Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 402: Doanh gia tổ tiên, Cửu Sắc Nguyên Hoàng? ! (length: 8317)

Tiểu Lý đồng học rất sợ cái sự mê tín thần bí đặc biệt nào đó của Thiên Diệu — — đã bảo là cái gì mà mất thiêng, điềm xấu.
"Nếu vật này biến thành màu đen nóng lên, liền đại biểu cảm ứng được âm sát khí, nói rõ có yêu ma đến gần, đến lúc đó ta cũng sẽ có cảm ứng."
Thiên Diệu lấy ra một chiếc ngọc bội trắng, trịnh trọng nói.
Nàng đưa ngọc bội cho Lý Mặc.
Mọi người ở trong địa cung tìm kiếm manh mối, Thiên Diệu dường như rất hứng thú với cái địa cung có niên đại xa xưa này, một mình đi đầu.
Thiên Mệnh của nàng vẫn chưa có dấu hiệu bất trắc, Lý Mặc cũng không đề nghị ba người cùng nhau.
Sau đó.
Lý Mặc một tay cầm bạng châu, một tay nắm lấy tảng băng cây cỏ mềm mại, cẩn thận tìm kiếm trong địa cung này.
Giữa đường, hắn thử thả ý hồn ra, mở rộng phạm vi Đại Sưu Tầm, đáng tiếc địa cung này dường như có tác dụng gây nhiễu đối với khả năng nhận biết của ý hồn, vốn dĩ có thể trong nháy mắt xác định phạm vi 100 trượng, bây giờ chỉ có thể chú ý vài trượng quanh mình.
Thà dùng mắt nhìn còn thuận tiện hơn.
Hai người đi trong địa cung.
Tiểu Lý đồng học rất có cảm giác như kiếp trước, cùng bạn học đi nhà ma, trốn thoát khỏi mật thất.
Sở dĩ Tiểu Lý đồng học là thiên tài, là vì hắn có rất nhiều ý nghĩ táo bạo, cho nên hắn rất can đảm, mỗi lần bị lôi đi chơi đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Đặc biệt là nhìn thấy mấy cặp đôi đi cùng, mấy cô nàng hét chói tai rồi rúc vào lòng bạn trai.
Bây giờ...
Hắn dường như đột nhiên biết thú vị ở đâu.
"Tảng băng!"
Lý Mặc đột nhiên nghiêm mặt quay đầu, che ngọc bội trắng trong ngực: "Ngọc bội, hình như nóng lên."
"?"
Nghe được câu này, Doanh Băng nhíu mày, nhìn về phía chỗ cách đó không xa, lại chỉ thấy ở đó có mấy tượng đá nặn.
Hình dáng và kết cấu có phong cách khá cổ xưa, có chút giống với tượng Vu Linh mà nàng đã từng thấy ở Nam Cương, trong Hoán Ma giáo.
Từ đâu tới yêu ma?
Nhưng Tiểu Lý đồng học nói rất lưu loát.
Doanh Băng lông mi khẽ run, nắm chặt tay hắn hơn.
"Hình như... Hình như không phải yêu ma...."
Lý Mặc đột nhiên kinh ngạc nói: "Có thể nào... là oan hồn?! Bị vây trong lăng mộ này, mấy ngàn năm đều không thấy ánh mặt trời... Quỷ vật?"
"?"
Doanh Băng mặt mày lạnh tanh, đang muốn đưa tay rút kiếm, nhưng lại có chút kỳ quái.
Âm sát khí, cũng là một loại âm khí.
Nếu có thứ gì đó tương tự, thì nàng phải là người phát giác đầu tiên mới đúng.
Liếc mắt xéo qua, lại thấy ngọc bội trắng trong ngực Lý Mặc, một chỗ nhỏ giữa các ngón tay vẫn có màu trắng thuần khiết.
Ngọc bội không đổi màu.
Vậy thì trừ khi.....
Doanh Băng nhìn chằm chằm Lý Mặc, chỉ thấy Tiểu Lý đồng học khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng như gương băng của nàng, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía bên trái, mỗi lần hắn nói dối là lại thế.
"Ta cũng thấy."
"Ừm?"
Lý Mặc đang đàng hoàng, ngơ người.
Tảng băng không phải nên hoảng hốt, run rẩy, xích lại gần hắn rồi sợ hãi hỏi có ma sao?
Diễn biến tình huống dường như không đúng!
"Ngươi... Thật thấy?"
"Ừm, thật, hơn nữa, nó càng lúc càng đến gần." Doanh Băng mặt mày lạnh lùng nghiêm túc.
"..."
Tiểu Lý đồng học hơi ngả người ra sau.
Vốn dĩ hắn gan rất lớn, đó là vì kiếp trước hắn là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, nhưng Cửu Thiên Thập Địa khác biệt với thế giới kiếp trước, yêu ma đều xuất hiện, thì việc có ma dường như cũng rất hợp lý...
Huống hồ, tảng băng mặt mày lạnh tanh, bờ môi hé mở.
Không hiểu sao cho người ta cảm giác "đừng trách ta không báo trước" ...
Đúng, nàng là Thái Âm Nguyệt Hoàng chi thể, mẫn cảm với âm khí, lẽ nào nói!
"Nó tới rồi."
Doanh Băng đột nhiên nhìn về phía sau lưng Lý Mặc!
Lý Mặc giật mình, quay người chắn tảng băng ở sau lưng, ép nàng sát lưng mình, tay cầm lấy cây búa số 40.
Nhưng mà nơi đó trống rỗng, vẫn chỉ là mấy bức tượng cổ quái theo phong cách của Hoán Ma giáo.
"Không có gì mà...."
"Có lẽ... ta nhìn nhầm."
"?"
Mặt của Doanh Băng, vừa vặn chôn vào vai hắn, vốn dĩ nàng cảm thấy Lý Mặc cố ý hù dọa nàng, nên muốn dọa ngược lại.
Sau đó lại nhìn Lý Mặc với vẻ mặt như cười mà không cười, để hắn đàng hoàng hơn.
Có thể là nàng chưa kịp lộ ra vẻ mặt như cười không cười thì khuôn mặt đã lập tức vùi vào vai Lý Mặc, đột nhiên cảm giác vẻ ngơ ngác của hắn cũng không có gì buồn cười.
"Nhìn nhầm rồi?"
Lý Mặc vừa bực mình vừa tỉnh táo, nghi ngờ người vừa gây rối vừa rồi là tảng băng, nhưng hắn không có chứng cứ.
Hắn vừa muốn mở miệng, thì phía Thiên Diệu sắp đi tới lại vang lên tiếng gọi.
"Ta có phát hiện, mọi người qua đây xem một chút!"
"Đến ngay!"
Lý Mặc đáp lời, bị quấy rầy thế này, cũng không kịp hỏi thêm gì nữa.
Tảng băng lừa gạt qua ải... Thế mà, hai người vừa mới đi chưa được bao lâu.
Kẽo kẹt kẽo kẹt— — Trong bóng tối trên tượng đá nặn, bỗng truyền đến tiếng động nhỏ, da đá bong tróc rơi xuống.
Một trong số đó, trên hốc mắt đá vụn vỡ ra, đột nhiên sáng lên ánh sáng xanh lục khát máu.
.....
Lý Mặc nắm tay Doanh Băng, hai người rất nhanh tìm được Thiên Diệu, nàng đang đứng trước một bức bích họa.
Bức bích họa sử dụng mực Kỳ Lân Sinh Yên, sau nhiều năm vẫn giữ được màu sắc tươi tắn, khiến cho những cảnh được miêu tả vẫn sinh động như thật.
Bức bích họa đầu tiên khắc cảnh trời đất nứt ra một cái hang lớn, hồng thủy ngập trời, mặt trời tắt ngấm, quần tinh rơi rụng, khung cảnh như ngày tận thế.
"Bức họa này là về Cửu Thiên Thập Địa! Đây là một phát hiện quan trọng."
"Cửu Thiên Thập Địa của chúng ta, rất có thể đã từng xảy ra long trời lở đất, chính là sắp sửa đến bờ diệt vong."
Thiên Diệu nhìn bức bích họa, trong giọng điệu bình tĩnh cũng khó che giấu sự kích động.
Đây là điều mà tất cả các điển tịch của Diễn Thiên Tông đều không ghi chép, một trang lịch sử bị chôn vùi.
Lý Mặc và Doanh Băng liếc nhau, thấy sự ngưng trọng trong mắt đối phương.
Ngọc Hoàng Thần.
Bọn họ từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự trong Ngọc Hoàng Thần.
Các cường giả từng người rời khỏi Cửu Thiên Thập Địa, lúc rời đi còn mang theo 'Đạo' đã được luyện hóa của bọn họ, khiến mảnh thiên địa này xuất hiện từng vết tàn khuyết.
Sau đó, rất nhiều Tiên Thiên sinh linh đã xả thân bù đắp, như Tiên Thiên Kim Ô.
Mà chủ nhân của Ngọc Hoàng Thần, vị Cửu Sắc Nguyên Hoàng, đã đi khắp thiên hạ, giữ lại từng mầm sống.
"Những gì ghi lại trên bức bích họa này, chẳng lẽ là chuyện sau sự kiện đó?"
"Cửu Thiên Thập Địa, cuối cùng vẫn đổ vỡ?"
Lượng tin tức có chút lớn, Lý Mặc hít sâu một hơi.
Nhưng Cửu Thiên Thập Địa ngày nay, rõ ràng vẫn bình an vô sự.
Rõ ràng, bức bích họa này vẫn chưa kết thúc.
Cầm bạng châu phát sáng, ba người tìm kiếm sang một bên, quả nhiên lại thấy một bức bích họa.
Bức thứ hai, là chín người mặc trang phục kỳ quái từ trong hang lớn trên trời hạ xuống, bên cạnh bọn họ là vô vàn sinh linh bò lổm ngổm, hướng về phía họ quỳ bái.
Trong chín người, có một nữ tử cầm đầu.
Nàng mặc vũ y phát sáng lấp lánh, toàn thân mang theo hơi thở tự nhiên an tĩnh, mặt mày an lành, thương thiên xót dân.
"..."
Nữ tử ôn nhu đã từng thấy trong Ngọc Hoàng Thần, cái khí chất ôn nhu thương xót đó, tuyệt không có phần thứ hai trên thế gian này.
Gương mặt của nàng tựa như trong khoảnh khắc này, dần dần trở nên rõ ràng.
Đồng thời, cũng chậm rãi trùng hợp với tượng đá nát sớm trong từ đường của Doanh gia.
"Nàng là.... Cửu Sắc Nguyên Hoàng?"
"Đồng thời cũng là.... Tổ tiên của Doanh gia?!"
Lý Mặc tê cả da đầu, trong đầu lóe lên một đạo sấm sét.
Tay nhỏ trong lòng bàn tay của Doanh Băng cũng đột nhiên siết chặt, rõ ràng trong lòng Doanh Băng cũng đang có sóng gió lớn.
....
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận