Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công

Đầu Tư Trọng Sinh Nữ Đế, Nàng Lại Gọi Ta Tướng Công - Chương 227: Nàng làm sao đáp ứng? Hắn chung quy là đánh giá thấp tảng băng (length: 7865)

"Thánh nữ, ngài thành công rồi chứ?"
Tú bà ở bên cạnh thận trọng hỏi.
"Không có."
Từ khi trở về, Ân Miên Miên liền đứng ở trên boong thuyền hoa lâu, dựa vào lan can nhìn về phía xa, không nói một lời, như mất hồn.
"Ngài ra tay đều thất bại rồi?"
Tú bà mặt lộ vẻ kinh sợ, phải biết rằng cho dù là người tài hoa xuất chúng đứng trên thánh nữ, bị Ân Miên Miên để mắt tới cũng có nguy hiểm đến tính mạng.
Lý Mặc chẳng qua chỉ là hạng 19 của Tiềm Long bảng mà thôi.
"Có trưởng bối sư môn của hắn ở bên cạnh bảo vệ?"
"Không có."
Ân Miên Miên nhìn về nơi xa, nhẹ giọng phủ định.
"Vậy... Là vì sao?" Tú bà mờ mịt.
Ân Miên Miên vốn dĩ tâm tình đang rối bời, bị nàng hỏi càng thêm phiền.
"Thực lực của hắn, mạnh hơn những gì ghi trên Tiềm Long bảng."
"Mạnh hơn Tiềm Long bảng?"
Khuôn mặt trang điểm dày cộp của tú bà đờ ra.
Hắn mới 16 tuổi.
Bị xếp hạng 19, ban đầu nàng còn nghĩ là hơi cao, không ngờ vẫn là đánh giá thấp hắn?
Bỗng nhiên nàng lại nghe Ân Miên Miên hỏi:
"Ngươi có biết về loại thần ý gì có thể khiến người ta khi ý Hồn Nhất vừa giải phóng thì lửa giận oán hận tiêu tan, không cách nào sinh ra cảm xúc tiêu cực đối với người đó không?"
"Cái này... Là thần ý của Phật môn?"
"Ngươi thấy hắn giống lũ con lừa trọc của Thiền Tông à?"
"Tê..."
Tú bà rơi vào trầm tư, sau đó mặt lộ vẻ khó xử.
"Thỉnh thoảng trên thuyền sẽ có khách hàng là quan nhân đến..."
"Nói tiếng người đi."
Ân Miên Miên cau mày nói.
"Vậy có lẽ khả năng là bởi vì... ái tình?"
"Ta yêu cái tình ái bánh quai chèo của ngươi!"
Ân Miên Miên nghe vậy, suýt nữa mất lý trí.
Tú bà run rẩy.
"Lăn đến Thính Phong lâu, hủy hoa hồng của Lý Mặc."
"Vâng."
Tú bà như được đại xá, vội vã lui ra ngoài.
Ân Miên Miên một mình ở lại đó, lại rơi vào trầm tư.
Chuyện Lý Mặc đã nói.
Có mấy phần khả năng, là thật?
...
Một bên khác.
Ngoài cửa sổ màn đêm thăm thẳm, trong phòng đèn đuốc mờ ảo.
Doanh Băng khép đôi chân ngọc, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Ba lần rồi.
Đây đã... là lần thứ ba nàng bị Lý Mặc đè đầu.
Nhưng tâm trí nàng giờ đang rối bời, lại không phải vì thất bại lần nữa.
Đừng thấy về sau nàng đứng ở đỉnh cao của trời đất, khiến người chỉ nhìn thôi cũng không dám, sức mạnh một mực vô song, thậm chí về sau khó có đối thủ.
Thế nhưng hành trình của nàng cũng không phải thuận buồm xuôi gió.
Cũng từng có lúc suýt chết và thất bại.
Nếu chịu thua, sẽ thua cả đời.
Sự trừng phạt này luôn không so được với Thiên Nhân huyễn cảnh, so với kiếp pháp thể, càng không sánh được với con đường đăng tiên.
Tâm cảnh của nàng giờ đã viên mãn hơn trước kia, chỉ cần thuận theo tự nhiên...
Khẽ vận chuyển ý hồn.
Doanh Băng mở mắt phượng, mím môi, nhìn về phía Lý Mặc.
Trong mắt thiếu nữ gợn sóng lăn tăn, mang theo chút ngưng trọng.
" ?"
Lý Mặc càng thêm khó hiểu.
Dùng đến cả ý hồn rồi?
Tảng băng bỗng nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.
Tiểu Lý bỗng nhớ ra, kiếp trước từng bị bạn thân dẫn đi gội chân, trước khi đi hắn còn cố ý rửa chân, kết quả người phục vụ lại là một dì đang ngậm thuốc.
Lực tay thì quá mạnh, mỗi phản xạ khu trên chân của hắn đều bị tấn công dữ dội.
Trước ánh mắt trêu chọc của bạn thân, Tiểu Lý quyết chí làm người mạnh mẽ nên nhất quyết không kêu la, thậm chí còn phản kháng lại: "Cái này thì nhằm nhò gì, dì, dì chưa ăn cơm à?"
Mọi người đều biết.
Tảng băng rất ham thắng.
Nàng xưa nay không chấp nhận chữ không.
Sau đó, Tiểu Lý ngồi trở lại, không né tránh ánh mắt của đối phương mà nhìn thẳng.
"Xem ra, ta nên tung chiêu thật sự rồi."
"... Được." Doanh Băng vẻ mặt thanh lãnh gật đầu.
"Vậy thì đi thay đồ đi."
"?"
Một giây sau.
Lý Mặc như làm ảo thuật, lấy ra một bộ đồ nàng chưa từng thấy bao giờ, có vẻ giống một chiếc yếm, nhưng còn khiến người ta cảm thấy khó xử hơn nhiều.
"Không thay đồ thì không thể hóa rồng được đâu~"
Tiểu Lý đắc ý nhếch mép.
Biết khó mà lui sao.
Hắn không tin, lẽ nào tảng băng thật sự lại có thể...
"Ngươi... ra ngoài trước đi." Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Doanh Băng.
"Ừm, ta đã bảo mà..."
Lý Mặc lắc đầu cười, mới đứng lên.
Nhưng lại nghe:
"Quần áo để lại."
"!"
Rầm — Cửa đóng lại, căn phòng trở nên tối om.
【 Diện tích chạm vuốt hiện tại: 8% 】 Một hàng thông báo của hệ thống hiện lên, vẫn còn nhắc nhở rất thân thiết, sợ ký chủ bỏ dở việc bị phạt.
Đây cũng là khi nãy hắn đang xoa chân thì hệ thống mới tính ra.
Sao hắn lại thích cái trò đó vậy chứ? Thật là kỳ lạ...
Còn bộ đồ này, so với bộ đồ mà hệ thống khen thưởng có tốt hơn chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu.
Hắn lấy được từ đâu ra thế?
Mà lại cứ luôn mang theo bên mình...
Rõ ràng ngày thường hắn ôn hòa như ánh mặt trời, dáng vẻ lại rất khiêm tốn.
Doanh Băng hàng mi khẽ run, cuối cùng vẫn là thở dài.
"Tâm như băng phong, thuận theo tự nhiên..."
Trong phòng truyền đến thanh âm xôn xao.
Tiểu Lý đang dựa vào cửa ra vào, tay kẹp một cây bút lông, hít sâu một hơi.
Thật không ngờ, tảng băng lại đáp ứng ngay.
Trước khi đi ra, ánh mắt vẫn là như vậy...
"Không được, ta phải lấy lại tinh thần mới được."
"Lý sư đệ, ngươi đang làm gì vậy?"
Cánh cửa đối diện mở ra, Đường Tiểu Bảo nhìn thấy bút lông trên tay Lý Mặc, không khỏi khó hiểu.
"Ta lúc nghĩ ra nan đề, miệng lại muốn ngậm thứ gì đó."
"À, ra vậy."
Đường Tiểu Bảo không hiểu lắm.
Nhưng thiên tài như Lý sư đệ, nhất định phải có đạo lý của riêng hắn.
Thế là, hắn cũng học theo, lấy ra một viên đan dược không cứng lắm, dùng cây trúc nhỏ xuyên qua rồi ngậm vào miệng.
Sau đó, hắn cũng ngậm một cây que trúc mang đan dược, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn lộ vẻ trầm tư.
"Lý sư đệ, ngươi gặp vấn đề nan giải gì à nha? Nói ra ta giúp ngươi nghĩ cách xem sao."
"Ta đang nghĩ một chút nữa ta có thể gặp họa sát thân."
"Nghiêm trọng vậy sao? Ta đi nói cho sư phụ!"
Đường Tiểu Bảo chợt trở nên nghiêm túc.
Thế nhưng còn chưa đi được hai bước, đã bị Lý Mặc kéo trở về.
Lý Mặc bất đắc dĩ nói:
"Không phải vấn đề lớn gì, ta chỉ là có thể bị cao huyết áp."
"Vậy thì uống thuốc là được mà." Đường Tiểu Bảo thở phào.
"Có tác dụng sao?"
"Hay là Lý sư đệ nếm thử đan dược mà ta ngậm?"
"... Tiểu Bảo sư huynh cứ chơi đi, ta tự suy nghĩ thêm một lát."
"Được rồi."
Đường Tiểu Bảo tiếp tục ngậm đan dược.
Một lát sau.
Bỗng có tiếng nói ngọt ngào như chim hót theo gió truyền đến, xuyên qua cánh cửa gỗ:
"Ngươi... có thể vào rồi."
"Ừ."
Lý Mặc khẽ vận chuyển ý hồn.
Nhưng cũng kỳ lạ.
Thần ý trong ý hồn của hắn từ trước đến giờ vẫn rất nổi bật, nhưng hôm nay lại có hiệu quả rất bình thường.
Tiểu Lý chợt nhớ tới những lúc gặp hiểm nguy tại bí cảnh Huyết Hoàng, không hiểu sao lại khiến hắn khẩn trương như vậy.
Nhưng không được lúng túng.
Sau này đứng trước mặt tảng băng mà không ngẩng đầu lên nổi thì sao!
Giờ nàng đã học được cách đâm sau lưng rồi.
Két một tiếng.
Cánh cửa đến thế giới mới hé ra một chút.
Đóng cửa lại, lúc ánh mắt Tiểu Lý thoáng liếc qua tảng băng, đột nhiên cảm thấy mong muốn trong lòng mình còn muốn ít đi.
Không phải vì bộ đồ tắm, dù cái tên áo tắm có chút kỳ quặc, nhưng kiểu dáng thì vẫn tương đối bình thường.
Điều hắn đánh giá thấp là tảng băng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận