Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 100: Ta đối với các ngươi quá thất vọng á! (length: 8669)

Sáng sớm hôm sau, phía đông vừa hửng sáng.
Giường một bên trống trải, không còn mùi thơm.
Mỗi sáng sớm đều không thấy bóng dáng nàng, nhưng Lý Mặc sớm đã quen.
Yên lặng đánh giá tiến độ luyện công của mình một chút, hắn đứng dậy xuống lầu, Doanh Băng đã ở đó chờ hắn.
Hôm nay quán lẩu không có lão bản nương, trước cửa dưới cây lại có thêm một bóng dáng xinh đẹp.
Bộ váy xanh đậm có răng cưa rực rỡ che lấp thân hình uyển chuyển, trước ngực đeo trường kiếm.
Qua lớp mũ rộng vành có rèm che mỏng bị gió thổi, tựa hồ có thể nhìn thấy ánh mắt trong veo của nàng.
"Nàng là ai?"
"Chậc, chân này còn dài hơn cả mạng của ta."
"Không biết là nữ hiệp của đại môn phái nào."
"Nghe nói Thanh Uyên Tông đương thời có thủ tịch, chính là một cô gái dung mạo vô song, thực lực cao cường, chẳng lẽ...."
Nàng xuất hiện ở đâu, nơi đó luôn trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
"Đi thôi."
Nhìn nhau mấy giây, Lý Mặc khẽ cười nói.
Đón gió sớm vào thành, tiểu Lý đồng học lúc này mới cảm thấy mình thực sự đang ở trong chốn giang hồ.
Trong phủ thành xe ngựa tấp nập, dân chúng đông như mắc cửi.
Lý Mặc nghĩ đến đã lâu không đến thăm Tiểu Khương công chúa và đám trẻ con, liền chuẩn bị mua ít đồ ăn đến cửa.
"Kẹo hồ lô đây!"
"Vải trắng rừng đại lý ngọt không? Ngọt đây!"
"Mọi người trong nhà, hôm nay xin ưu đãi cho mọi người, rượu ngon dị tộc của ta giá gốc 88 lạng, hiện giá 88 văn...."
"Kẹo hồ lô đều gói lại cho ta."
"Lý đại thiện nhân? Ha ha ha, Lý đại thiện nhân ăn kẹo hồ lô của nhà ta á!"
Một chủ quán mừng rỡ như điên.
Sau đó lấy ra một tấm ván gỗ, trên đó viết nguệch ngoạc:
"Kẹo hồ lô, Lý đại thiện nhân tận tình đề cử."
Hiệu quả quá rõ, trong nháy mắt có rất nhiều người tò mò, xúm lại xem mua.
"Lý đại thiện nhân, ăn của ta nè!"
"Ngài thích ăn khoai nướng không?"
"Lý đại thiện nhân, ngài mua quần áo không? Đồ nữ nhà ta đẹp lắm à."
"Á, người đâu rồi?"
Khung cảnh có chút hỗn loạn.
Mất một lúc lâu, Lý Mặc mới ôm mấy cây kẹo hồ lô chen ra được, thậm chí còn dùng cả Phong Ảnh Bộ.
"Lý đại thiện nhân?"
Doanh Băng quay đầu, không hiểu vì sao Lý Mặc lại nổi tiếng như vậy trong phủ thành.
"Nói ra thì cũng lạ."
"..."
Đến khi biết rõ đầu đuôi sự việc.
Nhớ lại một chút, Doanh Băng quay đi ánh mắt, qua làn mũ che mặt mỏng manh, đôi môi đỏ mọng khẽ mím.
Chẳng mấy chốc, hai người đến ngõ nhỏ Nê Giác.
Trước mắt, sân nhỏ vốn lộn xộn đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy đồ vật cũ kỹ đủ loại, nhưng trông vẫn rất gọn gàng.
Mái nhà bị dột đã được sửa, trong sân thậm chí còn xây thêm bếp lò.
"Lý đại ca!"
"Cà lăm tỷ tỷ, mau nhìn, Lý đại ca đến rồi."
"A, tỷ tỷ kia là ai?"
"Oa, con đã lâu không được ăn kẹo hồ lô rồi."
Đám nhóc tì lập tức xông cả lại.
Sau một hồi hàn huyên, chúng lại thấy kỳ lạ, cà lăm tỷ tỷ mỗi ngày đều nhắc tới, sao hôm nay lại không đến?
Lý Mặc vừa ngước mắt lên, liền thoáng thấy một bóng người như đang trốn ở trước cửa phòng, chỉ ló ra nửa cái đầu, mặt đỏ bừng, không dám đi ra.
Dáng vẻ đó khiến Lý Mặc nhớ đến con mèo nhỏ nhút nhát mình từng nuôi ở kiếp trước, hễ nhà có người lạ đến là nó sẽ trốn đi.
Người lạ?
Lý Mặc nhìn tảng băng, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi.
Ngươi bảo ta đến tìm nàng, kết quả ngươi với người ta… hình như không thân nhau lắm?
Tình huống gì thế này?
Doanh Băng nhìn Khương Sơ Lung hơi thở đều đều, dù gầy yếu nhưng da dẻ hồng hào, không khỏi có vẻ mặt hòa nhã.
Lý Mặc thử vẫy tay với nàng:
"Sơ Lung, ta mang đồ ăn ngon cho ngươi này."
"Ừm..."
Khương Sơ Lung lúc này mới hơi ngượng ngùng bước ra.
Tuy nàng không nhìn thấy bằng mắt, nhưng có thể cảm nhận được.
Tỷ tỷ kia, không phải là người xấu.
Sân nhỏ ngõ Nê Giác chào đón đầu bếp chính của mình.
Lý Mặc đeo tạp dề vào, liền bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho đám nhóc tì hôm nay.
Còn Khương Sơ Lung lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Doanh Băng, phát hiện đối phương cũng đang nhìn nàng, vội vàng lại cúi đầu xuống.
Tỷ tỷ này, so với các đại nương, nhị nương, tam nương... trong cung, ân, còn thanh cao hơn nhiều.
Khí chất thật mạnh mẽ mà.
"Lý đại ca, ta..."
"Sao vậy?"
"Không có gì... Ta đến giúp ngươi... nấu cơm..."
Nàng thuần thục lấy Xích Tiêu kiếm ra, làm trợ thủ cho Lý Mặc.
Doanh Băng bước chân về phía trước nửa bước, rồi lại rụt trở về.
Gần nửa canh giờ trôi qua.
Khi đồ ăn sắp được dọn lên bàn.
"Các ngươi, sao lại ở đây?! "
Ngoài cửa sân bỗng nhiên truyền đến một giọng tiếc rèn sắt không thành thép.
Đó là một thiếu niên mặc cẩm y, trên tay cầm hai xâu kẹo hồ lô.
Cộp - — Kẹo hồ lô bên tay trái rơi xuống đất.
"Lạc Vũ?"
Lý Mặc hơi ngửa người ra sau, tên khó ưa này sao lại ở đây?
"Ta đợi các ngươi rất lâu ở phủ nha, sao các ngươi không đến đúng hẹn?"
"Rõ ràng là các ngươi đã đến phủ thành rồi mà."
Lạc Vũ chính nghĩa lớn tiếng hỏi.
"Ờm.....Quên."
Tiểu Lý đồng học giờ mới nhớ mình quên chuyện gì.
Thôi được, từ đầu hắn vốn cũng chẳng định hành động cùng với Lạc Vũ bọn họ.
"Loại chuyện này các ngươi cũng quên được?"
Lạc Vũ đã cau chặt mày.
"Vậy khi đã đến phủ thành rồi, các ngươi làm gì?"
"Làm lão bản quán lẩu."
Lý Mặc thật thà nói.
Lạc Vũ nghe thấy giọng điệu đương nhiên của hắn, không khỏi tức giận đến sôi máu.
Quá mức vô trách nhiệm!
Hắn lại ôm một chút hy vọng nhìn về phía Doanh Băng:
"Còn ngươi thì sao?"
"Kiếm tiền."
Doanh Băng cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.
Nàng thậm chí còn chẳng biết cái tên nhảy nhót trước mặt này là ai.
Ngài là ai thế? Thật không quen.
Kiếm tiền? Chẳng phải là lão bản nương sao?
Lạc Vũ tối sầm mặt lại, tức đến muốn thổ huyết.
Kẹo hồ lô bên tay phải cũng rơi lăn xuống đất.
Tử Dương phủ thành vốn đang ở dưới chân Thanh Uyên sơn, vậy mà các ngươi chẳng hề quan tâm đến an nguy của bách tính, lại còn có tâm tình mở cái quán lẩu rách nát gì đó?
Các ngươi đến đây như là đi du lịch sao?!
"Hừ, ta vốn tưởng các ngươi cũng là nhân vật, giờ ta quá thất vọng về các ngươi!"
"Cả Thắng Băng cô nương ngươi nữa, vậy mà cũng tự cam đọa lạc như vậy!"
Lạc Vũ tức giận phất tay áo bỏ đi.
Lý Mặc ôm trán: "Cái này là sao vậy trời."
Doanh Băng nhẹ nhàng lắc đầu, không hiểu nhiều, cũng không có hứng thú gì.
Hai người vừa bưng bát, chuẩn bị ăn cơm.
Liền thấy Lạc Vũ vừa giận dữ bỏ đi, lại quay đầu trở lại.
Lý Mặc: "?"
"Cái kia, cho ta mượn hai cây kẹo hồ lô." Lạc Vũ mặt lúc xanh lúc trắng.
Vừa rồi hắn đánh rơi, là hai cây kẹo hồ lô cuối cùng, mãi mới giành được.
"Ngươi thèm món này hả?"
Lý Mặc dở khóc dở cười: "Cầm lấy cầm lấy."
"Hừ......Muội muội ta muốn ăn..."
Lạc Vũ từ mấy cây kẹo hồ lô treo ở cửa chọn lấy hai cây.
Sau đó lại quay đầu, lặp đi lặp lại nhấn mạnh:
"Đừng tưởng vậy mà ta sẽ tha thứ cho ngươi, ta vẫn rất thất vọng về các ngươi."
Hắn vừa chỉ kẹo hồ lô vừa nói.
Khi sắp ra đến cửa, bước chân lại dừng một chút, ánh mắt đảo quanh Lý Mặc và đám trẻ con đang vây quanh bàn ăn, mới rầu rĩ nói:
"Dạo gần đây, thường xuyên có trẻ con bị mất tích."
Để lại câu nói này, hắn mới vội vàng rời đi.
Hắn đương nhiên không phải chỉ đi mua kẹo hồ lô, là đang đi thăm dò điều tra.
Chỉ là tạm thời vẫn chưa tìm ra manh mối nào.
Lý Mặc: "....?"
"Trẻ con mất tích....."
Doanh Băng nghe được bốn chữ này, vẻ mặt trầm tư.
Lý Mặc nhìn về phía đám nhóc tì, hỏi:
"Dạo gần đây các ngươi có thấy ai đáng nghi ở gần đây không?"
"Không có ạ Lý đại ca."
"Tụi con rất nhanh trí, bọn buôn người không lừa được tụi con đâu."
"Đúng vậy đúng vậy."
"Ừm, cà lăm tỷ tỷ lợi hại lắm, con chó dữ ở đầu ngõ đều bị chị ấy thu phục, chị ấy sẽ bảo vệ tụi con."
Đám nhóc tì vội vàng cam đoan.
Lý Mặc lại nghĩ đến, có nên dứt khoát mang bọn chúng đến quán không, tiện thể còn có thể giúp chút việc.
Ờ... Cái này có bị coi là dùng lao động trẻ em không?
"Khục!"
Bên ngoài truyền đến tiếng ho khan.
Là Tiêu Cần cải trang.
Lúc này thần sắc hắn ngưng trọng, đánh giá xung quanh.
Đợi Lý Mặc đến gần, câu đầu tiên của hắn là:
"Tiếu Di Đà truyền tin tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận