Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 215: Bị nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng Tôn chưởng quỹ, lễ vật? Nội cảnh sát thủ! (length: 7812)

"Gặp mặt chút quà mọn, chư vị thấy thế nào?"
Tôn Quý đứng thẳng người, xoa cằm mỉm cười.
Thanh Uyên tông ở một phủ xem như tông môn lớn, nhưng Vân Châu có ba vùng hai mươi bảy phủ, mỗi một phủ đều không kém Tử Dương phủ, hắn mỗi năm giao dịch sổ sách thôi, cũng đủ để dựng lên mấy cái tông môn quy mô như Thanh Uyên tông rồi.
Hắn tính toán rất chuẩn.
Những thứ bày bên ngoài kia, vừa vặn tương đương với tài sản của một tông môn hạng trung.
Nhưng trong đại sảnh lại rất yên tĩnh.
Tiền Bất Phàm: "...".
Âu Dương: "...".
Hắn gãi đầu, tính những thứ bên ngoài kia đủ để mua mấy bộ bút mực giấy nghiên cho Lý sư đệ.
Tiết Cảnh: "...".
Nghĩ đến việc Tiểu Lý đồng học cứ thế mà đảo dược liệu ra ngoài, trong lòng lão Tiết thủ lĩnh cũng không khỏi dậy sóng.
Hiện trường im lặng tuyệt đối.
Yên tĩnh đến mức có chút xấu hổ.
Tôn Quý chẳng hiểu gì cả, chẳng lẽ vốn liếng của Thanh Uyên tông lại giàu có hơn mình nghĩ?
Hay là do họ đã quen việc đời, vui buồn không lộ ra?
Cái tên Lý Mặc kia còn trẻ, chắc chưa từng thấy cảnh này...
"Lý thiếu hiệp thấy sao?"
"Ta luôn coi tiền bạc như rác rưởi, với vàng bạc châu báu vốn dĩ chẳng hứng thú."
Lý Mặc vẫn tươi cười, không hề mất lịch sự.
Hắn cảm nhận được sau lưng có một ánh mắt.
Mọi người đều biết, sau lưng Tiểu Lý đồng học chẳng hề có mắt.
Nhưng việc huấn luyện cùng sư tôn xinh đẹp của hắn thời gian qua, há có phải vô ích đâu?
Giờ không dùng thì để làm gì?
"Xin Tôn chưởng quỹ thu những lễ vật này về."
Thần sắc Tôn Quý biến đổi, hắn giỏi nhìn sắc mặt người khác, từ nét mặt Lý Mặc chẳng thấy chút tham lam hay luyến tiếc nào.
Hóa ra đúng là một người phẩm cách cao thượng, thoát khỏi những thú vui tầm thường?
Nhưng... người sống trên đời, đều có thứ mình theo đuổi.
Chỉ là công danh lợi lộc, hoặc là sức mạnh tự thân để siêu thoát.
Tôn Quý híp mắt cười ha ha nói:
"Nếu vậy, đúng là ta đường đột rồi."
"Nhưng Lý thiếu hiệp có biết, thương lộ của Hanh Thông thương hành trải khắp thiên hạ, các loại kỳ trân dị bảo, linh đan diệu dược, thần binh lợi khí, tuyệt học bí tịch, không thiếu thứ gì, dù là tạm thời không có, cũng có thể tìm ra cách."
"Thần binh?"
"Ừm..."
"Vậy chỗ ngươi có thần binh loại kiếm khí không?"
Nụ cười trên mặt Tôn Quý chợt tắt ngấm.
Thần binh thứ này, phần lớn đều nằm trong tay cường giả Thiên bảng, thậm chí cường giả Thiên bảng cũng chẳng dễ dùng, thường được cất ở những nơi quan trọng như từ đường để thờ.
"Thương hành đúng là có thể tìm được, nhưng chuyện này vượt quá quyền hạn của ta..."
"Thì ra chỉ là hình dung từ thôi à, vậy thần công thì sao?"
"...".
Tôn Quý tự luyện cũng chỉ có tuyệt học thượng phẩm thôi.
"Có đan dược tương tự như Cửu Khiếu Long Hổ Kim Đan không?"
Lý Mặc hỏi.
"Hả? Cái đó là gì?"
Tôn Quý bị chạm tới chỗ không biết.
Tình huống hiện tại của mình, có chút giống... Bị cái nghèo hạn chế sức tưởng tượng thì phải?
Đường Tiểu Bảo gãi đầu: "Lý sư đệ, hắn vừa nãy nói hình như tất cả đều là hình dung từ mà."
Tôn Quý bỗng cảm thấy thời tiết hơi nóng, mồ hôi túa ra.
Hắn im lặng một lúc, xoa dịu sự lúng túng nói:
"Gọi món trước đi."
"Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện tỉ mỉ... Tiểu nhị!"
Lý Mặc nói: "Tiểu nhị đang ngủ trong phòng củi kia kìa."
"Hửm?" Tôn Quý sững sờ, rồi cười nói: "Thật ra ta quen với ông chủ ở đây lắm, tiện gọi ông ta đến luôn."
"Ngươi nói Trương chưởng quỹ à? Ông ta lúc này... chắc đang trên đường về nhà rồi." Lý Mặc trầm ngâm nói.
"Ông ta về rồi à? Sao lại đột ngột vậy..."
"Tự nhiên là vì bán được tửu lâu với giá tốt."
"Lão Trương từng nói tửu lâu này là tâm huyết cả đời, bao nhiêu tiền mới khiến ông ta bỏ được nơi đây, an tâm về quê dưỡng lão..."
Tôn Quý cầm chén trà nhấp một ngụm.
Lý Mặc nói: "Một rương ngân phiếu, to như cái rương của ngươi đấy."
"Một rương... ngân phiếu? Cái gì oan gia..." Tôn Quý đảo mắt nhìn xung quanh, rồi khó hiểu nói:
"Lý thiếu hiệp sao lại biết rõ vậy?"
Lý Mặc mặt không đổi sắc chỉ vào mình:
"Bởi vì cái người oan gia đó chính là ta."
"? ?"
Tôn Quý chợt hiểu ra tại sao Lý Mặc không có hứng thú với tiền bạc.
Hắn ho nhẹ một tiếng, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều:
"Thật ra con gái lớn nhà ta rất xinh, lại có học thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng thục nữ, hơn nữa còn ngưỡng mộ Lý thiếu hiệp vô cùng, hẳn là hợp với tiêu chuẩn kén vợ của Lý thiếu hiệp đấy."
"Bạch phú mỹ ấy bảo bối đồ đệ." Thương Vũ cười tủm tỉm huých tay Lý Mặc.
Lý Mặc kịch liệt khoát tay: "Ta không có hứng thú với tiểu thư khuê các."
Tôn Quý lại nói: "Vậy nhị nữ nhà ta, tuy hơi đanh đá nhưng sống rất vui vẻ, còn có phần thích hành hiệp trượng nghĩa..."
"Tiểu thư đanh đá cũng thế."
"Tam nữ đang làm ở nha môn, hiện là bộ đầu, căm ghét cái ác, bất cộng đái thiên với tội ác."
"... Nàng ta có thể giúp ta tiêu diệt Tế Vũ lâu không?"
Trán Tiểu Lý đồng học nổi hắc tuyến.
Mà Tôn chưởng quỹ này, đâu ra lắm con gái thế?
Chỉ thấy đau đầu, hắn nghi ngờ nếu mình không từ chối ai thì có khi Tôn chưởng quỹ đã nhận hết hắn vào danh sách rể rồi...
Nhưng ý của hắn đã biểu đạt rất rõ rồi!
Sao cứ nhất định phải gả con gái cho hắn thế này... Đều tại Thiên Diệu, vượng thê mặc kệ là thật giả, mấy thứ không đứng đắn thế này còn cần phải viết lên Tiềm Long bảng à?
"Ta tạm thời chưa có ý định kết hôn." Lý Mặc bất đắc dĩ nói.
Tôn Quý trầm mặc một lúc, hỏi: "Vậy hay là... Lý thiếu hiệp cứ tiếp xúc thử từng người một xem sao? Vạn nhất lại tình đầu ý hợp, lâu ngày sinh tình thì sao..."
Ánh mắt Lý Mặc trong veo kiên định: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Hắn vừa dứt lời.
Liền cảm nhận được có người ngồi cạnh.
Doanh Băng cứ tự nhiên uống trà, băng cơ ngọc cốt, cao quý không gì sánh được.
Bị ánh mắt liếc qua, Tôn Quý bỗng thấy không nóng.
Nhưng sao mồ hôi ngược lại càng chảy nhiều, không ngừng tuôn ra thế này?
"Tâm ý của Tôn chưởng quỹ ta xin nhận, xin hãy thu những thứ này về."
Lý Mặc cầm chén trà nhấp một ngụm.
Tôn Quý dù sao cũng là người từng trải, hiểu chuyện nên nói:
"Lễ đưa đến cửa, sao có lý nào thu về chứ."
"Có thể làm quen được với Lý thiếu hiệp, coi như lần này ta không đến uổng phí."
Hắn lại vỗ tay một cái.
Bọn gia đinh đi theo lại khiêng một cái rương khác tiến vào.
Lý Mặc phát hiện, cái rương này còn lộng lẫy hơn, chỉ riêng chất liệu làm rương, đã xấp xỉ số lượng vàng tương đương.
"Đây là?"
Lý Mặc hỏi.
Tôn Quý đi đến bên cạnh chiếc rương ở hành lang, gõ hai lần:
"Tuy nói với Lý thiếu hiệp cũng không phải vật trân quý gì, nhưng vẫn là thứ cần dùng đến."
Hắn đang định mở rương.
Thế nhưng trong lòng chợt nổi lên sợ hãi, ngẩng đầu lên thì phát hiện các trưởng lão Thanh Uyên tông đối diện cũng như thế, dường như vừa xảy ra dị biến gì đó.
Không phải dường như.
Mà ngay giây sau, chiếc rương đột nhiên nổ tung.
Lĩnh vực nội cảnh trong nháy mắt ập xuống.
Đen như mực, trong khoảnh khắc tửu lâu chìm vào một mảng bóng tối đặc quánh, đưa tay không thấy năm ngón, như thể tất cả ánh sáng đều biến mất trong nháy mắt.
Cải thiên hoán nhật?
Đây chẳng phải là võ học độc môn của Ác Minh Vương sao?
Trong đầu mọi người lập tức hiện lên một cái tên.
Đồ đệ của Ác Minh Vương, Nhân bảng thứ 73, vạn mã tề âm đao — Bành Khắc Thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận