Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 19: Mộ Dung Tiêu quá khứ, Tiểu Lý đồng học lần đầu hoành luyện (length: 10338)

Hắn tên là Mộ Dung Tiêu, từ nhỏ đã theo ông nội lớn lên.
Hắn cũng không phải là người luôn được ca tụng là thiên tài.
Từ bé, trên người hắn đã có những đường vân hình vảy cá, vì thế thường xuyên bị trẻ con nhà khác bắt nạt.
Mỗi lần mặt mày xám xịt từ trường tư thục trở về, ông nội lại nói hắn quá mức hiền lành nhu nhược, bị đánh mà không biết đánh trả.
Nhưng chỉ có hắn tự mình hiểu rõ.
Lúc bị người ta đấm đá túi bụi, khiến hắn kinh hãi không phải là đánh không lại người ta, mà chính là trong lòng có một âm thanh khát vọng vang lên:
“Đói.”
Cho nên hắn không dám đánh trả.
Sợ đổ máu, thì cuối cùng sẽ không khống chế được cơn đói của chính mình.
Tuổi tác càng lớn, cơn khát vọng trong lòng dần dần giảm bớt, nhưng hắn vẫn giữ thói quen ăn chay.
Mộ Dung Tiêu cảm thấy mình đã không khác gì người bình thường.
Cho đến hôm nay.
Hắn đến tầng thứ hai của Thần Phong động.
“Ngươi là Giao, trời sinh đại yêu, mà lại không ăn đồ tanh?”
“Đừng chối bỏ bản thân mình nữa.”
“Hãy trở về với bản chất thật, ngươi vĩnh viễn sẽ không còn bị kẻ yếu ức hiếp...”
Nhiều năm kìm nén bản tính, nó chưa từng biến mất.
Dường như càng để lâu thì giống như càng nhiều rơm rạ, một khi bị mồi lửa châm vào, ngọn lửa bùng lên sẽ không thể ngăn cản.
Khi ý thức của Mộ Dung Tiêu gần như tan biến, vảy cá gần như che kín khuôn mặt của hắn.
Một giây sau.
Có người banh miệng của hắn ra, rồi nhét một thứ gì đó vào.
Tròn vo.
Chưa kịp nếm thử đó là gì, thì đã trôi tuột xuống cổ họng.
Kỳ lạ là.
Linh đài của hắn nhanh chóng hồi phục sự thư thái.
Mộ Dung Tiêu mờ mịt mở mắt ra, thì thấy trước mặt mình một thiếu niên không lớn hơn hắn bao nhiêu, vẻ ngoài tuấn tú, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Cậu ta cầm trong tay một chiếc bình sứ, bên trong tỏa ra mùi thơm của đan dược, ngửi vào khiến tinh thần sảng khoái.
Hắn nhận ra, đó là thiếu niên cùng được nhận vào làm đệ tử chân truyền với hắn trong đại lễ nhập môn.
“Ngươi xem như không sao rồi.”
Lý Mặc khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ ơi, nguy hiểm thật.
Lúc này ở tầng thứ hai, vốn đã ít người, mình lại ở gần hắn nhất.
Nếu như Mộ Dung Tiêu bị sát ý chiếm mất thần trí, đối tượng tấn công đầu tiên e rằng sẽ là mình.
“Đa tạ.”
Mộ Dung Tiêu nhỏ giọng cảm ơn.
Hắn dù có ngốc, cũng biết chính thiếu niên trước mắt đã cứu hắn.
Thứ vừa ăn vào, hẳn là một loại đan dược nào đó có giá trị không nhỏ.
Nếu không thì đã không có hiệu quả đến như vậy.
“Đa tạ Lý huynh đã ra tay, ta nhất thời không cẩn thận, lại bị sát ý xâm chiếm thần trí.”
“Chỉ sợ không chỉ là vậy đâu?”
“Hả?”
Vẻ mặt Mộ Dung Tiêu có chút cứng đờ, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương đang cười híp mí, đã nhìn thấu hắn.
“Thực ra ta cũng đã từng đọc qua trên một quyển sách cổ, nói về thể chất bán yêu, thường sẽ bị ảnh hưởng bởi huyết mạch.”
“Cấp bậc huyết mạch càng cao, ảnh hưởng lại càng sâu sắc, nếu không khống chế, sẽ khôi phục bản tính yêu. ...Huyết mạch của ngươi, chắc hẳn là thuộc loài Giao Long.”
“Vừa rồi ta còn nhìn thấy trên đầu ngươi mọc sừng. ...”
Lý Mặc còn chưa dứt lời.
Mộ Dung Tiêu bỗng nhiên sắc mặt biến đổi vài lần.
Cuối cùng, sắc mặt hắn trầm xuống, dường như đã đưa ra một quyết định nào đó.
Từng bước một, chậm rãi tiến lại gần.
Lý Mặc có chút cảnh giác lùi lại hai bước.
Có khi nào tên Mộ Dung Tiêu này có vấn đề về đầu óc, muốn giết hắn diệt khẩu không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện.
Sau đó.
Bộp —— Mộ Dung Tiêu dứt khoát quỳ xuống một cách gọn gàng.
Quỳ vẫn rất mạnh, trên nền gạch đá xanh đều nứt ra vì cú quỳ của hắn.
“Cầu xin ngươi, đừng nói với người khác.”
Lý Mặc: “...”
Thiên Mệnh Thần Nhãn đánh giá bản tính lương thiện, quả thật rất mực lương thiện.
Hắn còn nghi ngờ, giờ mình mà ghé vào tai Mộ Dung Tiêu nói một câu: "Ngươi cũng không muốn chuyện thân thể bán yêu của mình bị người khác biết chứ. ... "
Sau đó, mình đưa ra yêu cầu gì, có khi nào đối phương cũng sẽ chấp nhận không?
“Chẳng lẽ trưởng lão Hàn Hạc không biết chuyện thân thể bán yêu của ngươi sao?”
Gạt bỏ cái suy nghĩ tiểu tà ác trong lòng, Lý Mặc lại khó hiểu.
Mộ Dung Tiêu khổ sở nói:
“Ngươi cũng biết mà, Tử Dương phủ đều gọi ta là Kỳ Lân Nhi. ... Chuyện đó thật ra là do ông nội ta dựng lên thôi.”
Qua lời giải thích của Mộ Dung Tiêu, Lý Mặc mới hiểu rõ mọi chuyện.
Giao, chính là tai họa.
Một khi xuất hiện, sẽ gây ra sóng gió.
Năm xưa phụ thân của Mộ Dung Tiêu, mang về một nữ tử, chính là mẹ của Mộ Dung Tiêu.
Hai người không lâu sau thì kết hôn.
Thế nhưng, đến khi nàng mang thai.
Lão gia chủ Mộ Dung gia mới phát hiện ra, con trai mình là một tên hung tàn, so với Hứa Tiên còn trâu bò hơn.
Ở giữa còn có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Nhưng chung quy Mộ Dung Tiêu đã bình an ra đời.
Lão gia chủ biết rõ thân phận bán yêu này không thể giấu giếm được, dứt khoát không giấu nữa, mà chỉ cho người ta đồn đãi trong thành.
Dần dần, tất cả mọi người ở Tử Dương phủ đều cho rằng Mộ Dung Tiêu mang trong mình một tia huyết mạch Thủy Kỳ Lân.
Kỳ Lân chính là linh thú mang lại may mắn.
Dần dần, Mộ Dung Tiêu được người ta gọi là Kỳ Lân Nhi.
“…”
Lý Mặc nghe xong cũng cảm thấy hết hồn.
Cả nhà các ngươi đều là những người tàn nhẫn.
“Yên tâm đi, ta sẽ giữ kín miệng.”
“Nhưng dù ta không nói, về sau ngươi kiểu gì cũng sẽ lộ tẩy.”
“Haizz…”
Mộ Dung Tiêu im lặng rất lâu, rồi thở dài một hơi.
Làm sao hắn không biết chứ.
Dù hôm nay qua được, thì về sau thì sao?
Là người luyện võ, lẽ nào cả đời này hắn sẽ chỉ là một người lương thiện không tranh giành hay sao.
Lúc này, ánh mắt của Mộ Dung Tiêu bỗng nhiên sáng lên:
“Đúng rồi, vừa nãy Lý huynh cho ta ăn, đó là đan dược gì?”
“Ừm, cái này gọi là Thanh Tâm Đan.”
Lý Mặc đưa chiếc bình cho hắn.
“Thanh Tâm Đan?”
“Ta trước kia cũng ăn rồi, không có hiệu quả thế này mới đúng....”
Mộ Dung Tiêu đổ một viên ra, phân biệt một chút, ánh mắt lại ảm đạm đi.
Đây đúng là Thanh Tâm Đan không sai.
Nhưng, lại là Lục Văn!
Đan dược Lục Văn, dù là Liệu Thương Đan đơn giản nhất, cũng là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, sự trân quý của nó vượt xa bản thân đan dược đó.
Khó trách lại có hiệu quả tốt đến thế. ...
Cho dù Mộ Dung gia ở Tử Dương phủ có thế lực, cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Bởi vì cho dù có luyện ra, các đan sư cũng thường không đem ra giao dịch.
“Thôi được rồi, ta đi trước đây, ta còn phải đi luyện công.”
Lúc này, Lý Mặc phất phất tay.
“Lý huynh, đan dược của ngươi!”
“Ngươi cứ giữ lấy đi, đầu gối của nam nhi là vàng, xem như không phí công nhận của ngươi một đại lễ.”
“Hả?”
“Về phần chuyện huyết mạch, ta sẽ lại đi tìm quyển sách cổ kia xem, biết đâu lại có cách.”
“Hả? ?”
Mộ Dung Tiêu cầm chiếc bình sứ, ngơ ngác quỳ tại chỗ.
Hắn cũng thuộc dạng sinh ra ở vạch đích, đời này lần đầu cảm thấy bản thân bị sự nghèo khó làm giới hạn trí tưởng tượng.
Không phải chứ đại ca.
Đan dược Lục Văn đấy.
Hơn nữa không phải một viên, mà là nguyên một bình!
Hắn cũng không biết, rốt cuộc cái này giá trị bao nhiêu tiền.
Bởi vì trong tay người cần, đây là bảo vật vô giá.
Trong lòng Mộ Dung Tiêu bỗng nhiên có chút hối hận.
Đã quỳ rồi, sao lúc nãy còn không dập đầu thêm hai cái nữa.
Mộ Dung Tiêu muốn đuổi theo, ít nhất phải nói hai câu cảm tạ.
Nhưng hắn mới bước ra vài bước, thì dừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện nơi Lý Mặc đang đi, hình như hắn không thể tiếp tục đi vào được.
“Lý huynh, Lý Mặc huynh!”
“Đó là tầng thứ ba đó!”
Tiếng Mộ Dung Tiêu vọng lại trong hang động.
Với nhục thân của hắn hiện tại, cũng chỉ có thể đến được đoạn giữa của tầng thứ hai.
Khí Huyết cảnh, đi xuống tầng ba Thần Binh động?
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến người ta run sợ!
“Không được, Lý huynh vừa mới cứu ta, tuyệt đối không thể để hắn xảy ra chuyện được!”
“Ta không đến được tầng thứ ba, vậy chỉ có thể đi cầu sư phụ rồi. ...”
Mộ Dung Tiêu xoay người đứng dậy.
Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài Thần Phong động.
Mà tiểu Lý đồng học nào đó vẫn hoàn toàn không biết chuyện này.
Hắn vừa đi, vừa nhìn thấy tin tức hệ thống gửi tới:
[Ngươi có một phần đầu tư phản hồi đang chờ nhận, có muốn nhận không?]
“Không.”
Lý Mặc bước vào tầng thứ ba, đang hết sức chăm chú.
Ngước mắt lên nhìn, trên vách núi đá lộn xộn cắm các loại binh khí.
Những binh khí này, đều đã từng thuộc về các cao thủ bên trong này.
Nhìn thấy chúng, liền giống như thấy được chủ nhân danh tiếng của chúng trong quá khứ.
Thấy chúng đâm vào cơ thể người, bị chủ nhân nắm lấy, cùng kẻ địch vật lộn sinh tử.
Tương tự.
Những binh khí này mang theo sát khí, uy lực không chỉ mạnh hơn gấp mấy lần!
Tầng này, có lẽ vẫn có người.
Nhưng ít nhất không ở trong tầm mắt của Lý Mặc.
“Đến đây cũng không sai biệt lắm rồi.”
“Đi tiếp nữa, dù cho ta có Cực Binh Lục Thể, cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Lý Mặc tìm một tảng đá xanh ngồi xuống.
Hắn trước tiên là lấy hồ lô ra, ừng ực ừng ực uống hai ngụm.
Băng Hỏa Tửu.
Khi vào miệng giống như là dòng suối trong núi, thanh mát ngọt ngào, đợi đến khi vào bụng rồi, thì lại giống như bắt đầu cháy rừng rực, khiến mỗi tấc kinh mạch, da thịt, thậm chí cốt cách đều nóng lên.
“Bắt đầu thôi!”
Lý Mặc phun ra ngụm tửu khí, nhai nát Thanh Tâm Đan nuốt vào trong bụng.
Vận công.
Khi Cực Binh Lục Thể vận hành, những sát khí của binh khí kia, cọ xát qua thân thể của hắn.
Đau!
Trán Lý Mặc túa mồ hôi ròng ròng, nghiến răng kiên trì.
Hắn cảm giác cơ thể mình, giống như đang bị mài giũa không ngừng, dần dần lộ ra ngọc quang bên trong, trở nên càng thêm bền bỉ.
Mà tửu lực của Băng Hỏa Tửu, chính là dầu bôi trơn ở giữa, khiến hiệu quả tôi luyện nâng lên một bước đồng thời, cũng thúc đẩy các cơ bắp gây dựng lại.
Mồ hôi làm ướt cả quần áo, trên đầu hắn bốc khói trắng.
Tiểu Lý đồng học trực quan cảm nhận được, tôi luyện đến tột cùng là thống khổ cỡ nào.
Nhưng, đã luyện thì phải luyện tới nơi.
Sau khi thăm dò một chút, hắn bắt đầu đưa kinh mạch vào vòng ma luyện.
Ầm —— Trong lúc Lý Mặc tu hành.
Những binh khí cắm trên vách đá, dường như tất cả đều nhận được cảm ứng, ầm ầm rung chuyển dữ dội…
Bạn cần đăng nhập để bình luận