Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 419: Hắn, không có nói qua yêu đương! ! (length: 8403)

Trong tiểu thế giới.
"Vậy...Vậy là Lý đại ca không sao...phải không?"
Khương Sơ Lung ôm lấy hai chân ngồi dưới đất, vội vàng cuống cuồng mà hỏi.
Quán lẩu Hỉ Dương Dương được dân giang hồ bốn phương tám hướng khen ngợi, giờ đã thành cửa hàng Giang Hồng của phủ Tử Dương, tin tức cực kỳ linh thông.
Hôm nay tại quán lẩu, có mấy kiếm khách say mèm như chết, không biết từ đâu lấy được cái chậu than, đang đốt vàng mã trước cửa quán.
Một bên uống còn một bên khóc lóc.
Còn khóc đối với một sợi lông.
"Ô ô, truyện của ngươi còn chưa viết xong đâu!!!"
"Ô ô ô, ta mời ngươi một chén, không còn ai có thể so được ta biết người càng hiện thánh, vô địch cỡ nào, cô độc cỡ nào ~~~ ô ô ô!"
"Ực ực ực..."
"Lần đầu tiên ta nhớ tới ngươi, là do đạp phải vỏ dưa hấu của ngươi, nhìn bóng lưng ngươi đi xa, không ngờ lần cuối của chúng ta lại vẫn là bóng lưng ngươi!"
Ào ào ào — — một cơn gió không biết từ đâu thổi đến.
"Ngọa Tào, ở đâu ra gió yêu thế?"
"Mau bắt sợi lông lại!!"
"Cẩn thận rơi vào chậu than, cháy hết lông đó!"
Thế là, mấy kiếm khách say khướt, đuổi theo một sợi lông chạy khắp nơi, còn bị ngã mấy cái nhào.
Khung cảnh quỷ dị như vậy, đến Tiểu Khương công chúa cũng không nhịn được tiến lên hỏi han.
"Nhân sinh không như ý tám chín phần mười, các ngươi đừng như vậy... ... ."
Ừ.
Tiểu Khương công chúa cảm thấy mấy người này quen mặt, nên không nhịn được an ủi.
Kết quả biết bọn họ đang khóc tang cho ai xong, thì lập tức đổi thái độ.
"Tiểu cô nương, ngươi đừng như vậy, buông kiếm xuống."
"Ngươi biết người Ma Giáo ở đâu mà đã đến nhà báo thù rồi?"
Khung cảnh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
May mà Khương Sơ Lung lúc hoang mang lo sợ vẫn nghĩ đến, lão sư thần thông quảng đại, có lẽ sẽ có cách.
Sau đó mới mở miệng hỏi:
"Lão sư, người mà chỉ còn lại một sợi lông.... còn có thể khởi tử hoàn sinh sao?"
Thiên Tôn đại nhân trầm mặc rất lâu, không biết phải nói sao.
Nói không thể, thì hình tượng Thiên Tôn của hắn sẽ giảm mất hàm lượng vàng.
Nói có thể....
Đã thành cái dạng đặc yêu thì còn một sợi lông!
Biết đầu đuôi câu chuyện xong, Lý Mặc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể hết lòng an ủi Tiểu Khương công chúa.
"Yên tâm, ta liếc mắt một cái là thấy Lý đại ca ngươi phúc lớn mạng lớn, tuyệt không phải hạng tầm thường, sau này ai nói với ngươi hắn chết, cũng đừng có tin."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật, mau luyện công đi, hôm nay ta truyền cho ngươi một môn kiếm pháp mới."
Thiên Tôn lão sư hôm nay dạy, đương nhiên là Trảm Long Kiếm pháp.
Lại thêm một trăm năm cảm ngộ võ đạo biến mất, nhưng Lý Mặc không hề đau lòng.
Thứ nhất, cảm ngộ võ đạo bây giờ hắn tích lũy hơn hai nghìn năm, chút đó chỉ là nước thừa.
Hơn nữa đợi Tiểu Khương công chúa luyện 《 Trảm Long Kiếm pháp 》 đến cảnh giới hóa cảnh, thì đầu tư hồi đáp có kém hơn cảm ngộ võ đạo sao?
. . . .
Sau một canh giờ rưỡi.
Khương Sơ Lung nhập môn tuyệt học kiếm pháp này, cũng lại một lần khiêu chiến Xích Long.
Nhưng dù sao cũng là kiếm pháp mới học, dùng để giao đấu với sinh linh Tiên Thiên trong truyền thuyết, vẫn còn thiếu chút hỏa hầu.
Dỗ dành Tiểu Khương công chúa lui khỏi tiểu thế giới đi nghỉ ngơi.
Lý Mặc mới bắt đầu tự tu luyện.
"Trong đầu tư hồi đáp, có không ít hình vẽ trên."
"Đối với ý chí chiến đấu ma luyện Tề Thiên, tuy không bằng cực hình 10% nhưng thắng ở số lượng đủ nhiều."
Thế giới võ đạo Cửu thiên thập địa này, sâu hơn so với ta nghĩ nhiều.
Vốn dĩ hắn mới gáy một tiếng ở Nam Cương đã kinh thiên động địa, đứng top 5 trên bảng Tiềm Long, không ngờ chưa kịp đắc ý, đã phát hiện bản thân thấy chỉ là một góc của tảng băng.
Đại Ngu hoàng đế ngồi nhìn Nam Cương bị phá.
Cửu thiên tiên thần khôi phục.
Những điều này không phải chuyện hư vô mờ mịt, mà là cùng với người bên cạnh hắn, cùng với hắn, đều là cùng chung nhịp thở.
Thời gian trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Lý Mặc khi tỉnh dậy, vừa đúng lúc thấy ánh nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ.
Ấn đường của Lý Mặc hơi phình ra, giống như bị đánh một trận trong mơ.
Thôi được, đâu chỉ một trận.
Đánh bại năm đạo hình vẽ trên, đây là thành quả của hắn đêm qua.
Nếu chỉ dựa vào hình vẽ trên kia, e là còn phải sáu mươi bộ nữa, ý chí chiến đấu của Tề Thiên nếu trút lên người hắn, thật sự là một hố trời.
Quay đầu nhìn gối trống không, Tiểu Lý đồng chí lại cảm thấy mệt mỏi cũng đáng.
Tưởng tượng một chút.
Ngày nào đó sáng sớm tỉnh lại, đột nhiên phát hiện bên gối có một tảng băng, bỗng nhiên như nhìn người lạ mà nhìn mình, đáng sợ cỡ nào.
Ừm, phải cố gắng thêm một chút.
Bất quá ngoài việc nỗ lực đề cao cảnh giới, vẫn nên chuẩn bị một chút việc khác.
Thế là Lý Mặc xuống lầu, tìm đến Tần Ngọc Chi đang đọc sách mấy ngàn năm qua trong đình viện, quen thuộc với môi trường làm việc.
"Tần giáo chủ, trong cơ thể của ngươi, Vân Mộng Tiên còn có thể khôi phục lại không?"
"Ừ? Tạm thời thì chưa có."
Tần Ngọc Chi lắc đầu, sau đó lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao hai người các ngươi hỏi ta cùng một câu hỏi vậy......."
"Cùng một câu hỏi?" Lý Mặc giật mình.
"Đúng đó, có phải ngươi cũng muốn hỏi, khi Vân Mộng Tiên có dấu hiệu thức tỉnh trong người ta, ta đã làm sao để phòng tránh?"
"Không sai......."
Lý Mặc kịp phản ứng, một người hỏi kia chắc là tảng băng.
Tần Ngọc Chi lặp lại: "Vậy đương nhiên là làm những việc không phù hợp với tính tình của Vân Mộng Tiên."
"Có thể nói cụ thể hơn không?" Lý Mặc lấy ra sổ nhỏ.
"Ví dụ như Vân Mộng Tiên thích đánh cờ, thích mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình, thì ta hết lần này đến lần khác đi đánh mạt chược, mà lại chơi theo vận may, ngươi vĩnh viễn không biết bài tiếp theo, có phải sẽ làm nên Thập Bát La Hán không."
Tần Ngọc Chi nói tới Thập Bát La Hán, nghiến răng nghiến lợi.
Đời này nàng mới gặp một lần, trong mơ mà coi như xong, cái giấc mơ đó còn chưa làm cho nàng xong.
"Còn gì nữa?"
"Ví dụ như Vân Mộng Tiên thích ngủ say, thanh nhàn tự tại, thì ta mỗi tháng ngủ một lần, mỗi ngày tăng ca, ta đốt chết hắn!"
"......"
Tiểu Lý đồng chí hơi ngửa ra sau.
Khó trách có thể chủ trì xây dựng một cái địa cung Vân Mộng phức tạp mà vĩ đại như vậy, nhân viên gương mẫu Ma Giáo giáo chủ..... ừm, Hoán Ma giáo vào thời điểm này cũng không tính là Ma Giáo, không nên nói, thậm chí là bát sắt.......
"Đánh tê liệt luôn..... Tăng ca...."
Lý Mặc trầm tư.
Tần Ngọc Chi lại lắc đầu nói: "Đó chỉ là cách phòng tránh Vân Mộng Tiên của ta, không chắc thích hợp với Doanh Băng."
"Tình huống của nàng, cũng không giống ta."
"Tính tình và sở thích của Cửu Sắc Nguyên Hoàng, ngươi có đầu mối gì không?"
Lý Mặc nghiêm túc hỏi.
Khóe miệng của Tần Ngọc Chi khẽ giật, lắc đầu.
"Ngươi không phải người cổ đại à?"
"Ngươi với ta cách nhau mấy ngàn năm, ta với Nguyên Hoàng Tổ Thần cách nhau mấy vạn năm, hơn nữa dù là cùng một thời đại, có mấy người tiếp xúc được loại tồn tại đó?"
"Mà trí nhớ của ta cũng không hoàn toàn, cho dù là giải được manh mối vụn vặt, cũng không biết lúc nào mới nhớ ra."
Tần Ngọc Chi bĩu môi, như thể đang nhìn kẻ ngốc.
Tiểu Lý thiên tài hai tay giao nhau chống cằm, ra vẻ người hay suy nghĩ.
Cửu Sắc Nguyên Hoàng chắc chắn sẽ không làm chuyện gì đó.
Không có đầu mối, hoàn toàn không có đầu mối gì cả.
Hay là bắt đầu từ đánh mạt chược nhỉ?
Chờ chút!
Lý Mặc chợt lóe lên tia sáng.
Hắn chợt nhớ, lúc ở trong mộng cảnh trong băng, tại từ đường nhà Doanh, trưởng lão tế tự từng nói.
Doanh gia là do tổ tiên Doanh gia tạo ra.
Đúng, là tạo ra, chứ không phải sinh sôi......
Vậy có phải có khả năng là!
"Cửu Sắc Nguyên Hoàng........Chưa từng yêu đương!"
"Hắn.... không biết yêu!"
Lý Mặc đập tay xuống bàn.
Hai mắt Tần Ngọc Chi trợn trừng, như bị sét đánh, sợ hết hồn mà ngã phịch xuống đất.
Không phải chứ anh bạn.
Ngươi có muốn nghe lại xem mình đang nói gì không hả?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận