Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 47: Thần binh chân chính uy năng, tiến về Tàng Thư các (length: 8577)

Doanh Băng biết trong Thần Phong động có một kiện thần binh.
Thực tế, nàng sở dĩ biết được chuyện này cũng là do Thương Vũ.
Vào thời khắc Thanh Uyên tông sụp đổ, chính Thương Vũ đã trả một cái giá rất lớn để lấy được chiếc Bàn Kiếp Vẫn Tinh Chùy kia.
Sau này khi Doanh Băng đến Trung Thần Châu, cũng từng gặp một vài thần binh không kém gì Bàn Kiếp Vẫn Tinh Chùy.
Nhưng cuối cùng không có món nào mang lại cho nàng cái cảm giác sức mạnh vô biên to lớn như vậy.
Đúng vậy.
Dù với tầm mắt của nàng, thần binh cũng không phải là vật tầm thường.
Thần binh cao hơn huyền khí tới hai cấp bậc.
Đó là sự thể hiện tột cùng của việc rèn đúc, là trần nhà cuối cùng mà kỹ nghệ Nhân tộc có thể chạm tới.
Lại tiến lên nữa ư?
Đó chính là đoạt tạo hóa của trời đất, đạo binh sinh ra theo thời thế.
Ví như “Giang Sơn Xã Tắc Ấn” mà các đời hoàng đế của Đại Ngu vương triều nắm giữ.
Nói lại chuyện cũ.
Nàng nhớ rằng, ở kiếp trước Bàn Kiếp Vẫn Tinh Chùy cũng không có chủ nhân.
Thương Vũ miễn cưỡng thúc giục một lần, sau khi sớm nở tối tàn thì cả hai người liền cùng nhau mai danh ẩn tích.
Khi nàng vừa mới chấp chưởng Quế Cung cũng đã từng hỏi đến chuyện này.
Nhưng chỉ nhận được chút tin đồn thất thiệt, khó mà phân biệt được thật giả.
"Thương Vũ trưởng lão...Hả?"
Đối phương im lặng thật lâu không trả lời.
Chờ Doanh Băng ngẩng đầu nhìn lại, thì phát hiện không biết từ lúc nào, Thương Vũ đã nằm ngủ thiếp đi trên ghế đu, còn khẽ khò khè.
Không lâu sau.
"Thịt dê nướng rồi đây."
Lý Mặc cầm miếng thịt dê đã xử lý xong đi ra.
Đặt lên giá nướng rồi bắt đầu nhóm lửa.
Gương mặt thiếu niên được ánh lửa chiếu vào trở nên ấm áp.
Cũng đổ bóng vào đôi mắt lạnh lùng của Doanh Băng.
Có lẽ nào…có liên quan gì tới hắn không?
Khi đó, Cửu Sắc Nguyên Hoàng hà phách hình như cũng rất thích hắn...
"Phụ một tay."
Lúc này, một chiếc chổi nhỏ được thiếu niên đưa vào tay nàng.
Doanh Băng nghi ngờ khẽ nghiêng đầu.
Lý Mặc lại lấy ra một hũ nhỏ, bên trong truyền ra mùi hương cay nồng xộc vào mũi.
Doanh Băng lập tức hiểu ra.
Đây là để cho nàng quết gia vị lên thịt dê.
"Đây chính là 'nước linh hồn' đặc biệt của ta đó."
"Cứ việc ăn no đi, đừng khách khí, đưa cho ngươi đấy."
Lý Mặc vừa nói vừa từ từ xoay giá nướng.
Sau đó.
Nữ đế Hoàng Thiên nheo mắt, mắt chớp chớp.
Cuối cùng nàng vẫn cầm lấy chổi, chấm cái gọi là 'nước linh hồn', bắt đầu trải nghiệm nấu ăn lần đầu tiên trong đời.
Về sau, tiểu Lý đồng học dứt khoát giao luôn cả việc xoay giá nướng cho nàng.
Không bao lâu.
Thịt dê nướng xèo xèo, mỡ chảy ra.
Nhìn Doanh Băng đang quết gia vị lên thịt dê ở phía xa, vẻ mặt dường như có chút nghiêm túc, tiểu Lý đồng học khẽ mỉm cười trong lòng.
Tảng băng khi làm cơm cũng thêm mấy phần hơi người, ngược lại không lạnh lẽo như thế nữa.
"Sau này không chừng, có thể thực hiện tảng băng tự động 'đút' ăn không?"
Nhưng.
Rất nhanh tiểu Lý đồng học lại không nghĩ như vậy nữa.
"Mùi gì thế này?"
Lý Mặc đang chuẩn bị đồ ăn kèm thì ngửi thấy mùi khét.
Vừa quay đầu lại thì phát hiện thịt dê ngon lành bỗng biến thành bi thảm.
Một nửa thì cháy đen, còn nửa còn lại thì chưa chín.
Thiếu nữ vẫn đang xoay thịt dê, dường như hoàn toàn không phát hiện có gì đó không đúng.
Lý Mặc: "..."
Hắn bất lực nhìn Doanh Băng, ánh mắt có chút dở khóc dở cười: Không phải chứ tỷ, nó cháy rồi đấy.
Tỷ vẫn cứ dí mặt cháy kia vào lửa mà nướng nữa làm gì vậy?
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Doanh Băng chẳng bận tâm, nhìn thẳng hắn.
"Sao vậy?"
Hỏi rất hùng hồn như vậy đó.
Được rồi.
Tảng băng vẫn còn thiếu một chút, ví dụ như kiếp này cơ bản vô duyên với chuyện bếp núc.
"Để ta làm cho, để ta làm cho."
...
Ăn xong bữa nướng thịt dê không biết là bữa điểm tâm hay bữa tối, thì trời đã sáng.
Trong phòng.
"Bữa cơm này sư tôn ăn ra năm trăm lượng vàng ư? Còn vượt xa cả giá trị hũ Thanh Trúc Thiêu kia."
"Tảng băng hồi đáp càng thơm... "
Lý Mặc nằm trên giường, hiếm khi xem lại túi tiền của mình.
Huyền tinh tám viên.
Vàng trên vạn lượng.
Bạc… Hắn lười đếm luôn rồi, có cả bạc nén, bạc vụn, ngân phiếu, đếm thực là nhàm chán.
Còn một chút vật phẩm quý giá linh tinh khác.
Các loại đan dược lục văn, khoáng thạch, kỳ hoa dị thảo đều có cả.
"Khử hối đan, có thể giải bách độc."
"Hô phong hoán vũ phù ư? Có thể khiến trời mưa to ba ngày, chắc là không cần dùng đến lúc này."
"Cổ ý tùng văn giới, trông có vẻ tinh mỹ khí phách, dùng làm trang sức thì tăng thêm độ 'ngầu' cũng không tồi..."
Mất gần nửa canh giờ.
Lý Mặc rốt cuộc cũng dọn dẹp xong mớ hỗn độn.
Sau đó hắn lại tiến vào thế giới hạt giống.
Nơi này so với lúc hắn rời đi đã có chút thay đổi.
Diện tích có vẻ lớn hơn trước mấy trượng.
Trên nền đất trống, Bàn Kiếp Vẫn Tinh Chùy lẳng lặng treo ngược ở đó.
Còn cách chùy không xa, Xích Tiêu Kiếm trốn ở góc hẻo lánh, không dám lại gần.
Ông —
Phát hiện Lý Mặc đến, chùy khẽ rung lên hai cái.
Sát khí bén nhọn vẫn còn đó.
Nhưng không cách nào tạo cảm giác áp bức với Lý Mặc được nữa.
Dù sao, hắn mới là chúa tể nơi đây.
"Lực lớn vô cùng."
Lý Mặc thầm niệm trong lòng.
Sau đó bước tới nắm lấy cán chùy, dễ dàng nhấc lên.
Nhẹ như không.
Thậm chí không cảm thấy chút trọng lượng nào.
Nếu không phải Bàn Kiếp Vẫn Tinh Chùy truyền đến cảm xúc vui mừng thì ai cũng nghĩ thanh thần binh này bị người đánh tráo rồi.
Ô —
Lý Mặc vung nó hai cái.
Lập tức, hung sát binh khí bén nhọn khiến gió mây trong tiểu thế giới biến đổi, tựa như thiên công nổi giận.
Một chùy nện xuống, y như thiên thạch rơi xuống đất, mang theo sức mạnh vô cùng to lớn.
Lúc này, hắn dường như cũng là một vị thần có thể tùy ý lật trời long đất.
Trong nhận thức của Lý Mặc hiện giờ, trưởng lão Hàn Hạc đã là một người rất mạnh.
Hắn có dự cảm.
Hắn lúc này vung chùy lên, dù chỉ là chút xíu rìa rìa, e rằng Hàn Hạc trưởng lão cũng không thể nào chịu nổi.
"Không hổ là thần binh."
"Đây mới là uy lực thật sự của nó."
Lý Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Bàn Kiếp Vẫn Tinh Chùy không ngừng rung lên, càng lúc càng hưng phấn, nó có vẻ như rất lâu rồi chưa được ai phát huy hết sức mạnh của mình.
"Muốn...ra ngoài..."
Mơ hồ.
Lý Mặc như nghe thấy một giọng nói non nớt.
Là của Bàn Kiếp Vẫn Tinh Chùy sao?
Hắn cúi đầu xuống, xác định nơi phát ra âm thanh.
"Chiến..."
Hắn hiểu ý của thanh thần binh này.
Nó muốn có thứ để đập.
Ví dụ như người, ví dụ như dị thú.
Miễn là không dùng nó để rèn các binh khí khác là được.
Lý Mặc: "..."
Ta cũng muốn đấy chứ.
Có điều không hiểu sao thực lực không cho phép.
Ông —
Bàn Kiếp Vẫn Tinh Chùy có chút ấm ức, linh trí non nớt của nó còn không thể hiểu được những chuyện phức tạp.
Vì sao chủ nhân lúc mạnh lúc yếu.
Vì sao chủ nhân rõ ràng có thể phát huy được uy năng của nó một cách tinh tế nhất, lại không chịu dẫn nó đi ra ngoài chơi.
"Chờ thời cơ chín muồi, ta sẽ cho ngươi tỏa sáng rực rỡ."
Lý Mặc nhẹ giọng an ủi.
Sau khi dỗ được thần binh, hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ.
"Thần binh chùy đều có rồi."
"Chẳng lẽ ta...cũng nên đi tìm một bộ chùy pháp?"
Trải nghiệm được sự mạnh mẽ của thần binh, trong lòng Lý Mặc dâng lên một chút mong chờ.
Ta là một kiếm khách, biết thêm vài chiêu chùy pháp thì cũng hợp lý mà nhỉ?
Nhưng những thứ hồi báo nhận được của hắn lại thật sự không có môn võ học nào liên quan tới chùy pháp cả.
"Đúng rồi."
"Hình như người đứng đầu cuộc thí luyện của tông môn có thể lên lầu năm Tàng Thư Các chọn võ học?"
"Đi xem thử xem sao."
Nghĩ vậy.
Lý Mặc phục hồi lại thế giới nhỏ hỗn loạn, rồi lại vẫy tay về phía Xích Tiêu Kiếm ở cách đó không xa.
"Tới."
Ông —
Hắn vừa cất lời, Bàn Kiếp Vẫn Tinh Chùy đã rung lên hai cái, y như người cha đang dạy dỗ đứa con nghịch ngợm.
Xích Tiêu Kiếm lúc này mới chậm rãi rơi vào lòng bàn tay hắn.
Đeo kiếm lên, Lý Mặc rút khỏi thế giới hạt giống.
Chào Thương Vũ đang nửa tỉnh nửa mơ một tiếng, liền đi ra ngoài hướng Tàng Thư Các...
Bạn cần đăng nhập để bình luận