Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 571: Các nàng ta tự mình xuống bếp xử lý (length: 7127)

"Tiểu Lý lang quân đi đâu rồi?"
"Không biết nữa, có thể là đi nhà bên rồi."
"Hắn đi nhà bên làm gì? Chẳng lẽ. . . . ."
"Nhà bên cũng bị hắn mua lại rồi, có khi một lát nữa thôi, con đường này đều mang họ Lý mất thôi."
"À đúng, vừa nãy ta gặp Đồ Nhan đi đổi y phục, còn nói gì đó... Muốn hẹn Lý Mặc tối đi xem đèn hoa?"
Trong đám oanh oanh yến yến không thiếu những người lặng lẽ dò la tung tích của Lý Mặc.
La Cơ thì hoàn toàn xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nếu không tỉ mỉ âm thầm quạt gió, châm lửa thì thôi.
Lý Mặc cùng nàng đã đạt thành giao dịch, cho cũng không ít, nhưng Vạn Xuân đình dù sao cũng là cơ nghiệp nàng kinh doanh nhiều năm, một câu liền bị người ta cướp đi mất.
Mà thằng nhóc kia còn xem nàng như không khí.
Tuy nàng không có ý tốt, nhưng nghĩ tới cái thân phận quả phụ giàu có của nàng, người muốn cả tài lẫn sắc có thể xếp hàng từ trong thành ra ngoại thành.
Thằng nhóc kia thật là tức chết người ta mà?
Cái người phụ nữ nào chịu nổi loại này, huống chi nàng lại là một người phụ nữ khó ưa, hiện tại nàng chỉ muốn thấy Lý Mặc sứt đầu mẻ trán mà thôi.
Thực tế thì cũng không cần nàng tốn công vô ích quá nhiều, những nữ tử lên Bách Hoa bảng, đều là tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, tuy có thứ hạng nhưng mỗi người một vẻ, chẳng ai chịu ai.
Cho nên, đây không phải là vấn đề có thể bị vượng thê đấu hồn nào mạnh hay không.
Mà đây là thiên tính tranh giành sắc đẹp của phụ nữ, là cuộc chiến của Bách Hoa bảng!
Sau khi bầu không khí yên ắng được một lát, không ít người trong bọn họ đã thay lại trang phục, đổi y phục mới, chỉ có Lam Điềm còn ở đó ăn uống ngon lành.
"Ê, hình như bọn họ đẹp ra thì phải?"
"Nói đúng hơn thì là, vải vóc trên người bọn họ ít đi thì phải. . . . ."
"Ngọa Tào, rõ ràng Lý huynh không có ở đây, bọn họ còn làm bộ như long trọng vậy, chẳng lẽ trong lòng họ có ta?"
Đám huynh đệ nhìn cảnh tượng trăm hoa đua nở, cảm giác như mình và cả đám sống trong mộng.
Cả đời đều khó quên được a, cả đời đều khó quên được. . . .
"A di đà phật, hôm nay giới sắc lại thất bại, lần này là lần cuối cùng, nhất định là lần cuối cùng. . ."
Mộ Dung Tiêu ngửa mặt lên trời thở dài.
Tiêu Cần bỗng nhiên cảm giác khí tức dâng trào, sau lưng hiện lên một tôn hư ảnh tựa như thần ý.
"Lão sư, sao người lại ra làm gì vậy? Mạo muội quá, để người khác phát hiện người không phải là thần ý thì xong đời."
"Vậy chẳng phải là hai người ta thay nhau giành quyền khống chế thân thể sao?" Thiên Hình Võ Tôn thâm sâu nói.
Tiêu Cần trầm mặc một lát: "Ta chủ yếu lo lắng cho ngài, ý hồn khôi phục không dễ. . . . Chứ không phải ta muốn xem cái này. . . ."
"Tê. . . . Cô nàng của Hợp Hoan tông này. . . ."
Cổ Tiêu Cần quay động, theo phản xạ có điều kiện mà nhìn lại, rồi hít một hơi lạnh.
Đồ Nhan của Hợp Hoan tông, thật sự là một Yêu....tinh....!.
Nàng mặc cái gì mà lớn thế không biết, chỗ nên hở không hở, còn tăng thêm vài phần ôm đàn tì bà che nửa mặt tạo cảm giác mờ ảo, đem dáng người ưu thế bày ra vô cùng tinh tế.
"Yêu nữ." Trầm nương tử lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cám ơn khen."
Đồ Nhan ngọt ngào cười một tiếng, lời nói lại tràn đầy khiêu khích:
"Ồ, đúng rồi, còn nhớ rõ khúc nhạc xưa, cùng ngươi hợp tấu Triệu gia tài tử chứ?"
"Ngươi đã làm gì hắn?"
"Ngực hắn có nốt ruồi." Đồ Nhan mị nhãn như tơ nói.
"Ngươi!"
Ngay cả La Cơ vẫn luôn châm ngòi thổi gió cũng không ngờ tới.
Nàng còn chưa ra tay đâu mà tràng diện đã nhanh mất kiểm soát rồi.
"Lý Mặc a Lý Mặc, ngươi chậm thêm chút trở về thôi, sợ là không cứu vãn được nữa rồi. . . . ."
La Cơ cười nhìn về phía ngoài cổng.
Đã thấy Lý Mặc đã trở về, vẻ mặt mờ mịt nhìn giữa sân.
"Tình huống thế này là sao?"
"Tranh giành tình nhân rồi, ngươi cũng coi như là về kịp đó, nô gia hết cách rồi, dù sao chỗ này hiện tại, ngài mới là chủ."
"Hả?"
Tiểu Lý đồng học cả người cứng đờ, người khác không có ở đây mà cũng có chuyện sao?
"Tiểu Lý lang quân, nàng ấy nhìn nô gia không thèm liếc một cái, còn nói muốn làm hoa nô ở nhà mình, một chút lễ tiết cũng không có."
Đồ Nhan đáng yêu dịu dàng, giống như một đóa hoa kiều diễm khiến người ta thương tiếc.
Một bên nói còn một bên nghĩ trốn ra sau lưng Lý Mặc, lần này thao tác không những khiến Trầm nương tử giống như một bà tám mà còn kích thích được ý muốn bảo hộ của nam giới, trà nghệ đạt đến độ thượng thừa.
""
Nhưng Đồ Nhan vạn vạn không nghĩ tới.
Nàng còn chưa kịp trốn đi thì Tiềm Long đệ nhất đã thi triển thân vị khống chế của hắn rồi.
Không thể nào bảo vệ được một chút.
"Ngài chính là kim chủ ba ba, nhưng phải làm chủ cho nô gia đó. . . . ?"
Đồ Nhan nhẹ nhàng đưa tay.
Lại bị Lý Mặc nhẹ nhàng né tránh.
" ? ?"
Lòng dạ của nam nhân này bằng băng đá sao?
Nàng ngẩng đầu lên, đã thấy trong ánh mắt của Lý Mặc chỉ có vẻ cảnh giác, mà Vạn Xuân đình to như vậy, chẳng biết từ lúc nào đã im lặng trở lại, im ắng đến đáng sợ.
Đám trăm hoa đều cúi đầu kiêu ngạo xuống, đến cả Trầm nương tử vừa nãy còn nổi giận đùng đùng cũng đã hạ hỏa.
Bởi vì các nàng đều thấy được, cái thân ảnh theo sau lưng Lý Mặc đi vào kia.
Trước đây các nàng không phục nhau, là vì cảm thấy chênh lệch giữa cả đám là rất nhỏ, có khả năng trong mắt mỗi người, chỉ là xem nhau hơn thua khác biệt về kiểu dáng thôi.
Cùng là tuyệt sắc, thì cái đẹp chỉ là thứ tương đối chủ quan.
Nhưng có đôi khi, ai đó xuất hiện sẽ dẫn đến một sự thật khách quan, khiến cho những người đang đánh giá cũng đạt đến một sự nhất trí... .
Trầm nương tử nhất thời không nói nên lời, nàng nghĩ đến mình hồi còn ở trấn nhỏ, nhìn thấy một vị thiên kim, cô gái ấy có danh nổi tiếng xinh đẹp như hoa ở vùng đó, nhưng sau khi thấy được một người thì lại hóa ra chẳng là gì, chỉ còn có thể ngưỡng mộ mà gọi người ta là tiên nữ.
Bây giờ nàng cũng cảm thấy một cảm giác vừa kỳ lạ lại quỷ dị giống như vậy.
"Oa, ta cứ tưởng Hàn tiên tử và bức tranh trong 《Bá đạo nữ đế yêu mến ta》 có dáng vẻ giống nhau chứ."
Lam Điềm cầm lấy xiên nướng, giống như một fan cuồng mà tiến tới gần.
"Vì sao lại cảm thấy như vậy?"
Lý Mặc yên lặng.
"Bởi vì kim chủ ba ba ngươi và Giang Trầm giống nhau quá, vì cái gì vậy?" Lam Điềm hỏi.
Lý Mặc bỗng nhớ ra, sư huynh Âu Dương dường như thật sự đã vì chuyện này mà phiền não rất lâu, tóc đều rụng mấy lần, nói hắn vẽ không được cái thần vận tự nhiên của tảng băng kia.
Ngọa tào, chẳng lẽ mình mới thật sự là thiên tài hội họa?
"Vậy ta nên gọi ngươi là, kim chủ mụ mụ?" Lam Điềm nghiêng đầu.
Ánh mắt lạnh lùng của Doanh Băng hòa hoãn mấy phần: "Buổi tối ngươi ăn cơm do Lý Mặc nấu."
"A? Vậy mấy tỷ tỷ của hắn thì sao?"
"Các nàng do ta tự mình xuống bếp xử lý."
Doanh Băng nhìn về phía cảnh xuân tràn ngập cả đại sảnh.
Khuôn mặt ngọc tuyệt mỹ nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Lý Mặc: "!"
Các nữ tử khác hai mặt nhìn nhau, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Nụ cười và giọng nói của Hàn tiên tử đều rất bình thường, có thể phối hợp với vẻ đẹp bá đạo không ai sánh bằng của nàng, nghe cứ thấy khiến người ta toát mồ hôi lạnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận