Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 346: Ma pháp đánh bại ma pháp, Thần Minh thay thế Thần Minh! (length: 8708)

Mặt trời lên cao.
Trên tế đàn, hai phe giằng co, không khí nhất thời ngưng trệ.
Dân chúng trong trấn lo lắng bất an, nhìn hai bóng người trên tế đàn, đến thở mạnh cũng không dám.
Một bên, là tế ti chủ trì tế lễ trong trấn, gây dựng ảnh hưởng đã lâu, dựa vào thân phận người phát ngôn của Vu Linh, không ai dám cãi lời.
Mà bên còn lại, địa vị có vẻ còn lớn hơn!
Trước hết, ba người này xuất hiện đã vô cùng khác thường, lại cưỡi mây đạp gió xuống, hơn nữa cả đám đều mang khí chất phi phàm, như người chốn thần tiên.
Lại còn… Ngủ say vạn năm?
Đến một vương triều cũng chưa nghe nói truyền thừa được vạn năm, quả thật là năm tháng cổ xưa biết bao, mà nghe giọng đối phương, cứ thản nhiên như đang nói ngủ trưa vậy.
Nghĩ kỹ lại thật đáng sợ!
Dân chúng trong trấn đều là dân nghèo khổ, còn đang lo cơm áo gạo tiền, hai bên không bên nào dám đắc tội, chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
"Giả mạo thần minh, ngươi muốn chết!"
Tên tế ti béo tức giận bốc khói, nửa ngày mới thốt ra được một câu như vậy.
Tại sao đối phương toàn dùng từ ngữ đao to búa lớn, xem ra chuyên nghiệp hơn hắn nhiều. . . . .
Hắn hừ lạnh một tiếng, quyết định sẽ không tiếp tục đấu khẩu với đối phương nữa.
Cắn đầu lưỡi, vận dụng Hoán Thần chi pháp, một ngụm máu đầu lưỡi, phun lên pho tượng Vu Linh bằng đồng xanh, khiến lực lượng của chúng sinh tích tụ bên trong bùng phát, để tổ linh lưu lại bên trong hồi phục.
Trong nháy mắt, từ đồ đằng ném xuống một đạo hư ảnh, một tôn Phi Liêm sống động như thật hiện ra.
Đây là tổ linh của Phi Liêm tộc, mượn nhờ lực lượng của chúng sinh hạ phàm, mang theo uy áp nồng đậm, có điều hắn một mình thúc đẩy, cái giá phải trả rất lớn.
Sau lưng Lý Mặc, Lăng Nguyên Cấu và Man Lãng liếc nhau, hình như chuẩn bị xuất thủ.
Dù sao, đối phương chính là Quan Thần cảnh Bát Khiếu cảnh giới, còn vận dụng sức mạnh của chúng sinh.
Bọn hắn ngược lại không lo Lý Mặc không địch lại, mà chỉ sợ phá hỏng bức cách của "Thiên Tôn đại nhân".
"Giả cũng là giả, như hoa trong gương, trăng dưới nước."
Lý Mặc buông mắt xuống, vẻ mặt không hề gợn sóng:
"Đã từng là ta ban tặng sức mạnh huyết mạch, ngược lại dùng nó để đối phó bản tôn sao?"
Bỗng, thân hình hắn lật một vòng, phát sinh biến hóa.
Đầu hươu, thân chim, mây mù lượn lờ quanh người, thần dị vô cùng, sức mạnh huyết mạch như mặt trời, tinh thuần tuyệt đối.
Thất Thập Nhị Biến biến ra, cùng Phi Liêm thật không khác gì nhau.
Mắt tên tế ti béo trợn tròn, cứ như tận mắt trông thấy tổ linh trước mặt, còn thật hơn thứ hắn ngưng tụ bằng lực lượng chúng sinh!
Dù sao, bản chất của đồ đằng cũng là dùng lực lượng của chúng sinh để hiển hóa tổ linh, đạt tới hiệu quả "sống động như thật".
Nhưng đây cũng chỉ là sản phẩm ngưng tụ ra từ lực lượng huyết mạch.
Sao có thể công kích "bản tôn" của mình?
Cho nên, chẳng có gì ngoài ý muốn cả.
Phụt một tiếng, tổ linh ngưng tụ từ lực lượng của chúng sinh tan biến.
"Thế nào?"
Lý Mặc thản nhiên trở lại hình dáng con người.
Tên tế ti béo mồ hôi nhễ nhại, thấy dân chúng trong trấn đã dao động, biết rằng uy tín của mình trong mắt bọn họ đã suy giảm.
Dù sống động như thật, cuối cùng vẫn không bằng "thần minh" sống sờ sờ đang đứng trước mắt.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào...
Các đệ tử Thần Giáo đều biết, kể từ khi quốc vận của Đại Thương tiêu tan, những kẻ từng là thần minh không thể nào còn nguyên vẹn trên thế gian.
Chỉ có một ngoại lệ, là tộc trưởng Thanh Loan tộc.
Mà chàng trai trẻ kia cũng chỉ có cảnh giới Quan Thần, làm sao có thể là Phi Liêm thuần huyết giáng thế?
"Thần minh đại nhân thật sự, có thể hô mưa gọi gió, ngươi làm được không?"
Tên tế ti béo cố tỏ ra trấn định.
"Chuyện nhỏ mà thôi."
Lý Mặc sắc mặt bình thản, vỗ tay một tiếng.
Không biết ai đó hắt hơi một cái.
Ầm ầm - - Âm Thầm Ô Tình nhận được tín hiệu, bảo Thương Cầm Thanh dùng lông vũ cọ vào chóp mũi nàng, lập tức hắt hơi liên tiếp.
Sau đó trên bầu trời, mây cuồn cuộn, mây đen che phủ.
Man Lãng thân thiết với Ô Tình, hết sức ăn ý, cũng vận dụng lực lượng huyết mạch của mình.
Rồi trong mây đen, rắn điện cuồng loạn, sấm sét vang rền!
Ào ào ào - - Mưa to tầm tã, trong nháy mắt trút xuống không ngừng.
"Sao có...thể...có thể như vậy...."
Tên tế ti béo ngơ ngác trong cơn mưa lớn.
Đây là động tĩnh một kẻ ở cảnh giới Quan Thần có thể tạo ra ư?
Nói thật, đừng nói thôn dân, ngay cả bản thân hắn giờ cũng nghi ngờ, đối phương mới là thật.
Lẽ nào mình gia nhập cái Hoán Thần giáo giả?
"Không đúng, Vạn Tượng Tiên Tông gì đó, cái gì Thiên Tôn, các ngươi không biết từ đâu xuất hiện, chưa từng nghe đến!"
"Người dân nơi đây có thể sinh sống đến bây giờ, đều nhờ ơn huệ của Vu Linh đại nhân! Liên quan gì đến các ngươi!"
Lý Mặc nheo mắt, kỳ thật hắn đã sớm có thể giết tên tế ti béo kia, nhưng người này chết thì có gì đáng tiếc, quan trọng nhất là dựng nên hình tượng Thiên Tôn.
Rồi ánh mắt hắn lộ vẻ thương hại, như đang nhìn một con sâu kiến:
"Phàm phu tục tử, ếch ngồi đáy giếng."
"Ngươi là tín đồ của Hoán Ma giáo phải không?"
"? ? ! ! !"
Tên tế ti béo bị người một lời vạch trần thân phận, nhất thời kinh hãi.
"Nhưng, đã ngươi thành tâm hỏi, bản tôn liền đại phát từ bi nói cho ngươi nghe một hai."
"Vạn Tượng Tiên Tông chính là chi nhánh của thiên đình, vào thời Thái Cổ, trấn áp vũ trụ, bản tôn nuốt cả tinh thần vũ trụ vào bụng, nắm giữ sự sinh diệt của một phương thế giới, tạo hóa vạn vật."
"Cái gọi là Hoán Ma giáo của các ngươi, chỉ là được thiên đình truyền lại vụn vặt, bây giờ lại dám huênh hoang trước mặt bản tôn, quả thật là đảo lộn cương thường."
Đây là kế hoạch của Thiên Tôn đại nhân!
Dùng ma pháp đánh bại ma pháp! Thần minh thay thế thần minh!
Người tế ti béo thân hình chấn động, tràn đầy vẻ khó tin.
Nhưng hắn nghĩ đến cảnh giới của đối phương, còn chưa kịp nghi ngờ thì.
Bảy viên huyền đan liền bay ra từ đan điền của Lý Mặc, theo quỹ đạo huyền ảo mà vận chuyển, trông y như những ngôi sao!
Tên tế ti béo sững sờ, ngay cả cây trượng đồng trong tay cũng đánh "cộp" một tiếng rơi xuống đất.
Đối phương nói thế mà tự bào chữa được.
Thậm chí so với những điều hắn nghe trong giáo, còn đáng sợ hơn, còn cao thâm hơn.
Lý Mặc thấy dân chúng trong trấn nhìn mình bằng ánh mắt dần dần trở nên kính sợ, quyết định dứt điểm vấn đề.
Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, phóng tầm mắt đến một trong ba ngọn núi lớn:
"Dân chúng nơi đây, phải chăng đang bị núi bao vây?"
"Tiên thần đại nhân, đúng là như vậy ạ."
Trưởng trấn già đứng trong mưa, lòng đã tin Thiên Tôn này đến chín phần.
Dù sao tiện tay là có thể gọi mưa gọi gió, còn có thể hiện ra thân xác thần minh giống hệt đồ đằng.
Sự thật thắng hùng biện.
Đa số thôn dân cũng giống trưởng trấn già, thậm chí có người không nhịn được quỳ xuống.
Lý Mặc mí mắt giật một cái, không hề né tránh, khẽ thở dài:
"Tuy các ngươi bị lừa gạt, nhưng xem như có lòng thờ phụng ta, nếu như vậy...."
"Ta sẽ hơi ra tay một chút."
Hắn nhìn về ba ngọn núi lớn, chính giữa là ngọn ở giữa, trầm giọng quát:
"Mở!"
Một tiếng này, khí thế hùng hồn.
Một giây, hai giây, ba giây...
Ừm... Không có gì xảy ra?
Dân chúng trong trấn nhìn nhau, không hiểu Thiên Tôn đại nhân đang làm trò gì.
Lý Mặc: "..."
Quách tiền bối Cự Kình tộc kia, sẽ không... lại ngủ quên đấy chứ?
Tập tính của Cự Kình tộc vốn là vậy, tuổi thọ của chúng rất dài, hình thể to lớn, vì không dễ ăn no nên thường xuyên ngủ say để tiết kiệm thể lực, hở chút là có thể ngủ, đôi khi còn bị nhân tộc xem như hòn đảo.
May mà Lý Mặc đã sớm chuẩn bị mọi thứ.
"Tiểu tử này lừa người cứ thao thao bất tuyệt...."
"Nếu Hoán Ma giáo mà lấy chút kinh nghiệm từ hắn thì đâu đến mức như hôm nay."
Thương Cầm Thanh nhổ hai vỏ hạt dưa, thân hình xuyên qua hư không, hướng đến vị trí của Quách Xuyên mà đi.
Nàng chớp mắt đã tới.
Quách Xuyên quả nhiên đang ngủ, nằm cạnh một thanh tác trọng đồng dưới đáy biển to như thùng nước, ngáy khò khò.
"Ăn sủi cảo!"
"Hả!?"
Quách Xuyên giật mình tỉnh dậy, ngồi bật thẳng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận