Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 337: Mới nhất bàn chân xoa bóp kỹ thuật, trắng chúc các ngươi sớm sinh quý tử (length: 7867)

Đôm đốp — — Tiếng than nướng phát ra lách tách giòn tan, vang lên rõ rệt trong doanh trướng yên tĩnh.
"?"
Lý Mặc thấy rõ thứ suýt chút nữa bị nhét vào miệng hắn là gì.
Thật ra, ý hắn vừa nãy là, tảng băng, ngươi cầm cái xiên bằng tay đó, dùng sức thêm chút chẳng phải tốt hơn sao?
Ai cũng biết, hắn là một bậc chân nhân quân tử, tất cả tướng sĩ ở đại doanh Thanh Mộc đều rõ.
"Tảng băng, ngươi..."
"Còn muốn ăn à?"
Doanh Băng khẽ nhếch môi, mặt không đổi sắc hỏi.
Nhưng trên ngón chân nhỏ, rõ ràng vì một lý do nào đó mà khẽ cuộn lại.
"..."
Tiểu Lý, kẻ nổi danh vượng thê, nghiêm mặt lại.
Dạo này tảng băng có vẻ... có phải hơi quá quắt rồi không?
"Còn đói bụng không, đệ đệ?"
Thấy hắn im lặng, đôi mắt trong như băng của nàng hơi nheo lại.
Thật ra, vừa rồi nàng cũng chỉ là ma xui quỷ khiến...
Ý nghĩ vừa nảy ra, ngón chân nhỏ đã vươn ra, muốn rút lại cũng không kịp, thành ra hơi "đâm lao phải theo lao".
Lý Mặc chỉ cần nói "không muốn ăn" một tiếng.
Nàng sẽ rút chân lại, xem như không có gì xảy ra...
Lý Mặc hơi thẳng người, bàn tay nắm hờ hơi siết lại.
Bên ngoài được bao phủ bởi lớp áo bạc, Doanh Băng mặc bên trong là chiếc váy lụa đen, vừa thần bí lại vừa thanh cao, ánh sáng trắng lại càng tôn thêm vẻ thánh khiết cho nàng.
Tảng băng dường như hoàn toàn không ý thức được một chuyện.
Giờ phút này, nàng duỗi ngón chân, miệng nhỏ gọi là đệ đệ.
Mà lại, kết hợp với vẻ mặt ra vẻ trấn tĩnh và dung nhan tuyệt sắc kia, sự tương phản chết tiệt này thật muốn mạng biết bao.
"Ăn, nhưng ta không ăn kiểu xỏ xâu."
"?"
"Tảng băng, hai ngày nay ngươi thực sự... quá đáng rồi! Ngao..."
Tiểu Lý hít một hơi sâu, đột ngột giơ tay túm lấy cổ chân nàng.
Mở cái miệng to như chậu máu!
Cũng là do động tác mở đầu hơi lớn, hơi thở xuyên qua tất lưới, làm tảng băng giật mình, không kiềm được cơn ngứa mà đá văng ra.
Ai bảo Tiểu Lý còn chưa đủ sức cơ chứ.
Chỉ thiếu chút nữa.
Thì hắn đã tập kích thành công.
"Chậc chậc chậc, lại còn đệ đệ đói bụng không nữa cơ đấy."
Thương Cầm Thanh vừa bước vào doanh trướng, đã thấy Thanh Loan thần nữ của bọn họ đang dùng chân tấn công Thiên Giao tuyệt thế.
Kẻ sau vì chiến thuật ngả người ra sau, rốt cuộc vì bị thương nên hơi thiếu một chút, không bắt được cái chân nhỏ kia.
Tiếc là nàng không biết vẽ, nếu không thì phải vẽ lại cảnh này mới được.
"Thương tộc trưởng, sao ngài lại đến đây?"
Chính nhân quân tử Tiểu Lý vội vàng ngồi xuống, thản nhiên cầm lấy xiên nướng, có điều xiên nướng lại tuột khỏi lòng bàn tay hắn.
"Còn không mau chào hỏi."
Doanh Băng như người mất trí nhớ, mặt mày nghiêm túc, chân nhẹ nhàng xỏ vào giày.
"Ôi ôi ôi, ta còn chưa nói đến các ngươi đây."
Thương Cầm Thanh tức giận, hùng hồn nói: "Lần trước ở Huyền Không Tự, hai người các ngươi không nói lời nào đã đành, còn vụng trộm nhìn nhau nãy giờ, đầu còn đập vào nhau nữa, ta không thèm vạch trần đấy thôi."
"Bây giờ cho ta vạch trần một phen thì sao?"
Tộc trưởng Thương nói năng rất mạnh mẽ.
Lý Mặc nhớ lại chuyện ở Huyền Không Tự lần trước.
Nên là người ta khi xấu hổ thì thế này đây...
"Tảng băng, kỹ thuật xoa bóp chân mới nhất, ngươi thấy thế nào?"
"Cũng không tệ."
"Ừm, ta sẽ tiếp tục nghiên cứu, cố gắng đưa kỹ thuật xoa bóp trị liệu chân ở cửu thiên thập địa lên một tầm cao mới..."
"..."
Thương Cầm Thanh nhìn hai người họ thản nhiên trò chuyện, khẽ liếc mắt.
Sau đó nàng chống cằm, mỉm cười ngồi bên cạnh, không ăn đồ ăn, chỉ vừa uống nước vừa cười.
Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khúc khích.
Vẫn là Lý Mặc tò mò hỏi ý nàng:
"Vậy Thương tộc trưởng, ngài đến đây là..."
"Hà, suýt nữa quên mất, vụ vạch trần đây mà."
Thương Cầm Thanh vỗ đầu một cái:
"Ô Tình bọn họ vẫn còn chờ ngoài thành đấy."
Thanh Mộc Thành có phương pháp kiểm tra Yêu tộc, chính là đầu nghiệt nga đặt trên tường thành, đã được cao nhân luyện chế, rất lợi hại, bình thường thì ngay cả Yêu Vương cũng khó có thể lẻn vào.
Thương Cầm Thanh có huyết mạch đặc thù, có thể xuyên qua hư không, nên mới vượt qua được tường thành.
Còn Ô Tình bọn họ thì không được.
Vì thế cần Lý Mặc đi nói với Cù Thăng một tiếng, nếu không mọi người đang ăn sủi cảo vui vẻ, bỗng dưng truyền đến tối cao cảnh báo thì...
"Vậy ta đi nói với Cù thống lĩnh một tiếng."
Lý Mặc ra khỏi trướng.
Hôm nay Cù Thăng rất cao hứng, bao nhiêu năm không uống rượu, giờ hắn đang vui vẻ cùng các tướng sĩ, cười tươi vui vẻ.
"Thống lĩnh, ta có mấy người bạn, có thể đến ăn sủi cảo cùng không?"
"Ồ? Bạn của Lý thiếu hiệp, tất nhiên là được rồi."
Cù Thăng không hề do dự.
Lý Mặc sợ gây hiểu lầm, tiện thể nói:
"Chỉ là thân phận của bọn họ có hơi đặc biệt..."
"Đặc biệt ở phương diện nào?"
"Bọn họ luyện hóa tượng hình võ học tương đối tốt."
"? ? ?"
Tiểu Lý vẫn thành thật nói với Cù Thăng tình hình thực tế, không ngờ Cù thống lĩnh lại rất sảng khoái đồng ý.
Vị đại thống lĩnh biên quân trấn giữ Thanh Mộc Thành đã lâu, kỳ thực hiểu rất rõ các tộc ở Nam Cương, không hề bài xích với Yêu tộc bình thường, thậm chí còn thỉnh thoảng hợp tác.
Ví dụ như những cánh đồng xung quanh Thanh Mộc Thành là nhờ Thanh Ngưu Yêu tộc cày cấy.
Sau khi bắt chuyện xong.
Lý Mặc lại đi chào hỏi nhà bếp, nhờ họ mang thêm chút xiên nướng và sủi cảo đến.
Hắn thấy Thương Cầm Thanh thì đã đoán ra được phần nào.
Lúc cùng tảng băng về Thanh Mộc Thành, không gặp phải tai thú phẩm cấp cao, phần lớn là do đám Yêu tộc kia ra tay, kiềm chế tai thú.
Bất kể là vì lý do gì, cũng đều là giúp đại ân.
Hơn nữa.
Hắn còn có chuyện muốn nhờ, liên quan đến chúng sinh chi lực.
Nam Cương có nhiều tai thú, đồng nghĩa với việc nhiều thành trấn đã mất đi "Vu Linh lão gia" của mình.
Những gì trải qua cùng nhau đã cho Lý Mặc biết, việc chỉ giết "thần" trước mắt của bọn họ là vô ích, những dân chúng đang trong tăm tối kia, trong lòng vẫn luôn có một tượng thần, mà tượng thần này thì không thể đánh đổ trong một sớm một chiều.
Chỉ có thể từ từ mà tiến hành.
Vậy thì trong quá trình này, hắn tiện thu thập chút chúng sinh chi lực, cũng rất hợp lý...
Không lâu sau.
Trong quân trướng có thêm một đám hiệp sĩ luyện tượng hình võ học rất tốt.
Các Yêu Vương đại yêu, ngoại trừ Ô Tình đã sớm hiểu ra thì đều có chút phức tạp.
Dù sao, hai tiểu gia hỏa này, ngay trước mắt bọn họ đã lấy đi thiên ngoại thần ngọc, mà còn bị bọn họ xem là hy vọng tương lai của Yêu tộc nữa.
"Haiz, Ôi... Lý Mặc, Doanh Băng à..."
Trung niên Cự Kình tộc thở dài.
"Chuyện xảy ra đều có nguyên do, xin hãy tha thứ, nhưng những lời ta nói đều là thật lòng."
Lý Mặc vẻ mặt nghiêm túc, dọn đến một nồi sủi cảo lớn.
"Sau này vẫn sẽ định kỳ cùng mọi người chia sẻ thiên ngoại thần ngọc."
"Nha, sủi cảo này ngon quá, sao lại nghĩ ra thế nhỉ."
Quách Xuyên "húp" một cái, một chén sủi cảo liền biến thành canh đi vào bụng hắn.
"Tạch, đáng tiếc, vẫn là đáng tiếc."
Đầu trọc Bằng Lăng Nguyên ăn xiên nướng, nước mắt lưng tròng tự lẩm bẩm:
"Ta suy nghĩ rất lâu một vấn đề, Chân Hoàng và Chân Long huyết mạch, rốt cuộc có thể sinh ra đời sau như thế nào."
"Nhưng các ngươi lại là Nhân tộc..."
"Có phải là ta phí công chúc các ngươi sớm sinh quý tử không vậy?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận