Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 350: Ngươi không phải liền là nàng lớn nhất kinh hỉ sao? (length: 8055)

Hô — — Sóng nhiệt cuồn cuộn, Kim Ô hình chiếu đã thành hình, sau khi thoát xác liền hóa thành một thanh niên nam tử khoảng hai mươi tuổi. Hắn mặc vũ y hai màu vàng đỏ, con ngươi như mặt trời vàng, trong lòng bàn tay cầm một kim luân.
"Xin... xin chỉ giáo."
Khương Sơ Lung khẽ nói, giọng nhẹ nhàng, nhỏ bé.
Kim Ô hình chiếu hóa thành thanh niên khẽ gật đầu, áp chế khí tức xuống mức nội tức Huyền Đan cảnh.
Hô — — Kim luân lóe sáng, quang mang chói mắt, chính trực nghiền ép đến, vô cùng bá đạo.
Còn Khương Sơ Lung thì đã hóa cảnh nhiều loại kiếm pháp, đối với kiếm đạo nắm giữ đủ khiến nhiều tiền bối hổ thẹn, liền lấy kiếm ý sở trường ứng phó.
Keng — — Nhành đào va chạm với kim luân tóe ra tia lửa.
Khương Sơ Lung phát hiện khác biệt.
Đối thủ hình chiếu này có vẻ khác trước.
Những người rơm, chân linh trước kia, bị áp chế xuống cảnh giới như nàng, nàng chỉ mượn đối phương để rèn luyện kiếm pháp, nâng cao độ thuần thục.
Nhưng đối diện với Kim Ô hình chiếu này thì là chiến đấu thật sự.
Tiểu Khương công chúa cảm nhận được áp lực lớn từ đối thủ này.
"Lực của chúng sinh ngưng tụ ra, ý thức chiến đấu và linh trí càng khác biệt đến thế?"
Lý Mặc cảm thấy giống như chơi game.
Chân linh trước kia như người máy, nhiều nhất như thanh đồng ương bướng. Còn hình chiếu ngưng tụ từ sức mạnh chúng sinh thì như giao đấu với Vương Giả trong người chơi thật.
Dùng cùng một anh hùng nhưng có người chỉ có thể cạc cạc, có người lại có thể giết lung tung.
Đối với chiến đấu mà nói, chính là ý thức chiến đấu khác biệt.
Còn bản thân mình thì sao?
Nói hay thì là nhất lực phá vạn pháp, nói trắng ra...
"Ta trước kia giống như đều đang dùng chỉ số nghiền ép..."
Thiên Tôn đại nhân khẽ ho.
Nói thật, thao tác khoản này còn chưa chắc so được Tiểu Khương công chúa.
Kim luân nhật diệu cổ xưa mà hoa lệ tung bay lên xuống, khí tức dương diệu nóng rực bao phủ từng lớp. Khương Sơ Lung ban đầu cố né tránh, nhưng dần dần, không gian để di chuyển gần như không còn, đành phải sử dụng hết nội tức, ngưng tụ kiếm ý, trực diện giao chiến.
Động thái này đúng ý đối phương.
Ô — — một tiếng, kim luân đột nhiên từ phía nghiêng đâm tới, trước khi nhành đào chạm vào người thanh niên Kim Ô thì đã bao lấy, khí tức dương tính nóng rực thuận thế cuốn ngược lên.
Khương Sơ Lung rên một tiếng, cảm thấy như giọt sương trong người cũng bốc hơi.
Nhành đào bị lực phản chấn kỳ dị của trung tâm kim luân đánh rơi khỏi tay.
"Lão sư..."
Khương Sơ Lung ngậm miệng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, sợ làm lão sư thất vọng.
"Đây là Kim Ô đã từng thân hóa mặt trời, chiếu khắp chín tầng trời mười phương đất, sao có thể dễ dàng để ngươi thắng? Từ xưa đến nay có mấy người thắng được nó đâu."
Thiên Tôn lão sư nhặt cành đào mộc giúp nàng, nhỏ giọng nói:
"Chỉ cần không nhận thua thì mãi mãi không tính thua."
"Hình chiếu này sẽ không làm tổn thương nhục thân, chỉ khiến ý hồn ngươi cảm thấy đau đớn. Hãy điều tức thật tốt rồi tái chiến là được."
Lời này Lý Mặc cũng đang tự nhủ.
Hắn rất ít khi thật sự đánh ngang sức ngang tài.
Bởi vì hắn ỷ vào thần binh, ỷ vào võ học, thủ đoạn hơn hẳn cùng thế hệ, dùng mạnh hiếp yếu.
Nhưng ý chiến của Tề Thiên lại là yếu thắng mạnh.
Đem hết thảy của bản thân phát huy đến cực hạn thì mới có thể nâng cao tiến triển thần ý Đại Thánh náo Lăng Tiêu.
"Vâng!"
Khương Sơ Lung nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Khương công chúa nhìn nhu nhược, kỳ thực trong lòng mang sự kiên cường.
Chẳng bao lâu lại tập trung cùng Kim Ô hình chiếu giao chiến.
Cơ hội chiến đấu sinh tử khó được, bởi một lần thất bại sẽ không có cơ hội làm lại.
Nhưng trong tiểu thế giới này, chỉ cần lực chúng sinh đủ thì có thể rút kinh nghiệm và làm lại vô số lần.
Lát nữa tiểu Khương công chúa đi hồi phục ý hồn.
Cẩn trọng như Kim Ô hình chiếu thì không có giây phút nào nghỉ ngơi.
Đón đợi nó sau đó là đối mặt với bốn mươi Thiên Tôn đại nhân!
… Sáng sớm hôm sau.
"Không dùng chùy bảo thật sự không có cách nào thắng được."
Lý Mặc xoa xoa mi tâm, đứng dậy từ trên giường ngủ làm từ tảng băng.
Chín lần, toàn thua.
Kết quả này ngược lại nằm trong dự kiến của Tiểu Lý đồng học. Kỹ xảo chiến đấu của Tiên Thiên sinh linh quả thật vượt qua phạm trù võ học. Hoặc nói, một vài võ học chỉ sợ truy nguyên thì cũng do chúng tạo ra.
Nhưng hắn không phải không có thu hoạch.
Chùy pháp hóa cảnh của Tiểu Lý đồng học hình như có ngộ mới.
Còn nữa.
Thận vẫn ấm áp.
"Đây là do chiến đấu với Kim Ô hình chiếu, hay là do y phục..."
Nhìn xuống, mặt soái ca của Tiểu Lý đồng học đỏ lên.
Trần Bá gần đây thật sự quá hăng hái, vừa tới đã chờ rất lâu rồi...
May mà quần áo này chất lượng tốt, nếu không thì với thể chất bây giờ của hắn...
Thảo nào tảng băng nói y phục này không nên mặc quá lâu, giờ nhớ lại, ánh mắt nàng khi đó rõ ràng mang theo vẻ như cười mà không phải cười.
"Tỉnh táo lại, bây giờ mình cần phải phục bàn, tổng kết lại chi tiết chiến đấu vừa rồi."
"Nếu tảng băng ở đây thì tốt rồi, mỗi lần luận bàn cùng nàng đều có thể học được rất nhiều điều... Nếu như kỹ năng chiến đấu có cấp bậc thì nàng nhất định là Vương giả trong các Vương giả..."
Lý Mặc vừa nghĩ vừa không khỏi hiện ra hình ảnh ấy.
Cầm thước, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc khiến người có cảm giác thần thánh ảo giác.
Nhưng.
Đến lúc đó vẫn nên thay bộ quần áo này, nếu không sự chú ý của hắn dễ dàng chuyển từ truyền đạo thụ nghiệp thần thánh, sang sở thích sơ cấp...
Đinh linh linh — Linh đang vang lên.
Cô nương tộc Thanh Loan thò đầu ra từ hốc cây, ra hiệu ăn cơm.
Sau đó Lý Mặc theo cô đến cây cao nhất kia.
Ẩm thực của tộc Thanh Loan giản dị và tự nhiên hơn trong tưởng tượng của Lý Mặc, không hề có đồ mặn, bên trong lá xanh bày biện các loại trái cây.
"Thương tộc trưởng, hôm nay ta định về Thanh Mộc thành."
"Vội vậy sao?"
Ô Tình nhịn không được nhíu mày.
Khuê mật tốt ý muốn để Lý Mặc ở lại tộc Thanh Loan cũng có ý tránh né, giờ mới đợi một đêm đã chuẩn bị đi rồi...
"Chậc chậc chậc, ta đã sớm biết hắn đợi không lâu."
Thương Cầm Thanh cười hắc hắc, để lộ ý cười thâm sâu khó dò:
"Tiểu Băng Nhi vẫn đang ở Thanh Mộc thành chờ hắn mà, có thể nào không nhớ về chứ?"
Lý Mặc nghiêm mặt nói: "Ta chủ yếu là có một vài vấn đề về chiến đấu, muốn vội vàng thỉnh giáo nàng."
"Tiểu Băng Nhi chắc là ngày nào cũng cầm đồ trữ vật của nàng, nhìn về phía xa ngẩn người thôi."
"? ? ?"
"Nàng lúc còn ở Thanh Loan tộc cũng hay vậy đó, như hòn Vọng Phu, ngẩn người cũng rất lâu."
Thương Cầm Thanh vừa nói vừa tỏ vẻ thương cảm lau nước mắt.
Lý Mặc lập tức có cảm giác hình ảnh, lẩm bẩm nói:
"Trước khi về, làm bánh sinh nhật cho nàng đi."
Thương Cầm Thanh chớp mắt mấy cái hỏi:
"Sinh nhật nàng à?"
"Ừ, ta đang nghĩ xem sẽ cho nàng bất ngờ gì..."
"Sách, sao đầu óc ngươi chậm tiêu như tiểu hòa thượng vậy."
Thương Cầm Thanh tỏ vẻ từng trải đã lường trước, ngữ khí hơi trách móc:
"Ngươi chẳng phải là bất ngờ lớn nhất của nàng sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận