Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 225: Nàng chỉ là giống mà thôi, cuối cùng không phải ngươi (length: 8499)

Trong phòng trên lầu ba.
Ảo cảnh Thiên Ma bị phá tan trong nháy mắt, Lý Mặc liền hồi phục tinh thần.
Tuy đã tỉnh táo lại, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy tinh thần mệt mỏi suy sụp, cực hình thần ý, quả thực không dễ tiếp nhận.
Đối diện Ân Miên Miên hiển nhiên cũng bị chấn động không nhỏ.
“A... Ý hồn kỳ quái của ngươi, không nên dùng nó.”
Sắc mặt Ân Miên Miên hơi trắng bệch.
Nhưng nàng vẫn đưa tay đánh ra một chưởng, vô hình vô lực, im ắng không chút hơi thở.
Chiêu này nhìn như mềm nhũn không chút sức lực, thực chất lại phong tỏa mọi đường lui của Lý Mặc.
Vô Hình Triền Ti Thủ.
Tuyệt học này, đúng là đã đạt tới cảnh giới viên mãn!
Thân hình nàng uyển chuyển như quỷ mị.
Đến quá nhanh.
Những thiên kiêu hơn mười người trong bảng Tiềm Long, e rằng cũng khó ngăn cản một chưởng kỳ quái này.
Tâm thần Lý Mặc bình tĩnh, búa nhỏ vừa vặn ở trong tay, bảy viên huyền đan trong đan điền hắn chợt xoay chuyển dữ dội.
Hắn không lùi mà tiến tới.
Búa nhỏ giơ lên.
Trong thế giới hạt giống, hiện lên thất tinh chi thế tinh thần, hào quang tỏa sáng!
Búa nhỏ, hung ác điên cuồng vô cùng, ẩn chứa thế khai thiên lập địa, dường như khiến cả bầu trời này sụp xuống.
Ầm - - Khí thế bạo ngược, nhưng lại vô cùng ngưng tụ, không hề tiết ra chút nào.
Là vì Lý Mặc nắm giữ chùy pháp đã đạt tới hóa cảnh, sẽ không lãng phí nửa phần uy lực.
Hai mắt Ân Miên Miên chợt trợn to.
Thân hình nàng giống như lá rơi trong cuồng phong tung bay.
Đùng đoàng không dứt - - Một đạo ảo ảnh Thiên Ma trên người nàng nổ tan thành khói đen, tiếp đó là hai, ba, bốn, năm đạo, ảo ảnh tầng tầng nổ tan, lại giống như bọt bóng mơ ảo mà tiêu tán.
La Sát ảnh.
Đây là thần công cấp thân pháp thức thứ nhất.
Cũng là lý do nàng còn sống sau cú búa này.
Đây cũng là lý do nàng có thể cẩn thận so chiêu với ngoại cảnh một lúc, nội cảnh căn bản không thể làm gì được nàng.
"Mười vị trí đầu bảng Tiềm Long… Không một ai dễ đối phó."
"Dù ý hồn của ta có chỗ khắc chế với nàng..."
Lý Mặc nắm búa, trong lòng tính toán xem mình có thể tung ra mấy nhát búa nữa.
"Quan Thần tam khiếu, mà đã có thể bức ta xuất toàn lực."
"Mười vị trí đầu bảng Tiềm Long, ngươi là người đầu tiên."
Cuối cùng, khí tức Quan Thần cửu khiếu của nàng, không hề che giấu tuôn ra, không còn che đậy khí tức trong phòng.
Thân hình nàng dường như không có xương cốt, quấn quanh theo dải lụa bay múa.
Hình như... Muốn quấn Tiểu Lý thành bánh chưng mang đi.
Lý Mặc lập tức vận chuyển Cực Binh Lục Thể.
Lạch cạch - - Một trận gió mát quét qua, thổi ra cửa phòng.
....
Ngay vừa nãy.
Đường Tiểu Bảo đang tắm.
Hắn đang ôm thùng nước tắm, chuẩn bị lên lầu ba, bỗng nhiên dừng bước.
Chỉ thấy ở cửa, một thân ảnh quen thuộc.
"Băng sư muội?"
Đường Tiểu Bảo trợn mắt há mồm, có chút khó hiểu.
Sao lại có thêm một Băng sư muội?
Sau đó Thiên Sương rời vỏ, một tia kiếm quang đột nhiên lóe lên.
Phiêu diêu trong trẻo, giống tiên ảnh bay tới từ mặt trăng, không thể tránh né, trong chốc lát phóng lên tận trời.
Xoẹt - - Dải lụa tràn ngập trong phòng bị kiếm quang chiếu thấu, không thể cản trở mảy may.
Đây là một kiếm không thể trốn.
Keng - - Hỏa quang bắn tung tóe.
Là tiếng chủy thủ va chạm với Thiên Sương.
Ân Miên Miên thân hình quỷ dị vẽ ra một góc nhọn, đột nhiên rút nhanh, phá vỡ cửa sổ.
"Lý Mặc... Ta sẽ quay lại tìm ngươi..."
Âm thanh của nàng dường như từ U Minh vọng lại.
Mấy lần lóe lên, đã hòa vào trong bóng tối.
"Ta thấy nàng thích hợp làm phi tặc hơn."
Lý Mặc cũng không mấy thất vọng.
Hắn vừa rồi đã xem như giao thủ với một trong mấy thiên kiêu mạnh nhất cửu thiên thập địa.
Nói sao nhỉ.
Nếu hai bên không có bất kỳ hạn chế và cố kỵ gì, hắn có gia trì lực thế giới cũng bắt không được đối phương.
Đối mặt liều mạng đương nhiên hắn sẽ nghiền ép, nhưng sở trường của Ân Miên Miên hiển nhiên là tốc độ.
Có một con muỗi dù bị đánh chết vẫn còn đó mà? Đúng không…
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng thu kiếm vào vỏ.
Lý Mặc quay đầu lại, thấy dưới gió đêm, y phục Doanh Băng dính sát vào người, dường như bị hơi nước làm ướt, vài sợi tóc cũng dính vào chiếc cổ trắng như tuyết, hơi thở có chút hỗn loạn.
"Ngươi không phải đi ứng chiến sao?"
"Ừ."
Doanh Băng vừa đến hồ Ngư Long liền phát giác có gì đó không đúng.
Bọn chúng không chỉ có một người, so với luận bàn, có vẻ như chúng muốn câu giờ của nàng.
Khi nàng thấy dấu vết của Tế Vũ lâu trên người đối phương, lập tức ý thức được có chuyện chẳng lành.
"Vậy sao ngươi trở về nhanh vậy?"
Lý Mặc có chút không hiểu.
Ánh mắt Doanh Băng từ hai chiếc bánh bao trên đất dời đi, liếc nhìn hắn:
"Ta không hề lưu thủ."
Có chuyện gì cần phải dẫn nàng đi?
Vậy chỉ có một khả năng.
Ảo ảnh Thiên Ma của Ân Miên Miên, giỏi nhất ngụy trang mê hoặc, điều này nàng đã từng trải qua rồi.
Trên đường về, suy nghĩ của nàng liên tục cuộn trào, vốn dĩ là cố gắng tỉnh táo não hải, vậy mà lại hiện ra đủ thứ suy nghĩ kỳ quái.
Quan Thần cửu cảnh, thứ sáu bảng Tiềm Long, một đối một hiện tại nàng cũng không chắc chắn thắng.
Đợi lúc nàng quay lại, Lý Mặc có còn ở đó không?
Hoặc là... Đến khi nàng trở lại, nàng sẽ nhìn thấy thân thể lạnh lẽo của hắn...
Càng nghĩ nàng càng thấy nghiêm trọng.
Thậm chí lần đầu tiên nàng cảm nhận được mùi vị sợ hãi.
Bây giờ nhìn thấy thiếu niên không hề tổn hao đứng trước mặt, nàng mới có cảm giác như vừa từ trên mây trở lại thực tại...
"... Không lưu thủ."
Lý Mặc đại khái có thể đoán được hậu quả của đám người kia.
Chỉ là ứng chiến, tảng băng tuyệt đối sẽ không đến nỗi y phục dính hơi nước mà không quan tâm. ...
"Vừa nãy Ân Miên Miên vì sao nói, sẽ quay lại tìm ngươi?"
Doanh Băng bình tĩnh nhìn hắn.
Lý Mặc kể lại chuyện vừa rồi: “Nàng giả trang thành bộ dạng của ngươi, ta còn tưởng ngươi đến rồi, nhưng sau đó ta phát hiện không đúng...”
Hắn đem chuyện vừa rồi đại khái nói một lần.
"Sao ngươi phát hiện ra?"
Doanh Băng dường như có chút nghi hoặc.
"..."
Lý Mặc vừa rồi không hề dùng Thiên Mệnh Thần Nhãn.
Trước khi hệ thống nhắc nhở, hắn đã nhận ra.
Nghiêm túc suy nghĩ, Lý Mặc nói:
"Nàng chỉ giống thôi, dù sao không phải ngươi."
Lông mày Doanh Băng hơi run lên.
Hơi thở vốn còn chưa bình ổn, hình như… Càng thêm rối loạn?
Nhìn thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc.
Hạt giống gieo trong băng cứng không biết từ bao giờ, tựa hồ… Lại nảy mầm, xuyên qua kẽ hở...
"Vất vả ngươi rồi."
"Ngươi ngồi xuống trước đi."
Lý Mặc bỗng nhiên nghiêm túc.
Hắn phát hiện tảng băng không chỉ hơi thở rối loạn, tai còn đỏ, nhịp tim đập cũng nhanh hơn một chút.
Cũng đúng thôi, vừa rồi nàng không chỉ đưa những sát thủ bao gồm cả thiên kiêu trong bảng Tiềm Long xuống gặp Diêm Vương, còn cùng Ân Miên Miên giao thủ, không thể nào như người không có chuyện gì được.
Doanh Băng khó hiểu ngẩng lên.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế massage vẫn còn nguyên vẹn.
Cảm thấy ánh mắt Lý Mặc đang dò xét trên người nàng.
Doanh Băng liền khép chân, cánh tay chắn trước ngực, biểu lộ nhanh chóng hạ nhiệt độ.
“Ngươi… Làm gì?”
“Tìm huyệt vị đây.”
"Hả?"
“Đúng vậy, vừa cải tiến xoa bóp võ học, sau này muốn cho khách hàng dùng, chúc mừng ngươi nhận được đặc quyền trải nghiệm trước.”
“Không cần…”
“Thử một chút cũng đâu có mất miếng thịt nào, lần trước ngươi còn giúp ta kỳ cọ tắm rửa mà.”
Lý Mặc nghĩ như vậy coi như là đầu tư.

Ngoài phòng, góc tường chỗ căn phòng nhỏ.
"Ta thật không nên đến!"
"Nghĩ tiểu tử này có chuyện nên đến xem thử, hóa ra cho ta xem cái này?"
“Đi thôi, đi xoa, tối nay không ngủ được.”
Ba vị trưởng lão Thanh Uyên tông nào đó, lầm bầm lầu bầu rồi bỏ đi làm chuyện riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận