Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 290: 80? Tiểu tử này tại nhắc tới cái gì? (length: 7685)

Mây đen che khuất ánh trăng, khiến cho đêm đầu đông ở Nam Cương càng thêm lạnh lẽo.
Trong bóng tối, ánh sáng ngọc hoàng nhu hòa phát ra từ miếu Sơn Quân trở thành màu sắc ấm áp duy nhất.
Trên đầu Tiểu Lý đồng học lén lút nhô ra góc cạnh, trên cổ mọc một lớp lông tơ trắng mềm mại, đôi mắt trong veo càng thêm long lanh có thần.
Thế nhưng Tưởng Liễu và Phì Di đang đối diện nhau lại không hề chú ý tới điểm này.
"Đúng vậy.... Ngọc trời chỉ có một." Phì Di gãi đầu bằng đuôi.
Nó cùng Tưởng Liễu đến đây cũng vì hai viên đại dược thượng hạng, bốn cái tai thú không đủ chia.
"Ngươi ngốc à, không giết thằng nhóc này thì chúng ta còn phải chia thế nào?"
Tưởng Liễu dùng hai trong bốn cái đầu nhìn chằm chằm Lý Mặc, hai cái đầu còn lại trách mắng Phì Di.
"Ta ngày lẻ ngươi ngày chẵn, chúng ta tương giao tâm đầu ý hợp, chẳng phải vẫn luôn chia như vậy à? Ta có bao giờ hại ngươi đâu?"
"Được thôi."
Phì Di nghĩ nghĩ, thấy cũng không có gì sai.
Hai tai thú lại để mắt đến Lý Mặc, chuẩn bị đưa hắn lên đường trước rồi mới xông vào miếu Sơn Quân.
"Chờ đã!"
"Ta còn một câu, nếu ngươi không nghe thì chắc chắn sẽ hối hận."
Bạch Trạch Tiểu Lý bỗng nhiên giơ tay lên.
"Ngươi nói nhảm nhiều quá rồi."
"Ngươi còn có di ngôn gì?"
Hai tai thú cảm thấy Lý Mặc và ngọc trời trong miếu đều đã là đồ trong túi chúng, cộng thêm việc vừa rồi thanh âm thái âm tan đi cảm xúc tiêu cực của chúng.
Nếu không, không có khả năng nhịn đến giờ.
Trong mắt Bạch Trạch Tiểu Lý, ánh sáng Thiên Mệnh Thần Nhãn biến mất, hắn có chút thương hại hỏi:
"Phì Di, ngươi có phải đã hẹn với Tưởng Liễu là sức mạnh của chúng sinh trong lãnh địa, ngày lẻ thuộc về hắn, ngày chẵn thuộc về ngươi?"
"Ngày lẻ của ngươi ra ngoài, có phải Tưởng Liễu vẫn tới giúp ngươi canh giữ động phủ?"
"Đúng vậy, lúc đó ta còn chủ động xin nó đi, để vợ ta một mình ở động phủ tội nghiệp quá."
Phì Di gật đầu, thấy Tưởng Liễu cũng còn khá nghĩa khí.
Sắc mặt Tưởng Liễu khẽ biến, luôn có dự cảm không lành.
Bạch Trạch Tiểu Lý thở dài nhẹ:
"Vợ ngươi có phải đã mang thai?"
"Hả? Sao ngươi biết?"
"Chúc mừng ngươi có con quý tử."
Bạch Trạch Tiểu Lý khẽ ho:
"Cũng có thể là không có quan hệ gì tới ngươi."
Phì Di đúng là một kẻ oán chủng lớn.
Hai tai thú cùng nhau chiếm một mảnh lãnh địa, nhưng ngày lẻ hương hỏa đều thuộc về Tưởng Liễu, trắng trợn không được hưởng một ngày hương hỏa đã đành.
Lúc hắn ra ngoài hút sức mạnh chúng sinh, Tưởng Liễu cũng không hề rảnh rỗi....
Phì Di mặt mày tái xanh như tàu lá.
"Đừng nghe hắn nói bậy!" Tưởng Liễu gấp gáp, không định để Lý Mặc nói tiếp.
Nhưng chưa kịp chờ nó xông tới thì Phì Di đã chặn trước mặt:
"Không vội, dù sao thằng nhóc này cũng chết chắc, cứ để nó nói xong đã."
"Hay ngươi về nhà thăm vợ đi."
Trong mắt Bạch Trạch Tiểu Lý mang theo vẻ thương hại:
"Số lượng đầu có lẽ không đúng đâu.... "
"Yêu cùng yêu thể chất không thể đánh đồng! Nhỡ biến chủng thì trời sinh hai cái đầu cũng là chuyện bình thường!"
"Ta cũng không biết là hai đầu, sao ngươi lại biết?"
"Ngươi nghe ta giải thích....."
Tưởng Liễu làm ra vẻ muốn giải thích, đột nhiên thân hình trở nên mờ ảo, như một cái ná cao su phóng về phía miếu Sơn Quân.
Từ quanh người nó, nước đen cuồn cuộn tràn ra.
"Đừng hòng đoạt ngọc trời trước ta!"
Kẻ oán chủng Phì Di vừa kinh vừa sợ, bám sát phía sau.
Bốn cánh sau đầu nó mở ra, dị tướng khiến miệng lưỡi khô khốc, ngăn cản nước đen bốc hơi.
Hai yêu không định sống chết ngay tại chỗ.
Cũng coi như đạt được mong muốn của Lý Mặc, ít nhất bọn chúng sẽ không liên thủ, mà còn nghi kỵ lẫn nhau, không ai muốn để đối phương nhanh chân tới trước.
Như vậy là đủ rồi.
Phần phật—— Trong chớp mắt, Tưởng Liễu đột ngột dừng lại thân hình to lớn.
"Ngươi muốn trước à? Vậy để ngươi đi trước!"
Nước đen bỗng nhiên dâng lên mãnh liệt, hình thành nên những đợt sóng đục ngầu cuồn cuộn, cuốn lấy Phì Di đang bộc phát cự lực.
Lý Mặc thu lại biến hình Bạch Trạch trước đó, mơ hồ nhận ra ý đồ của đối phương.
Tưởng Liễu càng hiểu rõ thực lực của hắn, cho nên sử dụng Phì Di để tiêu hao chính mình.
Ầm—— Phì Di cũng đã ở trên dây không thể không bắn, tai thú lục phẩm dựa vào sức mạnh bạo phát trong phút chốc, mang theo cự lực sóng đục đánh tới.
Lần này, ít nhất cũng có thể khiến sườn núi nhỏ vỡ nát.
Nhưng cùng lúc đó, trên người Lý Mặc cũng tỏa ra kim quang lưu ly, trong nháy mắt bao trùm toàn thân.
Đoàng—— Kim quang lưu ly này nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng khi đâm vào Phì Di, lại khiến cho lớp vảy cứng rắn vỡ nát, con quái thú khổng lồ này bị hất văng ra lăn lóc mấy vòng, nghiền nát một mảng cây cối lớn.
"Ngu xuẩn, còn muốn cướp trước ta."
Tưởng Liễu cười tàn nhẫn.
Thiếu tộc trưởng từng nói, tên Lý Mặc hóa thân thành Minh Giao tộc kia có một loại kim quang quái dị, trong thời gian ngắn khiến thân thể trở nên cứng rắn hơn cả thần thiết.
Giờ nó mới xem như có chút trải nghiệm.
Chiêu này không thể dùng nhiều lần, nếu không thì quá nghịch thiên.
Ngoài ra, cái gọi là sức mạnh cường đại của đối phương không biết làm cách nào lừa bịp được sức mạnh huyết mạch của Yêu tộc khác, không đáng sợ.
Nó là tai thú lục phẩm, sức mạnh huyết mạch đã có thể ảnh hưởng tới thiên địa.
"Nhóc con, vừa nãy là chiêu mạnh nhất của ngươi đúng không?"
Tưởng Liễu bốn đầu không thừa cơ nhào về phía Lý Mặc, mà bay thẳng tới miếu Sơn Quân, vừa nghiền ngẫm nói:
"Nhân lúc ta đi lấy thần ngọc, ngươi có thể thử trốn xem có thoát được không."
Nhưng mà.
Trong miếu Sơn Quân.
Doanh Băng mím môi, nhìn bốn cái đầu rắn to lớn đang nhanh chóng phóng to.
Nếu Tưởng Liễu xông vào miếu thần.
Vậy thì dù thế nào nàng cũng phải ra tay.
Tay nàng vừa nhấc lên chuôi kiếm.
Sau một khắc.
Thân hình bốn đầu của Tưởng Liễu chợt khựng lại, cứng đờ như bị ai đó túm lấy dây thừng.
Đuôi nó bị người ta kéo lấy.
"Này, ai nói mạnh nhất của ta là kim cương bất hoại chứ?"
Lý Mặc tay đang nắm chặt đuôi của nó.
Tưởng Liễu: "?"
Nó đương nhiên không nghĩ Lý Mặc có thể trốn thoát.
Chỉ là vừa nãy thằng nhóc này châm ngòi ly gián, khiến nó và Phì Di mất mặt, còn phải xử lý một đầu tai thú khác.
Nên nó muốn trả miếng, để cái tên Thiên Giao tuyệt thế này vứt bỏ Thanh Loan thần nữ bỏ chạy, cuối cùng ngay khi sắp trốn được thì mình lại đột ngột xuất hiện, cho thằng nhóc này nếm mùi tuyệt vọng.
Vạn lần không ngờ tới.
Hắn không chỉ không chạy, mà còn dám đánh trả, thậm chí tóm được cả đuôi mình.
Sao hắn dám chứ?
Ngay lúc đó.
Nó nhìn thấy Lý Mặc rút ra một cái chùy.
Hả?
Chẳng lẽ thằng nhóc này nghĩ cái chùy nhỏ xíu, còn không bằng răng nó có thể làm gì được nó sao?
Dù sao thì cũng xem như có cốt khí.....
"80."
Đúng, thằng nhóc này vừa nói cái gì đó?
Là chiêu thức võ học ư?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận