Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 430: Trong nóng ngoài lạnh tham tử, một thân chính khí Tiểu Lý (length: 7719)

"Để tảng băng cho ta hạ nhiệt độ..."
Bước qua cánh cửa, Tiểu Lý đồng học đột nhiên hoàn hồn, phát hiện ý nghĩ của mình mười phần nguy hiểm.
Đây là chính nhân quân tử nấm kia có suy nghĩ sao?
Tảng băng cao ngạo lạnh lùng lại Minh Tuệ, bày mưu tính kế, ánh mắt nhìn qua liền sẽ khiến người cảm thấy tâm thần bất ổn, đồng thời thỉnh thoảng sẽ biến thành một tảng băng xấu tính, trong mộng vẫn còn là con non, liền đã khiến hắn khó lòng phòng bị.
Cay cú thật cái tảng băng thanh lãnh, mình làm trị liệu cho nàng là do tố chất nghề nghiệp, nhưng bây giờ thèm muốn thân thể của nàng, bản chất có thể giống nhau sao?
Nếu như biết rõ trong đầu hắn có ý nghĩ run rẩy lạnh lẽo này, nàng khẳng định sẽ nhíu chặt đôi mày, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn, nói không chừng sẽ còn nói "Thì ra ngươi là cái loại chính nhân quân tử như vậy."
Hả?
Không đúng, câu này sao nghe quen quen, hình như ở đâu đó đã nghe qua rồi...
Lý Mặc lắc đầu, vừa đi vào bếp, vừa tự lẩm bẩm:
"Ta có loại suy nghĩ này rất bình thường mà."
"Tựa như mùa hè chơi bóng rổ xong, muốn uống một ly đá bào, ta ở trong hỏa mạch luyện sắt xong, muốn để cho mình tỉnh táo lại, tinh thần phấn chấn một chút, cái đó cũng tương đương hợp lý."
"Còn có cái gì có thể so sánh tảng băng hạ nhiệt độ hiệu quả hơn?"
"Sao lại gọi là thèm muốn thân thể nàng được...."
"Thèm... Cái gì?"
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng mang theo nghi ngờ réo rắt giọng nói.
Doanh Băng đứng ở cửa ra vào, phía sau là thiên sơn Mộ Tuyết, ánh mắt hơi có vẻ nghi hoặc nhìn qua.
Nàng mặc một bộ váy dài màu xanh lam nhạt có viền lông, vì hai tay chắp sau lưng, càng làm tôn lên dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, eo thon mảnh mai như cành liễu, dưới chân mang ủng ngắn dính chút tuyết, nhưng có lẽ nàng cúi đầu cũng không nhìn thấy.
Chạng vạng tối nàng đạp tuyết mà đến, dung nhan tựa như ánh chiều tà không cam lòng rơi vào đại địa, khiến cho người ta trong thoáng chốc cho rằng mình nhìn thấy thần nữ nắm giữ băng tuyết và đêm tối.
Cũng không biết nàng có phải chỉ nghe được câu cuối cùng...
Lý Mặc nghiêm mặt nói: "Ừm, ta nói chính là thèm củ sâm."
Hắn thuận tay móc ra một củ Tuyết Linh Tham ngàn năm.
Đây là bữa cơm tối hắn hái được từ trên người tảng băng.
Tảng băng: "?"
"Luyện sắt hao tổn khí lực quá, ta ăn củ Tuyết Tham bổ một chút."
"Có thể là dương khí của ngươi bây giờ rất mạnh." Doanh Băng nhẹ nhàng nhíu mày.
"Không sao, người trẻ tuổi hỏa khí lớn rất bình thường, càng lớn càng phải bổ, để nó nhìn xem ai mới là chủ nhân của cơ thể."
Lý Mặc một tay kéo lấy tạp dề bên cạnh, thản nhiên khoác lên lưng, che đi vẻ hung hăng của nó.
"... "
Doanh Băng khẽ giật mình, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra rồi lại thôi, đôi tay nhỏ bé sau lưng, không tự giác cuộn tròn xoắn xuýt lại với nhau.
Hình ảnh trong mộng, lúc này xông lên đầu.
Nàng như bị điện giật vội thu ánh mắt, cứ như ánh mắt bị bỏng.
Cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là mặt không chút thay đổi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ngồi xuống trước bàn trong sân, mắt chăm chú vào quyển sách.
Tần Ngọc Chi và Thiên Diệu, hai ngày nay cũng đã quen với việc chờ ăn cơm.
Mỗi ngày đến giờ ăn, không cần gọi cũng sẽ tự giác đến trước bàn ngồi xuống.
Ừm, chỗ này muốn phê bình mỹ nữ sư tôn một chút, ban ngày không chịu nghỉ, thường xuyên nửa đêm mới mò vào bếp tìm ăn.
Doanh Băng tựa hồ không nghe thấy hai người đến, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trang sách, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc lộng lẫy, xinh đẹp nhưng lại không có chút hồn nào.
"Ta ngửi được một mùi thơm ngát của linh khí, hôm nay ăn cái gì vậy?"
Tần Ngọc Chi chùi khóe miệng, tay nghề của Lý đại trù, nàng nằm mơ cũng không thấy được tốt như vậy.
"Nghe có vẻ là Tuyết Linh Tham, hơn nữa năm còn không thấp." Thiên Diệu cũng có chút hiểu biết về thảo dược.
"Tuyết Linh Tham?"
Thiên Diệu dụi mắt, nói rành mạch:
"Loại thiên tài địa bảo này, nơi sản sinh rất khắc nghiệt, cần điều kiện cực cao, cực lạnh mới có thể sinh trưởng, ví dụ như ở thiên sơn, cho nên củ sâm này cực kỳ cao ngạo lạnh lùng."
Tảng băng: "......"
Đôi mắt trong trẻo của nàng ngẩn ngơ, hoài nghi mình nghe được chuyện không đúng.
"Trời đang lạnh như vậy, ăn đồ lạnh như thế, có tốt không?"
"Ngọc Chi tỷ, cái này là chỗ ngươi không biết, dược lý chú trọng khổ tận cam lai, vật cực tất phản, cho nên các loại dược vật chí dương, thông thường đều sẽ sinh trưởng ở nơi âm lãnh."
Thiên Diệu giơ một ngón tay, cười nhẹ giải thích:
"Cho nên củ Tuyết Linh Tham này, nhìn thì toàn thân trong suốt như ngọc, tính chất giống như hàn băng, nhưng lại có lửa nóng bên trong...."
"Củ sâm này có vị gì?" Tần Ngọc Chi tò mò hỏi.
Thiên Diệu mặt nghiêm túc nói: "Nói vậy thôi, thứ này chỉ có ở thiên sơn, nhân gian hiếm khi ngửi được!"
Rơi "lạch cạch" một tiếng - sách lập tức rơi trên mặt đất.
"Xoạch"
Tần Ngọc Chi và Thiên Diệu quay đầu, phát hiện Doanh Băng vẫn mặt không biểu tình, cổ lại trong ánh chiều tà ửng lên một màu hồng.
"Tiểu Băng Nhi, sao sách của ngươi lại rơi vậy?"
"Tay bị đông cứng."
"?"
Hai người có chút không hiểu, đúng lúc này, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có hơi nóng truyền đến, là Lý Mặc bưng lên một bàn thức ăn đi ra.
Hơi nóng quá, Tiểu Lý đồng học.
Ngươi nấu cơm có phải là đang bốc cháy không vậy?
Tần Ngọc Chi nhíu mày: "Ngươi có phải là ăn vụng củ sâm nào rồi không?"
Tay Lý Mặc run lên, thiếu chút nữa làm đổ hết đồ ăn vừa nấu vào người.
"Cái gì mà thân thể này nọ, giữa ban ngày ban mặt, ta một thân chính khí chính nhân quân tử không thể nào nghe mấy thứ này được...."
"Rõ như ban ngày?"
Tần Ngọc Chi và Thiên Diệu ngơ ngác, nhìn mặt trời đã lặn hẳn, và ánh trăng đã lên trên những đám mây, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Chính nhân quân tử?"
Doanh Băng nhếch khóe môi, ánh mắt sâu xa xoa xoa đầu gối mập mạp của mình.
Cái gì mà một thân chính khí.
Một thân dương khí thì đúng hơn.
"Hôm nay ta đi vào hỏa mạch ở Thần Binh phong, luyện sắt thời điểm vì thi triển một loại võ học, hấp thu rất nhiều hỏa khí, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn."
Lý Mặc không đổi sắc mặt ngồi xuống.
Doanh Băng liếc mắt nhìn hắn, dường như ngay cả trong hơi thở, nàng cũng có thể cảm nhận được có một luồng nhiệt ý truyền đến từ người hắn, có ảo giác như thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.
Nàng im lặng nắm chặt cái đầu gối mập mạp hơn chút nữa.
Tần Ngọc Chi ngẩn người: "Cái Tuyết Linh Tham này không phải âm cực sinh dương sao? Vậy mà cơm tối ngươi còn làm thứ này?"
"Ta gọi là lấy độc trị độc, âm âm thì ra dương."
Tiểu Lý đồng học nói đạo lý hùng hồn.
Tần Ngọc Chi bị hắn nói cho ngớ người, chỉ có thể dùng ánh mắt tìm kiếm trợ giúp nhìn về phía Thiên Diệu, người sau lại mặt đầy vẻ mê mang, không hiểu Lý Mặc học được con đường dược lý nào.
"Cái này sao lại là dược lý..."
"Đúng vậy, cái này là toán học, học tốt toán lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ."
"Cho dù có dựa theo toán học, âm âm thì ra dương, thì cũng phải thành âm chứ."
"Ai nói."
Lý Mặc từ trong canh vớt ra một miếng Tuyết Linh Tham ngọc sắc, nhai giòn tan.
Một trận khí huyết sôi trào.
Hừ hừ, may mắn là hắn có lực khống chế cơ thể cực mạnh, máu mũi kiên cường không có chảy ra.
Chỉ là mặt đỏ lên hơi phồng má.
"Hôm nay trời hơi nóng nhỉ..."
"... " Thiên Diệu nhất thời nghẹn lời.
Tần Ngọc Chi nhìn Tiểu Lý đồng học đỏ mặt ửng hồng, lại nhìn tiên tử Hàn tự xưng bị đông cứng ban nãy.
Nàng bỗng nhiên linh quang lóe lên, chiếu sáng mảnh ký ức đã sớm mất đi.
"Ấy, ta có một cách!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận