Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 314: Tảng băng dỗ ngủ, cái thế anh hùng (length: 8807)

Doanh Băng một mực quan sát thần ý đến chạng vạng tối.
Nàng hiện tại cách Quan Thần ngũ khiếu, chỉ còn thiếu một chút nữa, bách cầm thần hình đã đạt ba thành.
Nghe có vẻ ít, nhưng đây chính là hơn 30 loại cực hình, mỗi loại đều là người bình thường phải dùng cả đời để thể ngộ, nhưng nàng lại không cảm thấy điều này quá nhanh.
Cuộc đời này của nàng ít đi rất nhiều trắc trở.
Nhưng có những trở ngại, chỉ cần nàng còn đi về phía trước, liền phải đối mặt.
Ví dụ như Ngọc Hoàng Thần.
Đó là vật mà Hoán Ma giáo nhất định phải có được, cũng là thứ nàng không thể từ bỏ.
"Sao hắn còn chưa về?"
Doanh Băng nhìn chiếc bàn ghế trống trải, vuốt vuốt con đầu to oa oa bên hông, nàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhưng còn chưa xuống lầu, nàng chợt khựng lại.
Giáp Vĩ tửu lâu đa phần là quân nhân lui tới, hôm nay không biết sao, việc làm ăn lại đặc biệt vắng vẻ.
Ở góc bàn hẻo lánh, hắn lẳng lặng ngồi đó, giống như một pho tượng điêu khắc vô hồn.
Trên bàn đặt thứ khiến hắn suy tư xuất thần, là một bức thư nhà rốt cuộc không thể gửi đi, và nửa xâu tiền đồng.
Vốn là một thiếu niên hăng hái.
Bây giờ bóng lưng cô đơn hoảng hốt giống như một kẻ thất ý phiêu bạt.
"Thiên Tiên muội muội, lang quân nhà ngươi ngồi ở đó cả buổi chiều rồi."
"Ta nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa...."
Lão bản nương quán rượu còn tưởng hai người đang giận dỗi, một bộ giọng điệu của người từng trải khuyên nhủ đôi câu.
"Về sớm rồi sao?"
Ánh mắt Doanh Băng sắc như dao, ẩn hiện chút khó hiểu.
Nàng hiểu rõ hắn, dù không muốn biết, cũng có thể từ cái nhìn lướt qua hắn, mà hiểu được những gì hắn đang nghĩ.
Hắn không phải người thích vui cười giận dữ, trong lòng cất giấu một bộ mặt khác, đương nhiên cũng không phải người khó hiểu, có khi hắn rất trẻ con, vui buồn đều thể hiện trên mặt.
Hắn chung quy sẽ làm những món ta thích ăn.....
Doanh Băng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định nấu cơm, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng nhau im lặng.
Rất lâu sau, Lý Mặc mới lẩm bẩm nói:
"Tảng Băng, ta luôn tìm cha của Phúc Anh Tử, ông ấy chết rồi."
"Vì phải đi đánh trận, ông ấy chết trên đường đi đưa quân tình."
Kiếp trước lớn lên trong hòa bình, Tiểu Lý đồng học hiểu biết về chiến tranh chỉ dừng lại ở sách vở, hắn chỉ thấy những danh tướng anh hùng lập công hiển hách.
Xưa nay không biết rõ trong những con số bị sơ lược kia, có bao nhiêu lá thư nhà vĩnh viễn không thể đến tay.
Lô Tích chỉ là một trong số đó xảy ra bên cạnh hắn.
Chiến tranh chân chính thậm chí còn chưa bắt đầu.
Còn nhiều người hơn nữa sẽ chết trong chiến loạn.
Mà hơn nữa.
Trận chiến này có liên quan mật thiết đến hắn.
"Tảng Băng, có phải chúng ta ngay từ đầu đã không nên đến Nam Cương?"
"Chúng ta rõ ràng không làm gì sai, sao bỗng dưng có nhiều người phải chết vậy?"
Lý Mặc gọi tên nàng, nhưng lại giống như không hỏi ai, mà là tự hỏi chính mình.
Từng câu nghi vấn như thế cũng kích động tâm can Doanh Băng.
Trong lòng nàng, đột nhiên có cảm giác vừa lạ lẫm vừa hợp tình lý.
Nàng buông mắt, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn trong lòng bàn tay, khẽ nói:
"Đại thế đã là như thế, ví như chiến tranh, không có đúng và sai, chỉ có nên làm hay không."
"Có lẽ sẽ vì có người đến sớm hay muộn một chút, vậy thôi."
Ở kiếp trước, tai ương thú triều do di tộc Đại Thương ngầm mưu đồ cũng bùng nổ, chẳng qua là bùng nổ sau khi Thanh Uyên tông bị lật đổ.
Chớ nói Thanh Mộc thành, mà ngay cả nam quan cũng bị xông phá, tàn phá một đường đến tận Vân Châu.
"Gia sản ít ỏi....thiếu niên anh hùng..."
Lý Mặc nhìn mấy đồng tiền lẻ, rồi nhìn lá thư nhà đã mở.
Thư nhà ngắn gọn, chỉ cầu bình an.
"Có lẽ ta ngay cả chút bình an cho người ta cũng không bảo vệ được...."
Doanh Băng "ừm" một tiếng, nhìn vào đôi mắt thiếu niên, nói:
"Lời lẽ yếu ớt bất lực, trải qua mới gọi là kinh nghiệm."
"Có kinh nghiệm sẽ học được trưởng thành."
Giọng thiếu nữ nhẹ nhàng chậm rãi.
Lý Mặc há miệng, quay đầu nhìn, nàng như khiến người ta trong đêm mây đen dày đặc, nhìn thấy ánh trăng soi rọi.
Hắn vốn muốn hỏi Tảng Băng, có phải nàng đã sớm biết về việc đánh trận, đã sớm biết Nam Cương sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhưng nhìn vào đôi mắt kia, lại cảm thấy không cần hỏi nữa.
Nàng biết.
Từ khoảnh khắc chính mình cầu nguyện bình an vui vẻ với Ngọc Hoàng Thần, nàng đã biết.
Lý Mặc rốt cuộc hiểu, khi đó nàng so với hắn càng hiểu rõ ý nghĩa của nguyện vọng đó.
Nàng đang chờ hắn trưởng thành.
"Tảng Băng, ngươi có tính toán gì?"
"Giống như ngươi."
"Tảng Băng, ta mệt mỏi quá."
"Vậy thì ngủ đi, an tâm ngủ một giấc là được."
Trong quán rượu vắng lặng, im ắng.
Bỗng vang lên tiếng hát du dương như suối chảy trong rừng lan, êm tai.
"Trời tối đen, muốn mưa rơi...."
"Trời tối đen....đen đen..."
Bầu trời đêm bị mây đen che phủ từ lâu, như ánh trăng cũng muốn nghe lén, liền xé một lớp mây mỏng.
Vô tình lọt qua tia trăng đó, vừa vặn chiếu sáng người con gái hát Đồng Dao, và người đang ngủ gối đầu trên đùi nàng.
...
Sáng sớm hôm sau.
Trước sạp hàng kẹo vẽ, Hổ Tử không còn là đại ca trẻ con, nhưng hắn ngẫu nhiên quản lý sạp hàng kẹo vẽ của gia gia, có thể tự do định đoạt nồi đường mạch nha đó, địa vị không cần bàn cãi.
Hắn đang nghiêm túc ngồi xổm trước bàn đá, dùng nồi nước canh vẽ kẹo, bên cạnh vây quanh một đám nhóc tì chờ kẹo ăn.
"Anh Hổ Tử, anh nói đại ca của chúng ta, là anh hùng hào kiệt trên Tiềm Long bảng sao?"
"Hạng mười một? Gọi cái gì ấy nhỉ.....Vượng Thê Đấu Hồn?"
"Vậy thật là đại ca của chúng ta sao? Đại ca không hổ là đại ca, biệt hiệu cũng oách vậy."
"Thật hay giả? Đại ca không gạt chúng ta chứ."
Nghe thấy tiếng chất vấn, Hổ Tử lập tức không vui.
Hắn chỉ vào bức vẽ trên bàn đá:
"Lúc đó đại ca uy phong lắm, các ngươi nhìn ta vẽ ra chẳng lẽ không thấy sao?"
Đám nhóc tì lắc đầu, chỉ thấy đồ ăn ngon.
Dù sao Hổ Tử mới học vẽ, vẽ xấu có thể tạm chấp nhận, một người đầu to mình nhỏ, không những không uy phong, còn có vẻ buồn cười.
"Ta là bạn của đại ca các ngươi, có được ăn kẹo miễn phí không?"
Một giọng nói chợt vang lên bên cạnh.
Không cần nhìn, có thể vì cái ví rỗng tuếch mà xấu hổ đến mức này, chỉ có thể là tọa kỵ huynh của chúng ta.
Thực ra Hoàng Đông Lai không nghèo, hắn chỉ là không giữ tiền, tiền đều bị hắn tính toán kỹ lưỡng để đổi thành đồ chơi thiết thực, dù sao tiền không ăn được, cũng không thể hạ độc người khác.
"Ngươi là bạn của đại ca?" Hổ Tử bán tín bán nghi nhìn Hoàng Đông Lai.
"Hắn là."
Nghe được giọng nói quen thuộc này.
Hổ Tử và đám nhóc tì, bao gồm cả Hoàng Đông Lai đều giật mình.
Quay đầu nhìn lại, thấy không xa, Lý Mặc trên mặt nở nụ cười, vẫn ánh nắng rạng ngời như xưa, nhưng lại thêm phần điềm đạm ôn hòa.
"Đại ca!"
"Lý huynh?"
"Đi về phía đông, ngươi biết sắp đánh trận, còn ở lại đây? Không giống ngươi chút nào."
Lý Mặc chào đám nhóc tì, tiện miệng hỏi.
Hoàng Đông Lai nhận kẹo tròn Hổ Tử đưa: "Ta muốn nếm thử mùi vị kẹo.....Ngươi chẳng phải cũng vậy sao?"
"Ta định đi rồi."
"Hử?"
Hoàng Đông Lai nhìn Lý Mặc.
Sắp đánh trận, ai cũng lo thân mình là lẽ thường tình, nhưng hắn luôn cảm thấy điều này không giống Lý Mặc.
"Bất quá ta sẽ sớm trở lại, cho nên có chuyện muốn nhờ ngươi."
Giọng Lý Mặc bỗng nhiên nghe không được nữa, không phải nhỏ đi, mà là truyền âm.
"Lấp đầy? Cả một cái? Cái đó tốn bao nhiêu tiền...."
Ánh mắt Hoàng Đông Lai mở lớn.
"Trời sinh ta tài ắt hữu dụng, ngàn vàng tan hết lại về tay."
Lời vừa dứt, mây mù tỏa ra.
Mây mù bốc lên quanh quẩn, chỉ trong chớp mắt thân hình thiếu niên biến mất, đến khi tan đi, hắn đã biến mất không còn dấu vết.
Cân Đẩu Vân không nặng nhẹ nhàng, trọng tại khinh tâm.
Tâm nhẹ thì trời đất rộng mở, nơi nào không thể đi?
"Chậc, đường mạch nha vẫn ngọt thật."
Hoàng Đông Lai nhìn nơi hắn biến mất, lẩm bẩm.
Hổ Tử thì trợn mắt, giơ nắm đấm hô lớn:
"Ta đã nói gì cơ mà? Ta đã nói gì cơ mà!"
"Đại ca đạp mây bảy sắc, sao không phải anh hùng cái thế?"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận