Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 206: Ngươi là cái gì Kiếm Anh? Đến chậm sập phòng? ! (length: 8093)

Nàng gái mặc váy áo đỏ rực rỡ, như đóa mẫu đơn sắp nở, thấp thoáng giữa lớp vải có thể thấy hai vạt chân thon đuột đuột.
Nàng nhướn đôi mày lá liễu, ánh mắt liếc ngang giữa sân, dường như ngứa ngáy tay chân không nhịn được.
Nàng không đi một mình, sau lưng còn có vài gương mặt quen thuộc.
Hả?
Thương Vũ dừng mắt lại.
"Đồ đệ bảo bối?"
"… Sư tôn."
Lý Mặc vừa nghe giọng điệu đã biết là ai, chỉ là trong khoảnh khắc đó hắn có chút nghi ngờ.
"Sư tôn người lấy đâu ra tiền bao trọn tửu lâu vậy?"
"Tự nhiên là tông môn chi trả."
Tiền Bất Phàm và Tiết Cảnh cũng từ cầu thang đi lên, Đường Tiểu Bảo còn chào hỏi Lý Mặc.
"Hóa ra là các ngươi." Thương Vũ cau mày, dường như có chút thất vọng.
"…." Không để ý đến vẻ khó chịu của vị sư tôn mỹ nữ hơi quá khích, Lý Mặc quay đầu hỏi:
"Tiền trưởng lão, Tiết lão, Tử Dương phủ cách Vân Châu một quãng đường dài, sao các vị đến nhanh vậy?"
Tiết Cảnh cười ha hả nói: "Hai tiểu gia hỏa các ngươi nổi danh đến thế rồi, Thanh Uyên tông ta ở Vân Châu lại không có căn cơ, dù kiếm thành Hoành Vân không xa, lão phu cũng không yên tâm a."
"Chúng ta cưỡi chiến xa, đêm ngày đi gấp, đốt hết hai viên Huyền Tinh mới đến kịp sáng nay."
Tiền Bất Phàm hình như hơi xót của.
"Thì ra là thế."
Lý Mặc cùng các sư huynh đệ ở đây, trong lòng đều có một dòng nước ấm áp chảy qua, có chút cảm động.
Đại sự phía trước, các trưởng bối vẫn tương đối đáng tin.
Thanh Uyên tông ta tuy không giàu có như kiếm thành Hoành Vân, nhưng lại có được sự gắn bó mà bọn họ không có!
"Sư tôn, chẳng phải người nói còn một nguyên nhân nữa sao?"
Đường Tiểu Bảo có chút không hiểu:
"Người bảo Thanh Uyên tông ta nhiều năm chưa từng được vẻ vang, náo động cả thiên hạ như vậy, lúc người ta hiển thánh, sao người có thể không có mặt tại hiện trường để 'trang' được chứ…."
Bốp — Tiết trưởng lão mặt không đổi sắc gõ một cái lên đầu Đường Tiểu Bảo.
Cậu ta ôm đầu ấm ức, rõ ràng đây là lúc xuất phát sư tôn tự mình nói mà.
Cậu ta còn muốn bồi thêm chút ý để trọn vẹn, cho tâm trí thêm trưởng thành.
Đường Tiểu Bảo cảm thấy thế giới của người lớn thật phức tạp.
Lý Mặc: "…"
Mọi người: "…"
Cảm động khó khăn lắm mới được một lần nói đúng hơn mà.
Trưởng lão đã đến, mọi người ngầm hiểu nhau bỏ qua chuyện vừa xấu hổ, không khí lại trở nên hài hòa.
Uống hai ngụm trà, Tiết Cảnh thuận miệng nói:
"Lão phu vốn còn định để Tiểu Bảo đi thông báo, không ngờ các ngươi lại chọn được một vị trí tốt đến thế này."
"Ta cũng bỏ ra không ít tiền mới bao trọn được tửu lâu này."
Tiền Bất Phàm nhìn mặt hồ sóng sánh, thu trọn long môn vào mắt, không hề tiếc tiền:
"Gia đạo người ta có tiền, ta có đệ tử muốn lên Tiềm Long bảng, cũng không thể yếu kém thể diện."
Vừa nói vừa hừ một tiếng:
"Chỉ là ông chủ chỗ này không được thành thật lắm…"
"Đúng rồi!"
Thương Vũ gật đầu, gọi tiểu nhị của quán:
"Gọi ông chủ của các ngươi ra đây!"
Tiểu nhị gãi gãi đầu, chạy đến trước mặt Lý Mặc:
"Ông chủ, nàng gọi ngài."
Thương Vũ: "?"
Tiền Bất Phàm: "…"
Khi trước sao hắn không nhận Lý Mặc làm đồ đệ nhỉ? Là vì hết chỉ tiêu chân truyền sao?
Sao cũng không đá hắn ra ngoài sớm hơn chứ?
Đúng lúc này.
Ven hồ Ngư Long náo nhiệt vang lên từng tràng kinh hô.
Lý Mặc theo tiếng kêu nhìn lại, thấy long môn uy nghi kia, đang phát ra ánh hà quang.
Quang mang không hề chói mắt, những chữ triện bên trong vẫn rõ ràng, rồi dần tạo thành một màn ánh sáng.
Sự tồn tại của nó, không hề thua kém ba vầng mặt trời trên đỉnh đầu.
"Đây quả thực không giống thủ đoạn của võ giả có thể có được."
Lý Mặc cảm thán nói.
Thảo nào lớn như cửu thiên thập địa, đều lấy tin tức của Diễn Thiên tông làm chuẩn.
Cảnh tượng này thật khó khiến người ta không sinh lòng tin phục.
Long môn vừa vào mắt Doanh Băng, bỗng dưng nàng lại không cảm thấy nó lớn đến thế nữa.
Nàng nhìn chằm chằm vào những chữ triện phía trên, trong sự an yên tự nhiên lại ẩn chứa trầm tư.
Hình như có chút quen mắt?
Khương Sơ Lung nắm chặt góc áo, ánh mắt không biết để vào đâu một hồi, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí ngẩng lên.
Các trưởng lão và những người còn lại ít nhiều đều có chút hồi hộp.
Đều biết hai tiểu gia hỏa kia đã chắc chắn lên bảng, nhưng không biết thứ hạng là bao nhiêu?
Không bao lâu sau.
Trên màn sáng những chữ viết hiện ra, nét bút như rồng bay phượng múa, sắc sảo cứng cáp.
【 Tiềm Long bảng thứ 100: Hoàng Đông Lai. 】 【 Võ học: Quan Thần ngũ khiếu, Phong Vân Chân đại thành, Ngũ Độc Kinh đại thành, còn lĩnh ngộ được Túng Vân Thân Pháp tại kiếm thành Hoành Vân, hơn nữa còn luyện một môn luyện thể pháp môn thượng thừa – Huyền Quy Thể đến viên mãn, thân pháp nhanh, nhục thân mạnh mẽ, độc công cao thâm. 】 【 Chiến tích: Từng giao đấu với nhiều cường giả Quan Thần bát, cửu khiếu như Hà Gian Thương, Vạn Dặm Ưng... đều có thể toàn thân rút lui, chưa từng bại cũng không từng thắng, từng giết không ít đối thủ có cảnh giới thấp hơn mình, lại có rất nhiều thân phận….】 【 Biệt hiệu: Phi Độc Song Diện Quy. 】 "..."
Ven hồ Ngư Long đang náo nhiệt, trong thoáng chốc bỗng yên tĩnh hẳn.
Ai nấy đều biết, có thể lên được Tiềm Long bảng, đều là những thiên kiêu.
Nhưng nhìn thấy biệt hiệu của Hoàng Đông Lai, mọi người không khỏi cảm thấy hắn hạ thấp chất lượng của Tiềm Long bảng.
Nhưng không ai có thể phản bác là… Người ta thật sự rất mạnh, ngay cả Quan Thần cửu khiếu cũng không làm gì được.
Chỉ là mạnh có hơi khó hiểu mà thôi… Lý Mặc: "…"
Cái tên Phi Độc Song Diện Quy chết tiệt.
"Ha ha ha ha…"
Thương Vũ cười đến run rẩy cả người, rồi hỏi:
"Đồ đệ bảo bối, ngươi đã gặp người này trong võ đạo phong hội chưa?"
"Gặp rồi, còn giao thủ qua."
Lý Mặc nhớ lại dáng vẻ trơn tuồn tuột của đối phương.
"Ngươi đánh giá thế nào?" Thương Vũ hỏi.
"Da thịt vừa trơn lại vừa mềm, chạy nhanh hơn thỏ, sát thương…. Hội nghị đỉnh cao cấm dùng độc, ta suýt nữa không nhịn được dùng búa đập hắn."
Lý Mặc thành thật nói.
"Ngươi chỉ dùng kiếm đánh bại được Quan Thần ngũ khiếu?"
Tiết Cảnh và Tiền Bất Phàm nhìn nhau.
Những gì xảy ra bên trong Huyết Hoàng bí cảnh, bọn họ không phải không biết.
Nhưng kiếm thuật của Tiểu Lý tuy tinh diệu, cũng không đến mức vượt năm khiếu đánh bại được một thiên kiêu trên Tiềm Long bảng chứ?
Vậy nếu tính cả thần binh thì sao?
Tiết Cảnh chợt nhớ ra, bọn họ vẫn chưa biết Lý Mặc rốt cuộc đã ngộ ra được gì ở kiếm thành Hoành Vân, bọn họ còn định đến cửa bái phỏng để cảm tạ nữa.
"Tiểu Mặc, ngươi quan sát kiếm ngân, ngộ võ học thế nào?"
"…"
Lý Mặc chớp mắt mấy cái, nghĩ nghĩ rồi nói:
"Gần một chút nữa, thật sự là chỉ thiếu một chút nữa thôi, ta đã thành Kiếm Anh."
Đáng tiếc các trưởng lão và tổ sư của kiếm thành Hoành Vân không đồng ý.
"Hừ hừ, Kiếm Anh không phải Tiểu Băng Nhi sao?"
Thương Vũ cảm thấy đồ đệ bảo bối của mình đang bốc phét:
"Ngươi là cái kiểu Kiếm Anh gì?"
"Tự nhiên không phải là Kiếm Anh, hổ thẹn hổ thẹn, bây giờ trong thành đều gọi ta là Kiếm Tiên rồi."
"Ngươi….Kiếm Tiên…"
Trong mắt hạnh của Thương Vũ tràn đầy vẻ nghi ngờ.
"Ôi, sao lại nói sang chuyện dưới tửu lâu rồi, ở đây hẳn có không ít rượu ngon…."
Thương Vũ mặt mày hớn hở: "Nói có sao thì vậy, danh tiếng Kiếm Tiên thực chí danh quy."
Đây là….
Ăn của người ta thì phải nhũn tay, nhận của người ta thì phải mềm miệng.
Uy nghiêm của sư tôn thoáng chốc đã tan thành mây khói.
Lý Mặc cười cười, bỗng dưng vẻ mặt ngưng lại.
….. Từ từ.
Cái Tiềm Long bảng này tỉ mỉ như vậy, còn công bố ưu điểm lớn nhất của người lên bảng.
Ưu điểm lớn nhất của hắn không phải kiếm pháp.
Vậy chẳng phải có nghĩa là 'sập phòng' có thể sẽ đến muộn sao….
Nhưng chung quy vẫn là không vắng mặt sao? !
Ánh hào quang của long môn loé lên, đã công bố đến thứ hạng thứ 85….
Bạn cần đăng nhập để bình luận