Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 107: Lý Mặc: "Ta tiến đến a " (length: 8893)

Đồ lót tình thú.
Bốn chữ này, tách riêng ra thì ai cũng hiểu.
Nhưng khi đặt cùng nhau, Doanh Băng hơi nghiêng đầu, nhất quyết không thể nào hiểu nổi.
Là một loại y phục sao?
“Lấy ra xem một chút đi….” Doanh Băng nghĩ ngợi, đây có lẽ là một loại đồ vật hiếm lạ nào đó mà nàng chưa từng thấy.
【Vật phẩm này không thuộc về sản phẩm của thế giới này, kí chủ có thể không biết công dụng và cách mặc của nó.】 【Nhắc nhở ấm áp: Hệ thống có thể giúp kí chủ trực tiếp tiến hành “thay đổi trang phục”.】 【Có - Không?】 Không phải sản phẩm của thế giới này?
Đôi mắt trong veo của Doanh Băng sáng lên, chú ý tới bốn chữ này.
Thảo nào ngay cả nàng cũng không hiểu được sự tồn tại của hệ thống.
Lẽ nào thế giới của hệ thống… là nơi quy tụ cuối cùng của các tiên nhân đắc đạo trong cõi hồng trần như lời đồn?
Vậy thì cái này…. Lẽ nào là quần áo của tiên nhân?
Nếu đã vậy, bộ quần áo này có lẽ có công dụng đặc biệt gì đó….
Đôi mắt Doanh Băng nhìn trân trối.
“Có.” Một giây sau.
Trên người nàng bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng trắng xen lẫn.
A.
Là thứ ánh sáng thánh quang đáng ghét.
Ngay cả Doanh Băng cũng tạm thời không thể nhìn rõ bộ quần áo cụ thể trông như thế nào.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được.
Rất nhẹ, rất mát mẻ, rất vừa người.
Chỉ là ở ngực có chút căng lên… Dán trên người, có chút giống kết cấu mạng nhện?
Doanh Băng càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc y phục này là như thế nào.
Bỗng nhiên.
Trên đầu nàng xuất hiện một đôi tai mèo, mềm mại và xù xì.
"Ừm?"
Doanh Băng giật mình.
Bỗng nhiên.
Thánh quang tan biến.
“….” Doanh Băng quay đầu, nhìn mình trong gương.
Tai mèo, đuôi mèo.
Bộ y phục này… Nói thẳng ra thì những chỗ cần che lại thì lại không che chút nào.
Nói là không mặc gì thì lại có vải treo trên người… Như xuyên thấu.
Chất liệu lại có chút giống như lụa mỏng.
Nếu Tiểu Lý mà ở đây lúc này, hắn nhất định sẽ hét lên một tiếng:
“Ngọa Tào, Mị Ma miêu nhĩ nương!” "Cái này… là y phục sao?"
Khuôn mặt ngọc của Doanh Băng cứng đờ, đôi mắt băng lãnh khẽ run.
【Trả lời kí chủ, đúng vậy.】 【Là y phục có tác dụng đặc biệt.】 Doanh Băng: “?” 【Dùng ngôn ngữ của thế giới này để giải thích thì tác dụng đặc biệt này là….】 【Song tu.】 Doanh Băng: “?? ” Nếu là trước kia, lúc này nàng sẽ như không có gì, mặt không chút thay đổi mà thay đồ trở lại, xem như mọi chuyện đều không xảy ra.
Chỉ là một bộ y phục cảm thấy khó xử, không thể làm cho tâm cảnh của nàng sinh ra bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hết lần này tới lần khác, nàng vừa mới kết thúc "song tu".
Phượng Hoàng Minh Thiên Trạch tầng cuối cùng….
“Hô…” Doanh Băng nhẹ nhàng thở ra, trấn tĩnh lại sự khác lạ trong lòng.
“Giúp ta thay đồ trở lại.” Đổi lại y phục, việc này coi như không có gì, không có gì….
【Nhắc nhở: Thời gian chờ thay đồ là một phút.】 【Đếm ngược: 12:52… 12:21…】 Doanh Băng: “…..” Hôm nay phải về Thanh Uyên tông, xe ngựa chắc sắp đến.
Dù sao thì bộ y phục này sau này nàng sẽ không bao giờ mặc lại.
Sau đó nàng dùng lực kéo một cái.
Cấu trúc hình mạng nhện nhìn thì mỏng manh, nhưng khi kéo căng ra lại không hề hư hao.
【Cân nhắc đến thực lực mạnh mẽ của kí chủ, để tránh tình trạng hư hỏng dễ dàng trong quá trình sử dụng, bộ y phục này đã được gia cố đặc biệt.】 【Nó cũng giống như bản thân hệ thống, không thể bị phá hủy.】 Xét trên một mức độ nào đó.
Hệ thống suy tính vẫn rất chu đáo.
Nhưng tại sao lại là ở phương diện này?
Doanh Băng đành phải quay đầu, không nhìn vào gương nữa.
Nàng ổn định lại tinh thần, trong lòng bàn tay hiện lên một mảnh lông vũ màu vàng giống như lưu ly, phát ra thần quang vô tận, thần dị phi phàm.
Cái lông vũ này mang nhiều dị tượng, đều bị sức mạnh vô danh của hệ thống trói buộc ở trong người, nếu không một chút nữa thôi sẽ dẫn đến mây kéo đến xung quanh.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, là lông vũ của chân hoàng.” “Có nó, ta có thể bắt đầu ngưng tụ nội tức thứ hai…” Ở kiếp trước, nàng không có kinh nghiệm võ học như bây giờ.
Nhưng vẫn có thể vượt cấp mà chiến, vô địch cùng thế hệ, dựa vào chính là nhị trọng nội tức.
Một nội tức từ khí thái âm ngưng tụ thành.
Một nội tức từ khí hà phách Hà Hoàng ngưng tụ thành.
Tiến thêm một bước nữa, có thể ngưng tụ hai cái huyền đan, dung hợp lại.
Đây không phải là chuyện xưa nay chưa từng có, trước nàng đã có lác đác vài cường giả lưu danh sử sách đã đi qua con đường này, sau này đều vang danh cửu thiên thập địa.
Về sau cũng có vô số người thử, nhưng người thành công như lông phượng sừng lân.
Không phải ai cũng có hai bộ chủ kinh mạch.
Diệu dụng của Chân Hoàng lông vũ không chỉ có vậy.
Có nó, còn có thể thi triển võ học đặc biệt, ví dụ như “Chân Hoàng Nhiên Huyết Pháp”, “Chân Hoàng biến”.
Ở kiếp trước, mình cũng từng thấy một chiếc lông vũ của chân hoàng, nhưng so với cái này thì ảm đạm hơn rất nhiều, vẫn còn bị tàn phá… Diệu dụng của chân hoàng lông vũ tuyệt đối không thua thần binh, độ trân quý càng sâu sắc.
Tâm tư của Doanh Băng trở lại bình tĩnh.
【Kí chủ đã hoàn thành lần trừng phạt này.】 【Vòng xếp hạng tiếp theo sẽ mở ra sau một tháng.】 【Có muốn mở ra hình phạt của người thất bại không? Sau khi mở ra, phần thưởng sẽ càng thêm phong phú.】 Đôi mắt Doanh Băng trong như ngọc tuyền, phản chiếu hai lựa chọn.
【Có - Không?】 Hai chữ này tựa hồ mang theo ma lực gì đó.
Lông vũ chân hoàng bị bàn tay trắng nõn nắm chặt thêm chút nữa.
【Hình phạt của người thất bại, mở ra thành công.】 Mỗi thời đại, chỉ có người đứng đầu mới có thể thành tiên.
Nhưng người ở cảnh giới càng cao, càng có thể cảm giác được, đây không phải là lời đồn.
Tám phần mười là thật.
Cửu thiên thập địa mênh mông bát ngát, chỉ duy nhất một người có thể thành tiên.
"Sao ta có thể không đi tranh ngôi vị đứng đầu này?"
Doanh Băng tự lẩm bẩm, trong đầu lại không khỏi hiện lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của một thiếu niên.
Một người kiếp trước không để lại quá nhiều ấn tượng trong lòng nàng.
Kiếp này, trong một thời gian ngắn ngủi, lại xảy ra biến cố lớn như vậy.
Hết thảy liên quan đến hắn dường như đều rõ mồn một trước mắt, khó mà vứt bỏ, khó mà quên đi.
Nếu ta thành tiên, hắn….
Có câu chuyện cũ kể thật tốt.
Người ta hay muốn gì được nấy.
Cộp—– Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Mọi người đều biết, Tiểu Lý từ trước đã không thích gõ cửa.
Bây giờ vào phòng Doanh Băng, cũng giống như về phòng mình.
“Tảng băng.” “Ta vào nhé.” Thanh âm quen thuộc.
Vẻ mặt lạnh tanh không có chút gợn sóng, lỗ tai cùng lông đuôi lại run rẩy giật mình.
Nàng nhìn lại.
Cánh cửa đã bị mở ra một khe nhỏ….
Rầm— “Á cái này.” Ngoài cửa, Lý Mặc lùi lại hai bước, không hiểu chuyện gì.
Hắn rõ ràng cảm giác được, cửa là bị va vào đóng lại.
Đã ở chung lâu như vậy, đáng lẽ đã sớm quen rồi chứ, hôm nay bị làm sao thế?
“Ngươi không sao chứ?” Tiểu Lý nghi hoặc hỏi.
"Không muốn…. tùy tiện vào phòng… ta."
Lý Mặc: “……” Nếu không phải nghe ra được giọng nói của tảng băng, hắn còn tưởng bên trong là Tiểu Khương công chúa.
Sao lại khó gần vậy.
Tuy rằng mỗi lần khi tỉnh dậy đều không thấy bóng dáng.
Nhưng dù sao hôm qua hai người vẫn còn ngủ chung giường.
Hôm nay làm như lạ lẫm thế, ngay cả phòng cũng không cho vào.
Tiểu Lý trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, mình cũng đâu có làm gì đắc tội cô nàng đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui không ra, Lý Mặc trong lòng không khỏi cười khổ.
Lòng dạ phụ nữ, kim dưới đáy biển….
Thôi cũng được, dạo này nàng tốt với mình quá, không giống Hoàng Thiên nữ đế trong giới thiệu của Thiên Mệnh Thần Nhãn.
Cho dù là một cô gái bình thường cũng sẽ không cho nam nhi tùy tiện vào khuê phòng.
Ngược lại là hắn, có chút không để ý tới ranh giới rồi.
"Xe ngựa đã đợi ở dưới được nửa canh giờ rồi."
"Ngươi thu xếp xong thì xuống nha."
"Ta biết rồi."
Lý Mặc nghe được tiếng đáp, liền quay người xuống lầu.
Trong phòng.
Tai mèo giật giật.
Nghe tiếng bước chân đi xa.
Doanh Băng dựa lưng vào cửa, nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian đếm ngược thay đồ của nàng còn ba phút nữa.
Nếu như vừa nãy hắn xông vào nhìn thấy thì….
Nàng không biết về sau sẽ còn đối mặt với Lý Mặc như thế nào.
Ngay cả bản thân Doanh Băng cũng không để ý.
Các đầu ngón chân trắng mịn như ngọc trai, lúc này đang nhẹ nhàng gõ lên sàn nhà….
Bạn cần đăng nhập để bình luận