Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 427: Không nóng, không nóng, hỏa mạch chỗ sâu thần (length: 7769)

Sức nóng hừng hực của lửa đỏ làm méo mó cả ánh sáng trời.
Nơi sâu trong xưởng rèn, từng đợt sóng nhiệt khiến cho hơi thở của người ta dường như mang theo cảm giác ngũ tạng bị thiêu đốt.
"Thiên phú chùy đạo của Lý Mặc, không thể nghi ngờ gì nữa."
"Đúng vậy."
Hai vị lão đầu thường ngày hay bất đồng ý kiến là Hàn Hạc trưởng lão và Tằng trưởng lão, lần đầu tiên đạt được nhất trí nhanh như vậy về một chuyện.
Mỗi một đệ tử nội môn của Thần Binh phong, đều phải trải qua rèn luyện chùy pháp trước, sau đó mới được vào xưởng rèn tiếp xúc với kỹ thuật Đoán Tạo.
"Thần chùy Tiểu Bá Vương" đã bỏ qua được một bước này.
"Thợ thủ công xuất sắc thì chùy pháp thông thường cũng rất tốt."
Tằng trưởng lão vuốt chòm râu, cười nói: "Nhưng người chùy pháp giỏi, cũng không nhất định có thể trở thành đại sư, còn cần phải có sự nhẫn nại hơn người."
Đoán Tạo Thuật không chỉ đơn thuần là công đoạn rèn sắt.
Ở giữa còn có rất nhiều kỹ xảo phức tạp, hơn nữa việc chung sống lâu dài với hỏa mạch, lúc nào cũng phải ở trong nhiệt độ cao.
"Lý Mặc, nghe nói ngươi đã từng cùng lão Tiết cùng nhau luyện đan?"
Hàn Hạc trưởng lão buông cây chùy xuống, tò mò hỏi.
Mỗi lần gặp Tiết Cảnh, chỉ cần nhắc đến Lý Mặc, chưa đến ba câu chắc chắn sẽ nghe thấy câu quen thuộc.
"Lão phu hồ đồ quá, lúc đó sao lại không để hắn theo ta học luyện đan chứ."
Hàn Hạc trưởng lão cũng đồng ý với điều đó.
Có thiên phú về đan đạo hay không thì không nói, nhưng dù sao cũng tốt hơn cái tên nghiệt chướng Thương Vũ kia...
Lý Mặc nghĩ một chút rồi nói: "Nói đúng hơn thì, ta là người bị luyện."
Hàn Hạc trưởng lão: "?"
Tằng trưởng lão: "?"
Sao cái miệng của tiểu tử này nói ra, thường xuyên lại có những câu khó hiểu thế nhỉ?
"Đi theo ta, lão phu xem ngươi có thể chịu được bao nhiêu nhiệt độ cao."
Hàn Hạc trưởng lão nói xong, mở cánh cửa sau của xưởng rèn, đó là một đường hầm đi xuống.
"Lão phu cũng đi."
Tằng trưởng lão cũng theo sau.
Lý Mặc đi theo hai người, vừa bước vào đường hầm, hơi nóng hầm hập đã ập đến, dường như không khí cũng bị đốt cháy vặn vẹo, vách đá có màu đỏ sẫm.
Đây là nơi từng đặt chiếc búa bảo đầu, hỏa mạch?
Càng đi xuống, nhiệt độ càng cao.
Trong đường hầm cũng vọng lại những tiếng rèn kim loại, càng về sau tiếng động càng thưa thớt.
"Muốn trở thành thợ thủ công, bước đầu tiên đương nhiên phải học nấu sắt, nhiệt độ càng cao, vật liệu chế tạo ra phẩm chất sẽ càng tốt."
Hàn Hạc trưởng lão vừa đi vừa nói.
Tằng trưởng lão cũng dặn dò: "Nếu ngươi không chịu được thì nói một tiếng, ngàn vạn lần đừng cố, nếu làm tổn thương đến kinh mạch tạng phủ thì không phải chuyện nhỏ."
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Đi thêm một đoạn.
"Tiểu Mặc...cậu ấy vẫn ổn đấy chứ?"
Hàn Hạc trưởng lão thở hắt ra một hơi nặng nề, trên trán có thể thấy lờ mờ vết mồ hôi.
"Chắc là không có vấn đề gì."
"Lão phu lần đầu đến đây, cũng chỉ xâm nhập được vào hỏa mạch khoảng 100 trượng."
Tằng trưởng lão nghĩ vậy trong lòng rồi quay đầu lại nhìn.
Hai lão già nghĩ giống nhau, liếc mắt nhìn nhau, cùng quay đầu lại.
Rồi họ thấy Lý Mặc đang ung dung đi bộ, đánh giá xung quanh, mặt mày thản nhiên.
Thấy bọn họ dừng lại, còn tò mò hỏi:
"Sao không đi nữa?"
"Ha ha...Lão phu còn tưởng là ngươi không chịu nổi rồi chứ, đi thôi."
"Tiểu tử, ta ngược lại thấy tò mò, ngươi rốt cuộc có thể đi đến bước nào."
Sau đó Lý Mặc cùng hai người, lại tiếp tục xâm nhập vào địa mạch.
Sau mười phút.
Lý Mặc ngược lại đi ở phía trước.
Hàn Hạc trưởng lão phía sau đã mồ hôi nhễ nhại, thân thể cũng run nhẹ.
Tằng trưởng lão hai mắt vô thần, cả người trông già đi vài tuổi, thừa lúc Lý Mặc không để ý, lấy ra một bình hàn tuyền đan.
"Lão Tằng, cho ta một viên."
"Đây là hàn tuyền đan đấy, ta luyện huyền binh mới dùng đến, ngươi không ngại mà cũng muốn à!"
"Nhanh...cho ta một viên..."
Hai lão già ở phía sau nhỏ giọng, lén lút giằng co nhau.
Lý Mặc nhận thấy có động tĩnh, quay đầu lại, nghi ngờ hỏi:
"Hai vị trưởng lão, sao hai người đi chậm thế? Nếu nóng thì cứ nói ra nhé."
Hắn thủy hỏa bất xâm.
Hai lão đầu lập tức hừ hừ một tiếng.
"À....Ha ha, lão bệnh khớp tái phát mà thôi."
"Chỉ một chút nhiệt độ này, đối với lão phu là Tông Sư đoán tạo mà nói thì chẳng là gì cả, lão phu chỉ cảm thấy hưng phấn thôi."
"Thế à."
Tiểu Lý học sinh có hơi kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao thì lúc hắn lấy chùy bảo ra, ở nơi sâu trong hỏa mạch đã thấy một đài luyện kim.
Chắc hẳn đó là của Hàn Hạc trưởng lão dùng.
Trưởng lão nhất định phải có những thủ đoạn chịu nhiệt độ cao đặc biệt chứ...
Thực ra thì đó là nơi tổ sư Thần Binh phong dùng.
Đi thêm một chút, phía trước đã thấy ánh lửa.
"Không đúng...thằng nhóc này...không đúng..."
Hai mắt Hàn Hạc trưởng lão biến thành màu đen, giọng nói khàn khàn như cái ống bễ rách.
"Khụ khụ khụ! Nước...Nước..."
Tằng trưởng lão co rúm người lại như vậy, toàn thân run bần bật.
Nhưng khi Lý Mặc nghi hoặc quay đầu lại.
Hai lão đầu lại lập tức nghiêm nghị, chắp tay sau lưng, giống như mây trôi nước chảy, ung dung đi bộ.
"Trưởng lão, các ngươi có ăn thịt nướng không?"
Vừa nãy Lý Mặc mượn khí hỏa của địa mạch, tranh thủ nướng ít thịt dê.
"À.... Hình như cũng đến giờ ăn cơm rồi nhỉ..."
"Ừm, lão phu thích ăn thịt dê nướng nhất, thơm quá đi mất..."
Cầm lấy thịt dê nướng, nhìn lớp ớt bột đỏ rực phía trên, hai lão đầu liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
Nếu như không ăn!
Chẳng phải lộ ra vẻ bọn họ rất kém cỏi, còn không bằng một tên tiểu bối sao?
Sau này, bọn họ còn mặt mũi nào nói mình là đại sư?
Còn có gì thể diện đi đại hội đoán tạo nữa?
Hai người vốn dĩ có tính hiếu thắng, nhất quyết, phải ăn miếng thịt dê nướng cay xé lưỡi này.
"Khụ, ớt của ta có phải cho hơi nhiều không...Dù sao ở đây cũng hơi nóng."
"Tê.....Không cay."
"Hô.....Không nóng."
"....."
Nhìn vẻ mặt đỏ gay gắt của hai lão đầu, còn hơn cả quặng đồng đỏ, tiểu Lý học sinh cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Emmm Hai lão đầu giờ như hai cái bánh quy nhỏ vậy, có vẻ như chạm vào là vỡ ra mất.
Hai người sắp thành khô như que củi rồi đấy! Chắc cái Tam thể kia cũng không thể xoay như vậy được đâu!
Đúng lúc hắn định dùng Thiên Mệnh Thần Nhãn xem sao.
Bịch – –
Hai tiếng động trầm đục, hai trưởng lão trợn trắng mắt, ngửa đầu ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
"...."
Không biết qua bao lâu.
Hàn Hạc trưởng lão và Tằng trưởng lão mơ màng mở mắt, phát hiện thứ khí tức hỏa mạch chết người kia dường như không còn tồn tại nữa.
Nhưng trước mắt một mảnh hỏa quang, rõ ràng cho bọn họ biết.
Lúc này bọn họ đang ở nơi sâu nhất của hỏa mạch.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Keng – –
Một tiếng sét vang lên.
Hàn Hạc và Tằng trưởng lão vô thức ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại.
"Ừm?"
"A?"
Keng – –
Lại là một tiếng búa nện vang trời, tựa như núi lở đất rung, sấm sét giữa trời quang.
Những tia lửa bắn tung tóe dữ dội, phản chiếu trong mắt hai lão đầu, khiến ánh mắt bọn họ hơi lóe lên, cũng chiếu sáng thân ảnh của thiếu niên đang cầm búa.
Trong ngọn lửa dữ dội, bên cạnh dòng dung nham nóng chảy, hắn cởi trần, hô hấp khí nóng cùng gió lốc, giơ cao cây thần chùy đỏ rực nóng bỏng, từng nhát búa một kiên định giáng xuống.
Hắn như một Thần Minh cổ xưa nắm giữ lửa và rèn, đang rèn nên thanh thiết khí số một của Nhân tộc.
Không, đây không phải thần.
Mà là Lý Mặc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận