Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 264: Nhân duyên cẩm nang, hỏng hướng ta tới (length: 8555)

Vùng đất của tộc Thanh Loan.
Cảnh đêm tĩnh mịch, mặt trăng tròn treo cao giữa trời.
Thiếu nữ như được dát lên những tia ngọc tinh xảo, đôi cánh vũ nhuộm ánh trăng thành một màu sương hoa mờ ảo.
Nàng ngồi trên cành cây cao nhất trong tộc, đôi chân thon dài khẽ đung đưa, trong ngực ôm một con búp bê đầu to.
Nàng dường như đang… xuất thần?
Doanh Băng ngắm trăng, đôi mắt ngơ ngác, càng thêm giống một tác phẩm ngọc không tì vết.
Không giống với vẻ xuất thần vừa rồi, nàng thu hồi suy nghĩ, cành cây hơi rung nhẹ, người tới... là thiếu nữ mặc áo lam kia.
Sau nhiều ngày chung sống, Doanh Băng đã biết tên nàng.
Loan Thanh.
Đinh linh linh — — Loan Thanh có ý bảo:
"Đến giờ xuất phát rồi, tộc trưởng bảo ta đến thông báo với ngươi."
"Ừm, cám ơn."
Doanh Băng gật đầu.
Loan Thanh không đi ngay, vẻ mặt do dự, muốn nói điều gì nhưng lại ngại ngùng, vùi đầu vào đôi cánh của mình.
"Ngươi có chuyện gì cần ta giúp sao?"
Giọng Doanh Băng trong trẻo, có vẻ nhẹ nhàng hơn trước kia?
Loan Thanh ngập ngừng, lại dùng tần số kỳ lạ rung chuông.
Ngắt quãng, nếu không phải Doanh Băng dạo này đã học chút nhạc lý, có lẽ cũng không hiểu được.
"Có thể nhờ ngươi giúp ta treo cái này lên Cây Nhân Duyên ở Huyền Không tự được không?"
Loan Thanh mặt đầy mong chờ:
"Nghe nói chỉ cần treo ước nguyện của mình lên Cây Nhân Duyên, người định mệnh sẽ xuất hiện chẳng mấy chốc, khi đó ta có thể mở lời nói chuyện."
"Được thôi…"
Doanh Băng đưa tay nhận lấy, phát hiện Loan Thanh đưa cho nàng hai chiếc túi gấm.
Loan Thanh cười rung chuông:
"Ngươi cũng có người định mệnh rồi mà, treo túi gấm lên Cây Nhân Duyên, cũng có thể được phù hộ hạnh phúc viên mãn…"
"..."
Doanh Băng im lặng một chút, mới há miệng, còn chưa kịp nói thì.
"Tiểu Băng nhi! Ngươi ở đâu? Chúng ta phải lên đường!"
Thanh âm của Thương Cầm Thanh vang lên.
"Đến ngay."
Doanh Băng chớp mắt, đôi ngón tay trắng nõn vẫn là giữ chặt túi gấm, bỏ vào trong lòng búp bê đầu to.
Đôi cánh thiếu nữ mở ra, tung người bay lên bầu trời đêm.

Cùng lúc đó.
Chiếc thuyền xương cá rẽ sóng mà đi, mang theo tiếng nước ào ào, khiến những con thú rừng không tên hoảng sợ chạy tứ tán.
"Đã lâu không gặp."
Lý Mặc ngồi trên hốc mắt cá, ngắm nhìn mặt trăng tròn quen thuộc, thần văn Thái Âm nhỏ trên đan điền ẩn ẩn phát sáng.
Những ngày này luôn ở Hắc Thủy Trạch, địa bàn tộc Minh Giao, ngày nào trời cũng âm u hoặc nhiều mây chuyển mưa, đã lâu rồi hắn mới được nhìn lại ánh trăng.
Trăng thái âm lạnh lẽo, cô tịch, vẫn như trước đây.
Cứ như vô số lần ngước nhìn trăng như trước kia.
Ừ.
Tiểu Lý đồng học đang xuất thần, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng việc quan sát thần ý Thái Âm.
Thái Âm trong thế giới nhỏ cũng treo cao, dường như mơ hồ có liên hệ nào đó với ánh trăng bên ngoài.
Tự động làm sạch ý hồn, quan sát thần ý.
"Thiên Giao đại nhân?"
"Lý… Mặc huynh?"
Phía sau đột nhiên có tiếng gọi, Lý Mặc giật mình vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Quay lại, là Mộ Dung Tiêu và Ô Đại Mông.
"Các ngươi nửa đêm không ngủ à? Đi lại chẳng có tiếng động gì, hù chết ta rồi."
Mộ Dung Tiêu sờ sờ cái đầu trọc phát sáng:
"Ta nghĩ Mặc huynh chắc nhìn thấy chúng ta rồi."
"Ta vừa đang tu hành, chăm chú lắm đó, Mộ Dung huynh, ngươi ngày đầu tiên biết ta tu hành nghiêm túc như nào rồi sao?"
Lý Mặc nghiêm mặt, sau đó ho nhẹ một tiếng hỏi:
"Sao thế?"
"Ta đói."
Mộ Dung Tiêu tối nay chưa được ăn cơm.
Hắn ăn chay, mà đồ ăn chay của tộc Minh Giao chỉ có mấy cọng rong biển dùng để xỉa răng.
"Ngao ngao, ta tiện tay hái ít rau hẹ dại, chúng ta nướng lên ăn đi."
"Thế không được."
"Ừm… Đúng rồi, Phật gia có vẻ coi rau hẹ là đồ ăn mặn..."
"Không phải, Lý huynh, hôm nay là ngày đầu tiên ta giới sắc, rất quan trọng, không thể thất bại thêm nữa."
"..."
Cuối cùng Mộ Dung Tiêu vẫn ăn rau hẹ nướng, nguyên nhân chính không chỉ là vì rau hẹ nướng quá thơm.
Còn là vì Lý Mặc bảo, dù sao hôm nay là ngày đầu tiên, ăn rau hẹ ngày mai vẫn là ngày đầu tiên, giới sắc số ngày cũng sẽ không giảm.
Cũng sẽ không từ ngày thứ hai thành ngày đầu tiên được.
Phật Tổ cũng không thể nói ngươi bỏ dở nửa chừng!
Mộ Dung Tiêu cảm thấy lời Lý huynh rất triết lý, quả là hiểu Phật Tổ, hơn hắn có tuệ căn nhiều.
"Thơm thật."
"Ngươi cứ ăn đi, Đại Mông, ngươi có ăn không? Cho thêm ớt nhé?"
Ô Đại Mông vừa định gật đầu, Lý Mặc lắc đầu nói:
"Thôi đi, ngươi mà ăn thì trời lại mưa đấy."
Quy tắc đi Nam Cương của tộc Minh Giao là không được nhảy mũi tùy tiện.
"À phải, vừa rồi có tộc Thủy đi ngang qua, tặng lễ vật cho ngài đó."
Ô Đại Mông ăn rau hẹ, ngưỡng mộ nhìn thiên kiêu Tiểu Lý.
"Khục, cứ chất đống ở đấy đi."
Lý Mặc chỉ vào một góc khoang thuyền xương cá, chỗ đó chất đống rất nhiều quà của tộc Thủy thậm chí cả các tộc khác đưa tới, đều là để cầu thân.
Cảnh tượng này rầm rộ chẳng khác nào lúc hắn ở Vân Châu bị Tiềm Long Bảng công bố thành vượng thê đấu hồn….
"Ngài không xem thử sao? Ít nhiều gì cũng suy xét một chút đi chứ."
"Có gì đáng xem."
Lý Mặc không chút hứng thú.
Ô Đại Mông không sợ làm phiền người khác: "Ví dụ như cái này, là công chúa Cự Kình tộc tặng san hô Xích Tinh, tuy nàng hơi bị to lớn, nhưng mà…"
"Lớn cỡ nào?"
"Chân thân thì... Gần trăm mười trượng?"
"Đuổi đi?"
"Ngạch… Hay Mặc lão đại, ngài nhìn thử tộc Hải Vương Ô Tặc xem…"
Đến Huyền Không Tự không chỉ có mình tộc Minh Giao là cường đại.
Thậm chí còn có những tộc đến từ Nam Hải xa xôi, đương nhiên là có nghe nói đến sự tích của Thiên Giao, hơn nữa tộc Minh Giao khác với một vài tộc quần khác.
Một số tộc vì đảm bảo huyết mạch thuần khiết, chỉ cho phép kết hợp trong tộc.
Thậm tệ hơn thì như tộc Thanh Loan, cả tộc đều ngóng chờ người định mệnh của mình.
Còn tộc Minh Giao từ trước đến nay không quá đặt nặng vấn đề về người bạn đời khác giống loài.
Điều này có thể thấy rõ qua Mộ Dung huynh đang ngồi ăn rau hẹ kia.
"Đại Mông, nói thật đi, có phải ngươi nhận tiền trà nước rồi không."
Lý Mặc tức giận nói: "Ngươi giới thiệu toàn loại hình thể to lớn không đấy."
"Ta thấy giống đực thì nên có giống cái cường đại xứng đôi, người Nhân tộc gọi cái này là gì ấy nhỉ… ăn bám? Ăn bám sướng biết bao, Mặc lão đại, ta hoàn toàn là vì ngài nghĩ thôi đấy."
Ô Đại Mông nói rất hiển nhiên.
Nếu không sao hắn lại đi làm mai giao đây….
Lý Mặc trầm mặc một lát:
"Mấy lời này ngươi học ở đâu vậy?"
"Ven sông thành Nam Quan hay có người kể chuyện đó, ta hay nghe một câu chuyện tên 《bá đạo nữ đế yêu mến ta》, rất có đạo lý nha."
"Mấy chuyện kể đó nghe ít thôi, đó toàn khoa huyễn, khoa huyễn ngươi hiểu không? Nó cũng như chuyện Minh Giao nhảy mũi mà không mưa, không đúng lẽ thường."
"Tôn Bí bo..."
"Hửm?"
Lý Mặc nhìn thân hình biến đổi trở nên to lớn, mang đặc trưng tộc Giao hung hãn dữ tợn của Ô Đại Mông, có xu thế muốn biến Ô Đại manh.
Ý thức nắm đấm siết chặt lại, kỳ lạ thật.
Sáng sớm hôm sau.
Từ xa đã có thể thấy một tòa cổ tháp cao vút trên núi, tựa như tản ra thánh quang trong sương mù, khí thế vô cùng rộng lớn.
Huyền Không Tự.
Mà Tiểu Lý đồng học sau khi xuống thuyền xương cá thì gặp một vấn đề không nhỏ.
Không thể xuống thuyền xương cá được.
Từ xa đã thấy một đám lớn tộc Thủy, trước cầu tàu rào rào sóng sánh, đa phần là những nữ tử mang đặc trưng tộc Thủy, được trang điểm lộng lẫy, còn mang cả bảo vật của tộc mình đến.
Có người thậm chí căn bản không phải vì đến Huyền Không Tự tranh đoạt thần ngọc thiên ngoại.
Vậy là vì cái gì?
Đương nhiên là vì huyết mạch Chân Long!
Dù chỉ là một tia!
Dù là rất mỏng manh!
Nhưng chỉ cần tồn tại, tương lai có thể phản tổ, có thể hóa cá thành rồng!
Cảnh tượng mười phần hoành tráng.
Thiên Giao Tiểu Lý sửng sốt lùi về sau, khẽ hít một hơi lạnh.
"Hỏng rồi, toàn hướng về phía ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận