Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 55: Khương Sơ Lung, Ngu triều tiểu công chúa, màu vàng kim thiên mệnh! (length: 9638)

Mộ Dung Hải con ngươi hơi co lại, có chút choáng váng.
Hắn xưa nay không cảm thấy, đệ tử chân truyền của Thanh Uyên tông, thực lực lại không sánh bằng một tên cường đạo bị thương.
Nếu Tiêu nhi không bị ám toán, không ăn thiệt kinh nghiệm giang hồ thì cũng có thể thắng.
Đệ tử đại tông có võ học hệ thống, vốn là mạnh hơn nhiều so với người giang hồ tự do cùng các môn phái nhỏ lẻ.
Lý Mặc mang theo huyền binh, chắc chắn mạnh hơn Tiêu nhi.
Nhưng mà... Chuyện này không khỏi quá dễ dàng đi?
Hiện trường hầu như không có dấu vết chiến đấu.
Ngay cả thanh huyết đao đã làm Tiết Bằng nổi danh cũng bị hủy thành một đống vụn nát.
"Mộ Dung lão gia tử, ông đến vừa lúc."
Lý Mặc tiện tay ném thiết yến tử đi, nói:
"Xin mời làm phiền ông, chuyển giao thi thể Thôi Bằng cho quan phủ."
Quan phủ xác nhận thân phận xong, tự khắc sẽ thông báo cho ngoại vụ điện, cũng đỡ cho hắn thêm phiền phức.
Vác theo thi thể chạy khắp nơi, nghĩ đến thôi đã thấy mệt.
"Lý huynh ngươi thật là lợi hại."
Mộ Dung Tiêu âm thầm so sánh rồi mặt đầy khâm phục.
Nội tức chia làm ba tầng ngưng khí, ngọc dịch, huyền đan, mỗi một tầng chính là một thế giới khác biệt.
Hắn đã từng luận bàn với sư huynh ở cảnh giới ngưng khí, dù cho thân thể cường tráng, vẫn y nguyên ở thế yếu.
Dù Thôi Bằng bị thương, hắn cũng không tự tin có thể hạ gục đối phương.
"Đây là vật gì? Ám khí à?"
Mộ Dung Tiêu nhặt lên viên thiết yến tử kia.
Chưa kịp dò xét rõ ràng, liền bị Mộ Dung Hải đập một phát rớt xuống:
"Thằng cháu ngốc, đừng cái gì cũng nhặt lên cầm trong tay."
"Cái thứ ám khí này cũng không có vẻ tẩm độc..."
"Đây không phải ám khí, mà chính là Đường Tiền Yến."
Mộ Dung Hải lắc đầu.
Hắn nhíu mày, kể lại lai lịch của vật này một lượt.
Nội dung không sai khác gì so với Thương Vũ đã nói.
"Ta cũng không muốn tham gia cái thí luyện vô gian gì đó."
Nghe đến đây, Mộ Dung Tiêu rụt cổ một cái, chẳng thèm liếc đến viên thiết yến tử kia nữa.
"Thời buổi loạn lạc rồi."
Mộ Dung Hải thở dài, rồi nhìn về phía Lý Mặc, sắc mặt mới ấm áp:
"Người có thể nhận được Đường Tiền Yến của Tế Vũ lâu, đều là hạng người hung ác khó đối phó."
"Lý tiểu hữu có thể nhẹ nhàng đánh giết hắn như thế, xứng đáng danh xưng thiên kiêu."
Nói đến đây, hắn lại hơi xúc động:
"Không biết Băng cô nương nổi danh cùng Lý tiểu hữu, lại là tuyệt thế kinh tài đến nhường nào."
"Ta có thể được như hôm nay, cũng là nhờ nàng mà có được."
Kiểu nói của Lý Mặc, quả thực có chút muốn đá băng.
Đã hai ngày.
Không có thông báo phản hồi từ đá băng, Tiểu Lý đồng học luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Không lâu sau, người của quan phủ tới, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Từng ánh mắt nhìn về phía hắn, đều pha lẫn kính sợ và rung động.
Bọn họ 16 tuổi đang làm gì nhỉ?
Người ta đã có thể trở tay giết chết kẻ cuồng đồ Nội Tức cảnh rồi.
【Chúc mừng ký chủ, thành công đầu tư 'Mạnh Xán', cứu được tính mạng hắn.】 【Đầu tư phản hồi: Một năm ngộ đạo võ thuật.】
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía nơi không xa.
Tiểu khất cái tên Mạnh Xán đang rụt rè đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào túi gạo rơi xuống đất, nhưng không dám đến nhặt.
Lý Mặc bật cười, cúi xuống nhặt túi gạo lên, vỗ vỗ bụi trên đó.
"Cầm lấy đi."
"Lý đại thiện nhân, ta không biết hắn là tội phạm bị truy nã..."
Mạnh Xán run rẩy, không dám đưa tay ra nhận.
Nhưng túi gạo đã được thiếu niên đặt vào trong lòng ngực cậu.
"Ta vốn dĩ sẽ tìm Thôi Bằng, nếu không có ngươi, còn chưa biết đến khi nào mới có thể tìm được hắn nhanh như vậy, ngươi lại không làm gì sai."
"Còn nữa, đừng gọi ta Lý đại thiện nhân, nghe kỳ cục."
Mạnh Xán giật mình.
Thấy nụ cười rạng rỡ của thiếu niên, cậu cảm thấy như gió xuân ấm áp, nhất thời mắt trở nên mỏi nhừ, vội vàng đưa tay nhỏ dụi lung tung, khuôn mặt dơ dáy càng thêm nhếch nhác.
"Lý đại ca, ngươi giống tỷ tỷ nói cà lăm, là người tốt."
"Ngươi nói tỷ tỷ nói cà lăm là ai, có thể dẫn ta đi gặp nàng ấy được không?"
Lý Mặc ôn hòa hỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Xán nhất thời trở nên rối rắm, vùng vẫy một lúc, mới nhỏ giọng nói:
"Tỷ tỷ nói cà lăm dặn không cho chúng ta nói với người ngoài về nàng, cũng không cho chúng ta tùy tiện dẫn người tới."
Ừm...
Lý Mặc trầm tư.
Bộ dáng cẩn thận này, giống như là đang tránh né cái gì?
Dù "tỷ tỷ cà lăm" này không phải người đá băng muốn tìm, chỉ sợ cũng không đơn giản.
Không chừng là đối tượng đầu tư thích hợp.
"Nhưng mà nàng ấy đang bị bệnh, bệnh rất nặng."
"Lý đại ca có thể cứu nàng ấy không?"
Mạnh Xán giống như người chết đuối vớ được cọc, vội vã nói.
Tài phiệt đầu tư Lý Mặc cười nói:
"Trùng hợp thôi, y thuật của ta rất giỏi, đảm bảo thuốc đến bệnh khỏi."
Đan dược của hắn, kém nhất cũng là cấp lục văn.
Ngoại thương có Bách Hoa Ngưng Lộ Cao, nội thương có Ngũ Uẩn Tử Linh Đan, giải độc có khử hối đan... Thậm chí khó nói cũng có rượu xương hổ tăng dương.
Bệnh gì cũng chữa được = Y thuật giỏi.
Không còn gì để chê.
...
Ngõ hẻm Nê Giác.
Sân nhỏ cũ kỹ không được sửa sang, tường rào sập mấy chỗ, có cảm giác tan hoang sắp hòa vào thiên nhiên.
"Xán ca sao vẫn chưa trở lại?"
"Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Nghe gia gia bán đồ trang điểm nói, hôm nay trên đường có người phát cháo cho gạo đó, ta đói bụng quá, ô ô..."
"A ba a ba."
Mấy cái khuôn mặt cực kỳ bẩn, toàn thân rách rưới, đám nhóc con ngóng cổ nhìn ra bên ngoài.
Cũng giống như sân nhỏ không có lấy một món đồ tốt nào, bọn nhóc này cũng không phải là trẻ em bình thường, có đứa què chân, có đứa thiếu một cánh tay, có đứa không lưỡi nên không nói được.
"Tiểu Xán vẫn chưa về à?"
Một tiểu khất cái tứ chi đầy đủ, lớn tuổi hơn bọn nhóc con đi vào, buông bó rau dại nhặt được.
Đám nhóc con đồng loạt lắc đầu, ánh mắt mờ mịt luống cuống.
"Tình trạng của tỷ tỷ cà lăm sao rồi?"
Cậu ta lại hỏi.
"Nàng vẫn đang sốt, tôi vừa thay khăn ướt cho nàng ấy."
"Đau một trận, bây giờ ngủ rồi."
"Chúng ta có nên đi mời thầy lang về cho tỷ tỷ cà lăm xem không? Nhìn nàng ấy mệt mỏi quá...."
"Mời thầy lang ít nhất cũng vài lượng bạc, chúng ta không có tiền...."
"A ba a ba."
Nghe tiếng lao xao.
Tiểu khất cái lớn tuổi hơn đưa tay ra, cẩn thận lấy từ trong ngực ra một cục muối ăn nhỏ xíu, vàng ố.
"Các em đi nấu cơm trước đi."
Nói rồi, cậu ta đi vào trong phòng.
Đám nhóc con như nhặt được bảo bối, lập tức có sinh khí, vui vẻ như Tết, có đứa đi lấy củi, có đứa đi lấy cái hũ sứt nửa miệng, hối hả nhóm lửa.
Trong phòng.
Gọi là trong phòng, thật ra cũng không có cửa, ngẩng đầu liền thấy trời.
Nằm trên đám cỏ khô là một cô gái ăn xin mười lăm, mười sáu tuổi, quần áo rách rưới có thể nhìn ra trước kia là màu xanh nhạt, trên mặt dính đầy bùn đất, hai mắt bị vải che.
Nghe thấy tiếng bước chân, tai cô hơi động.
"Tỷ tỷ cà lăm, là tôi, chị có đỡ hơn chút nào không?"
"Không...không sao... Không cần... lo lắng cho ta."
"Nghỉ ngơi... một lát... sẽ ổn."
Giọng nói khàn khàn đứt quãng, bây giờ nàng đang bệnh, một câu nói đơn giản cũng như đã dùng hết sức lực toàn thân.
"Vậy tôi không quấy rầy chị nữa, lát nữa đến giờ ăn cơm sẽ gọi chị."
Tiểu khất cái thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng chưa kịp đi ra thì sau lưng đã truyền đến tiếng nói:
"Không được... không được đi... ăn trộm..."
"Biết rồi."
Khương Sơ Lung lúc này mới thở nhẹ ra được, co mình lại.
Toàn thân nàng nóng ran, nhưng lại cảm thấy tứ phía đều như có hàn ý truyền đến.
Ở ngực, nơi đã từng chứa đựng nguồn tự tin của nàng, cho phép nàng từ nơi sâu xa có thể nghe được vạn kiếm tề minh.
Giờ đã biến thành một vực sâu vô hình, từng chút từng chút một nuốt chửng nàng trong vô vọng.
"Ta... sắp chết rồi sao?"
Khương Sơ Lung ngây ngô nghĩ.
Nàng có chút bi ai, nhưng cơn đói cùng cảm giác suy yếu, khiến nàng đến cả sức lực hận cũng không có.
Người đã chết, có thể nhìn thấy người sẽ không còn gặp lại nữa không?
Mẫu thân...
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
"Xán ca, anh về rồi!"
"Oa, là gạo!"
"Đại ca ca này là ai vậy? Sao anh lại dẫn người ngoài về đây?"
"Hắn là người phát lương thực cho chúng ta đó, hắn có thể cứu tỷ tỷ cà lăm...."
Trong lúc Mạnh Xán đang sốt sắng giải thích.
Ánh mắt của Lý Mặc vượt qua bọn nhóc con, nhìn thấy cô gái ăn xin che mắt nằm bên trong căn nhà đổ nát.
Ngay lúc Thiên Mệnh Thần Nhãn quét đến đối phương.
Hô hấp của hắn thoáng chốc ngưng trệ.
【Tên: Khương Sơ Lung】
【Tuổi: 15】
【Căn cốt: Thiên Tôn Đế Kiếm Cốt (đã khiếm khuyết), kiếm cốt cỏ dại sinh ra bên trong.】
【Cảnh giới: Không.】
【Thiên mệnh: Kim】
【Đánh giá: Ấu nữ của Đại Ngu hoàng đế, trời sinh kiếm thai, 14 tuổi bị huynh trưởng nàng, đương triều thái tử đoạt đi kiếm cốt, tuy nhiên kiếm cốt là vì nàng sinh ra, không phải nàng thành tựu vì kiếm cốt, nếu có thể xua tan tâm long đong, bổ túc bản thân, có thể tiến gần hơn một bước với kiếm đạo căn nguyên.】
【Gần đây tao ngộ: Bị Đại Ngu Cảnh Thái Đế sung quân hòa thân, trên đường được người quen của mẫu thân trợ giúp đào thoát, đang bị truy nã, kiếm cốt bị đoạt, sinh cơ hao mòn làm tổn thương căn cơ, gây ảnh hưởng không thể đảo ngược đến tương lai.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận