kể hết cho ta nghe." Lý Mặc nói.
Tiết Cảnh gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Ông có ý để Lý Mặc quan sát việc luyện đan nhiều hơn, nên đã đuổi hai chân truyền khác đi, chỉ giữ hắn lại.
"Hô —"
Ông điểm vào mi tâm của Đường Tiểu Bảo từ xa.
Lập tức, một mùi hương đan dược khiến linh hồn cảm thấy thư thái trào ra.
Lý Mặc có chút suy tư.
Xem ra trước đây, Tiết lão đã dùng thủ đoạn đặc thù để phong ấn khí tức và đan lực trong người Tiểu Bảo sư huynh, nên mới khiến cậu không khác gì một đứa trẻ bình thường.
Sau đó, Tiết Cảnh trở nên nghiêm nghị, râu tóc dựng ngược, phụ trợ khiến cả người càng thêm xuất trần.
Lĩnh vực vô hình lan tỏa ra.
Hình rồng hổ chiếm cứ trên lò đan, dường như sống lại.
Miệng hổ miệng rồng, ào ào mở ra, phun ra ngọn lửa hừng hực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận