Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 256: Xúc cảm đồ tốt nhất, náo Minh Giao á! (length: 7833)

Lý Mặc và những người khác đáp xuống ở biên giới tộc Minh Giao Long.
Địa bàn của kẻ thù truyền kiếp, hắn không thể tiếp tục đi sâu vào, nếu không một khi bị cường giả Minh Giao tộc phát hiện, rất có thể sẽ bị đánh rơi giữa không trung.
Nhìn con bằng yêu bay đi, Tiểu Lý đồng học có vẻ suy tư.
Hắn đã đi qua doanh trại quân trấn Bảo Bình, nơi biên quân lại có thêm một Quan Thần cảnh trấn thủ, đáng lẽ sớm đã có thể bắt con bằng yêu đó, không tốt thì cũng có thể xua đuổi đi.
Vì sao lại cứ mặc kệ nó ở trên núi Bảo Bình, làm lòng người hoang mang?
Mấy người đi bộ trên mảnh đất gọi là Hắc Thủy trạch này.
Mảnh đất thường có vũng bùn và mưa to này cũng có thành trấn của Nhân tộc, nhưng lại không còn quân trấn thủ.
Người Nhân tộc đời đời sinh sống ở đây, đều thờ phụng "Vu Linh".
Các thành trấn khác nhau, Vu Linh được thờ cúng cũng vô cùng kỳ lạ, ngoài việc bảo vệ bình an một phương, còn có các loại chức năng kỳ quái.
Ví dụ như lúc này.
Liên tiếp đi về phía trước năm ngày, ở giữa những ngọn núi liền kề, cuối cùng cũng xuất hiện một mảnh thành trấn tương đối bằng phẳng.
Cả tòa thành trấn đều dựa vào hồ nước mà dựng lên, lờ mờ nghe được trong hồ vọng lại tiếng ca của ngư dân mang đậm phong vị dị vực.
"Nơi này là thành trấn cuối cùng để vào địa bàn Minh Giao tộc."
Hoàng Đông Lai nhìn vào bản đồ, chắc chắn nói.
"Y phục, vật liệu ở Hắc Thủy trạch này thật kỳ lạ."
Mộ Dung Tiêu tháo chiếc mũ đội đầu xuống, giũ hai cái thì giọt nước liền trượt hết, khôi phục khô thoáng, trên mũ còn mơ hồ ánh lên vẻ đẹp lộng lẫy.
Hoàng Đông Lai nói: "Một phương khí hậu nuôi dưỡng một phương người, loại tơ Bạch Ngẫu trân châu này trời sinh đã ngăn cách hơi nước, vô cùng quý hiếm."
"Cảm giác sờ vào thật tuyệt, quả thực là thứ có xúc cảm tuyệt vời nhất thế gian."
Mộ Dung Tiêu vuốt ve chiếc mũ nói.
"Không phải thế!"
Bỗng, Lý Mặc lên tiếng, ánh mắt vô cùng kiên định.
Nhìn vẻ mặt này của hắn là biết lời hắn nói không sai!
"Vậy thứ mềm mại và mịn màng nhất thế gian là gì?" Mộ Dung Tiêu không hiểu.
"Haiz..."
Lý Mặc thở dài, lắc đầu, xoa nắn chiếc mũ tơ, xoa nhẹ rồi vò chậm.
Cách làm này không thể nói là giống nữa, mà hoàn toàn là xoa bóp...
"?"
Mộ Dung Tiêu khó hiểu, vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu hành động này của Lý huynh có ý gì.
Kiến thức của Lý huynh, quả nhiên là xa ngoài tầm với của hắn.
"Vật liệu này không tệ, sờ vào dễ chịu hơn cả vải mây đen, các ngươi thấy dùng làm vớ lưới thì thế nào?"
Lý Mặc cũng không hiểu vì sao, vô ý thức thốt ra câu nói này.
Quả nhiên tay hắn không chỉ có ý nghĩ của riêng mình, giờ thì miệng cũng thế rồi!
"?"
Không chỉ Mộ Dung Tiêu ngớ ra mà Hoàng Đông Lai cũng ngớ ngẩn.
"Các ngươi cũng biết, ta chùy pháp cũng không tệ, nên gần đây cũng có chút hứng thú với việc rèn."
"Rèn những thứ tinh xảo thế này vô cùng khảo nghiệm tay nghề, có thể mua trước bảy, tám trăm cân về luyện tay."
Lý Mặc ho khẽ một tiếng, ném mũ lại vào đầu Mộ Dung Tiêu.
Trong ánh mắt Mộ Dung Tiêu tràn đầy vẻ hiểu biết và kinh ngạc.
Hắn ở Thần Binh phong luyện tập không ít với Hàn Hạc trưởng lão, sư phụ nói khi nào hắn có thể rèn ra được một chiếc nội giáp vải mây đen đạt tiêu chuẩn, coi như đã là một người thợ khéo.
Vậy mà Lý huynh lại chọn loại tơ Bạch Ngẫu trân châu khó hơn này để luyện tay ư?!
""
Trong lòng Hoàng Đông Lai tự hỏi cái này thì liên quan gì tới việc rèn, đây rõ ràng là dệt vải mà?
"Lý huynh, vạn cân ngó sen, hai lạng tơ."
"Đừng nói bảy, tám trăm cân, cả một thành trấn này sản lượng cũng không quá hai mươi cân đâu."
"......"
Lý Mặc đưa mắt nhìn, liền thấy bên bờ hồ, từng bóng người đang cúi người trong bùn, có phụ nữ còn mang theo con nhỏ trong tã lót, chân bước cao bước thấp khó nhọc trong đầm lầy, người dính bẩn như thể bọn họ vốn sinh ra từ bùn đất vậy.
Tơ lụa trắng như trân châu, rất khó liên tưởng đến đám người trước mắt này.
Lý Mặc cùng Mộ Dung Tiêu ba người tiến vào thành trấn.
Sau khi bỏ ra một số tiền lớn, mua được mấy cân tơ trắng từ tay một thương lái tơ nơi khác, nỗi nghi hoặc trong lòng hắn không giảm bớt.
Rõ ràng bọn họ đã tạo ra một vật quý giá như vậy.
Vì sao lại còn có phụ nữ mang theo con nhỏ xuống đồng làm việc?
Đúng lúc này, thương lái tơ nhiệt tình nói:
"Hôm nay vừa hay ở đây có tế lễ Vu Linh, nếu mấy vị không vội đi đường, chi bằng đến xem một chút, Vu Linh ở đây vô cùng linh nghiệm, rất nhiều người tin tưởng đó."
"Đa tạ."
Lý Mặc nói lời cảm ơn, nhưng lại không có hứng thú cho lắm.
Mộ Dung Tiêu cũng không có hứng thú với cái gọi là tế lễ Vu Linh, bây giờ hắn có chút kích động lại có chút lo lắng.
"Không biết cha mẹ ta có đang nóng ruột chờ không?"
Hắn sinh ra đến giờ, chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ.
"Ừm......Ta cũng rất kính nể Mộ Dung thế bá......"
Trên đường đi, Lý Mặc không khỏi tò mò hỏi:
"Nếu thế bá cùng bá mẫu nhớ nhung ngươi như vậy, vì sao lại không đến Thanh Uyên tông gặp ngươi? Lại còn yên tâm để ngươi một mình đến Nam Cương."
"Có lẽ là do họ cũng có nỗi khổ riêng thôi, mà lại không phải chúng ta sắp bình an tới nơi rồi sao."
Mộ Dung Tiêu mỉm cười, trong lòng tràn đầy niềm vui vì sắp được gặp cha mẹ ruột.
Lý Mặc: "......"
Nếu không phải Hoành Vân kiếm thành và Tế Vũ lâu liên hợp chấp pháp, giờ này chắc ngươi vẫn còn đang làm thần tử ở Hoán Ma giáo rồi ấy chứ.
Nhưng.
Đã nhiều năm không gặp, lại đúng lúc Ngọc Hoàng thần hạ xuống Nam Cương, bỗng nhiên lại để Mộ Dung Tiêu quay về.
Rất khó mà nói rằng không có liên quan gì trong đó.
Nhưng nguyên nhân bên trong, có lẽ chỉ đến địa phận của Minh Giao tộc mới biết được.
Trong khi nói chuyện, mấy người đến bên một vùng đầm lầy, nơi đó có một cái tế đàn rất cao, phủ đầy dấu vết Phong Sương.
Không cần đến gần, cũng có thể trông thấy tượng thần trên đó.
Tượng thần toàn thân làm bằng đá, đầu to thân nhỏ, mọc ra hai đôi mắt, trông kỳ quái đáng sợ.
"Tê......Sao ta lại cảm thấy quen thuộc thế này."
Lý Mặc hồi tưởng lại Tam Tinh Đôi của kiếp trước, nhưng lại cảm thấy không hoàn toàn giống.
Bỗng, dường như hắn đã nghĩ ra.
Là ở Quần Ngọc phong!
Cái đống tượng Quan Thần bị sư tôn xinh đẹp của hắn đánh nát kia, trong đó có hình dáng và cấu tạo không khác lắm với cái này.
Lúc này.
Tế tự đang đeo một chiếc mặt nạ có khuôn mặt không khác tượng thần là bao, nhảy những điệu múa kỳ lạ phía trên tế đàn.
Còn dân chúng bên dưới thì thành kính dâng tế phẩm, rồi sẽ nhận được một cây hương đen, sau khi đốt lên thì thành kính cầu nguyện, có người không nhịn được nói ra nguyện ước trong lòng.
"Hi vọng năm nay được mùa..."
"Hi vọng có thể sinh được con trai..."
Lý Mặc hơi nhíu mày.
Cái Vu Linh này......
Hắn phát hiện tượng Vu Linh này, lại mơ hồ cho hắn một ảo giác như đang nhìn thấy Quan Thần Đồ, nhưng lại quỷ dị hơn nhiều so với tượng Quan Thần thông thường.
Đây không giống là Thần Minh đứng đắn gì cả.
Lý Mặc nhớ lại, dọc đường những thôn khác, những Vu Linh được thờ phụng dường như cũng đều như thế này.
"Hi vọng lũ Minh Giao hung tàn đừng xâm phạm thôn làng nữa..."
"Hi vọng có thể thuận lợi gặp lại cha mẹ..."
Hả?
Lý Mặc vừa quay đầu, phát hiện Mộ Dung Tiêu cũng đang cầu nguyện.
Không phải, Mộ Dung huynh, cái Vu Linh này tác dụng lớn nhất cũng chỉ là phòng Minh Giao.
Ngươi còn đi bái nó làm gì?
Ngay cả Vu Linh còn chấp nhận, Phật Tổ liệu có chấp nhận không?
Đúng lúc này.
Ùng ục ục —— bầu trời bỗng nhiên âm u xuống, trong hồ đột ngột xuất hiện một vòng xoáy, đồng thời nhanh chóng mở rộng ra, trong đó còn có một cái bóng đen kịt to lớn.
"Là Minh Giao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận