Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 94: Minh Hiên chết (length: 12794)

Trong một khoảnh khắc giao chiến, đây là lần Trần Mục thấy sự hung ác nhất từ trước đến nay. Trước đó, gần như không có chút dấu hiệu hay khí tức nào, vừa ra tay đã là một thương sắc bén đến tột cùng. Thương là vua của các loại binh khí, thuộc loại kỹ pháp cực kỳ khó luyện, người chọn luyện thương thường rất ít. Lúc này, thừa lúc ánh trăng mờ ảo, một kích chứa đầy sát ý cuồn cuộn.
Nếu Trần Mục chỉ có tu vi Luyện Nhục cảnh giới viên mãn, kỹ nghệ cũng chưa đạt đến Ý cảnh, thì dù có một thân thể đồng da sắt thịt được khổ luyện, trước một thương này, không chết cũng chắc chắn trọng thương.
Nhưng thật đáng tiếc.
Giờ hắn không chỉ sớm đã lĩnh ngộ Ý cảnh, con đường kỹ nghệ đã hoàn toàn vượt qua chiêu thức, tự thân Thối Thể Pháp cũng đã đạt đến Dịch Cân đại thành, có thể nói bất kể về mặt nào, tại Du Thành, hắn đều có thể xem như một nhân vật mạnh. Số người có thể giết hắn ở Du Thành không nhiều.
Keng!!!
Một tiếng kim loại va chạm vang lên.
Đó không phải tiếng đao và thương va nhau, mà là tay phải của Trần Mục hiện lên một con dao, trực tiếp chém vào đầu mũi Ngân Thương đang đâm tới, làm đầu thương tóe lửa, giống như bị lưỡi đao thực sự bổ vào, khiến nó trực tiếp bị hất ra!
"Cái này."
Một tiếng kinh hô khó tin vang lên.
Trang Cát ngây người nhìn cảnh này, cảm nhận được luồng lực mãnh liệt truyền đến từ Ngân Thương, làm miệng hổ của hắn chấn động kịch liệt, gần như không cầm được vũ khí, cả người nhất thời kinh ngạc sững sờ, tròng mắt như muốn lồi ra.
Vút!
Kịp phản ứng, Trang Cát gần như không chút do dự, lập tức thu thương lùi lại, cả người nhanh chóng trốn vào bóng tối, bỏ chạy về phía xa, tựa như đang trốn mạng.
Hà Minh Hiên!
Ngươi mẹ nó đang giở trò quỷ gì vậy!
Đây là kẻ chỉ có hai loại Đao Thế, một thân Luyện Nhục cảnh giới cực hạn sao?
Trang Cát đến giờ vẫn không tin vào mắt mình. Tạm không nói tới lực đạo kinh khủng vượt xa hắn, chỉ riêng động tác vung tay hờ hững kia, tưởng chừng như đơn giản, lại không nghi ngờ gì mang uy Ý cảnh, thậm chí cảm nhận còn không chỉ một loại, vừa có sự sắc bén của Thiên Phong, lại có kinh hãi của Vạn Lôi.
Hai loại Ý cảnh!
Lấy đâu ra quái vật vậy!
Ngay cả toàn bộ Du Thành, có mấy người nắm giữ hai loại Ý cảnh chứ.
Trang Cát hận không thể mọc thêm hai chân, với tốc độ cao nhất, gần như trong chớp mắt đã trốn từ đầu ngõ đến cuối ngõ, nhưng một giọng nói khiến hắn rùng mình lại như bóng với hình bay vào tai.
"Ngươi, muốn giết ta?"
Giọng nói rất lạnh, lạnh đến không một chút cảm tình, giống như ba thước băng giữa trời đông.
Trang Cát chỉ cảm thấy một cảm giác nguy hiểm khủng khiếp ập tới, toàn thân nổi da gà, trực giác và bản năng được rèn luyện trong vô số lần sinh tử, khiến hắn dốc hết sức bình sinh, vung ngang Ngân Thương trong tay, quật sang bên trái.
Đùng!
Lần vung thương này, tựa như đánh trúng vào vật gì đó, nhưng xúc cảm truyền đến hết sức quỷ dị, hơn nữa lực đột ngột làm hắn không thể kéo thương về được. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu mũi Ngân Thương đang bị một bàn tay nắm chặt trong lòng bàn tay, mơ hồ thấy rõ vết biến dạng nhỏ.
Trang Cát quyết định nhanh chóng, buông tay bỏ thương, nhảy lên qua tường, ý đồ bỏ chạy.
Nhưng khoảnh khắc sau.
Một vệt ngân quang từ trên trời giáng xuống, mang theo sức mạnh đáng sợ vô song, phong tỏa tất cả phương hướng bỏ trốn của hắn.
Trang Cát miễn cưỡng giơ hai tay định chống đỡ, nhưng chỉ trong một nháy mắt, nghe thấy tiếng xương vỡ răng rắc, hai cánh tay cùng lúc gãy lìa, cả người càng hứng chịu một cỗ lực mạnh không thể chống cự, bay ngược ra sau, khi đang ở trên không trung đã phun ra một ngụm máu tươi.
"Khụ... Tha mạng, tha mạng..."
Trang Cát ngã xuống đất, cảm thấy toàn thân xương cốt như muốn tan ra, trong miệng ho ra một ngụm máu tươi, khó nhọc nhìn về phía Trần Mục đang chậm rãi bước tới, lộ vẻ cầu khẩn và xin khoan dung.
Trần Mục thờ ơ nói: "Vì sao muốn giết ta, ai bảo ngươi tới."
"Ta, ta nói có thể đổi lấy một mạng không?"
Trang Cát khó nhọc mở miệng.
Trần Mục nheo mắt, đánh giá Trang Cát, chợt thấy có chút quen thuộc, rồi hình ảnh trong ký ức trùng khớp: "Hóa ra là ngươi, Nhị đương gia Hắc Vân Đạo, Ngân Thương Trang Cát?"
"Hà... Hà Minh Hiên, là Hà Minh Hiên muốn ta tới..."
Ánh mắt Trang Cát lộ vẻ hoảng loạn.
Phập!
Âm thanh đột ngột dừng lại, đầu mũi Ngân Thương trực tiếp đâm vào cổ họng Trang Cát, khiến mắt hắn đột ngột trợn ngược, không cam tâm "ôi ôi" hai tiếng, sau đó run rẩy vài cái, mất đi hơi thở.
Trần Mục cúi đầu nhìn thi thể Trang Cát, trong mắt tràn đầy lạnh nhạt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ thấy vầng trăng khuyết mờ ảo, lặng lẽ bị màn đêm che khuất, làm mặt đất hoàn toàn chìm trong tĩnh mịch và bóng tối.
"Hà Minh Hiên..."
Trần Mục chậm rãi nhấc Ngân Thương lên, đột nhiên phát lực run một cái, thi thể Trang Cát lập tức tan nát, bị Ngân Thương xé thành một đống thịt vụn, không còn hình dạng.
Sau đó, Trần Mục cầm Ngân Thương đứng dậy, biến mất trong bóng đêm.
------ Nam Thành Khu.
Hà phủ.
Trong một tiểu viện sâu nhất, chính đường thắp một ngọn nến, Hà Minh Hiên yên tĩnh ngồi cạnh bàn, tay cầm quyển sách, tùy ý liếc qua.
Liên tục lật vài lần, bỗng nhiên thấy bực bội khó hiểu, ném sách lên bàn.
"Trần Mục... Ninh Hà..."
Hà Minh Hiên đứng dậy đi ra cửa sổ, thì thầm một tiếng.
Đã đâm lao thì phải theo lao.
Đã quyết định xử lý Trần Mục, vậy không ngại xử luôn Ninh Hà. Đúng lúc thừa dịp Trang Cát ở đây, hắn cũng là người thích hợp nhất. Ninh Hà tuy cũng có tu vi Dịch Cân cảnh giới, nhưng mới đạt được, Trang Cát thì đã đạt Dịch Cân đại thành, nắm giữ ba loại thương thế, mọi mặt đều vượt xa Ninh Hà.
Còn như việc Hứa Hồng Ngọc quay về sau đó, không đáng kể. Cùng lắm thì hắn sẽ cho người nhà phái thêm người, nếu Hứa Hồng Ngọc mất trí mà muốn giết hắn, vậy thì quá tốt, nhân cơ hội này đẩy Hứa Hồng Ngọc ra khỏi vị trí, mình tiếp nhận chức Tổng Soái Ti.
Ừm.
Không tệ.
Trần Mục chết cũng không sao, nhưng Ninh Hà chết thì Hứa Hồng Ngọc rất có thể không nhịn được, thế nào cũng bất chấp đại cục tìm hắn sống chết. Nếu ầm ĩ một trận như vậy, sự việc cũng xem như xong.
Vả lại một khi lên làm Tổng Soái Ti Nam Thành Khu, vị thế trong nhà hắn sẽ lên một bậc, tiếng nói sẽ thêm trọng lượng, đến lúc đó hắn sẽ chậm rãi biến Nam Thành Khu thành hậu hoa viên của mình.
Nghĩ đến đây.
Hà Minh Hiên cảm thấy tâm trạng đột nhiên tốt lên nhiều.
Không khỏi mỉm cười.
Nhưng.
Ngay khoảnh khắc sau, nụ cười đó liền đông cứng trên mặt.
Chỉ thấy một vệt sáng u ám, mang theo tiếng gió rít kinh khủng sắc bén, từ xa đến, trong nháy mắt đã tới trước mặt hắn. Đó là một thanh phác đao ngoại hình bình thường, dường như là loại đao mà đao khách tinh nhuệ Hà gia thường dùng, nhưng trên đó lại mơ hồ như có tia hồ quang điện lấp lánh, tốc độ nhanh chóng, tựa như xé toạc màn đêm.
Ý cảnh Chấn Lôi!
Trong lòng Hà Minh Hiên hiện lên ý nghĩ này.
Hắn dốc hết sức định tránh né, nhưng vẫn không tránh được. Dù hắn cũng có tu vi Dịch Cân cảnh giới tiểu thành, nhưng giờ phút này, trước thanh đao như sấm sét này, hắn hoàn toàn không cách nào trực tiếp chống lại sát khí của nó.
Phập!
Phác đao xuyên qua ngực Hà Minh Hiên, cả người bay ngược ra sau, liên tiếp phá tan ba lớp tường, thủng hai lớp vách phòng, sau cùng bay vào sân, đâm vào tường viện đá xanh, cuối cùng mới dừng lại.
Cả người bị ghim vào vách tường, treo ở đó.
"Phụt..."
Hai tay Hà Minh Hiên chết chặt chuôi đao, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, chết nhìn về phía hướng phác đao bay đến, nhưng mắt nhìn chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn thấy gì cả.
Hắn là Hà Minh Hiên!
Hắn là dòng chính Hà gia!
Vì sao có người muốn giết hắn, vì sao có người dám giết hắn!
Một đao kia... ít nhất phải là sức bộc phát Dịch Cân viên mãn, còn có Ý cảnh Chấn Lôi... Toàn bộ Du Thành tu luyện Chấn Lôi Ý cảnh chỉ có Tạ gia, nhưng người Tạ gia sao lại muốn giết hắn... Không phải Tạ gia, vậy là ai?!
"Lão gia!"
"Có thích khách!"
Động tĩnh lớn kinh động đến bốn phương, rất nhiều tôi tớ, hộ vệ từ khắp nơi vọt tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều kinh ngạc.
Hà Minh Hiên chết nắm chặt chuôi đao, muốn rút đao ra, nhưng sức lực toàn thân đang nhanh chóng biến mất. Ánh mắt dần trở nên u ám, lóe lên một tia không cam lòng cuối cùng, rồi cả người đổ xuống, tắt thở.
Các hộ vệ, nô bộc đi vào trong sân.
Lúc này đều rơi vào im lặng hoàn toàn, nhìn nhau, đều thấy rõ sợ hãi trong mắt đối phương.
Có chuyện lớn rồi!
Hà Minh Hiên... không chỉ là Phó Tổng Soái Ti Nam Thành Khu, còn là dòng chính Hà gia!
Giống như Hà Minh Hiên đối phó Hứa Hồng Ngọc, cũng vẻn vẹn chỉ dám ra tay với người bên cạnh Hứa Hồng Ngọc, mà cho tới bây giờ không cân nhắc qua giết chết bản thân Hứa Hồng Ngọc, bởi vì giết mấy người khác họ, cùng giết dòng chính Dư gia, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Hà gia mặc dù cùng Dư gia đã như nước với lửa, nhưng còn không muốn náo đến tình trạng chính diện khai chiến, rốt cuộc nội thành còn có Tiết gia, còn có Tạ gia, nếu như Hà gia Dư gia triệt để đấu đến không chết không thôi, hai nhà còn lại tất sẽ nhặt được tiện nghi.
Nhưng hôm nay.
Không minh bạch chết tại chính viện tử của mình.
Không hề nghi ngờ là, ngày mai Du Thành, tất sẽ vì chuyện này mà chấn động!
------ Trong đêm tối.
Trần Mục lặng lẽ rời đi.
Khi vung ra một đao kia, hắn không có nhìn kết quả, cũng không cần xem, rốt cuộc rất nhanh sẽ biết.
Nếu như bên cạnh Hà Minh Hiên có nhân vật trông coi rất mạnh, thì hắn vung ra một đao liền đi, hắn cũng có thể thong dong rời đi, đối phương không có cơ hội đuổi theo hắn, nếu như không có. . . . . Vậy Hà Minh Hiên rất khó sống sót.
Mặc dù hắn dùng vẻn vẹn chỉ có Chấn Lôi Ý cảnh, không có thêm Tốn Phong Ý cảnh, nhưng bây giờ hắn Dịch Cân đại thành, toàn lực ứng phó bạo phát lực lượng, thậm chí còn mạnh hơn so với Dịch Cân viên mãn bình thường, loại lực lượng này lại lấy Chấn Lôi Ý cảnh kích phát, tăng tốc độ lên tới cực hạn, đừng nói Hà Minh Hiên, liền như trước kia cái tên Nhị đương gia Hắc Vân Đạo kia, đều rất khó đỡ.
Giết Hà Minh Hiên, gây ra động tĩnh tất nhiên rất lớn.
Nhưng trên thực tế, từ lúc Hà Minh Hiên phái Nhị đương gia Hắc Vân Đạo tới giết hắn, đã đẩy mọi chuyện đến tình trạng không thể cứu vãn. . . Cho dù Trần Mục không hề làm gì, sau khi Trang Cát đột nhiên mất tích, Hà Minh Hiên cũng nhất định sẽ mười phần hoài nghi hắn, sau đó phiền phức sẽ theo nhau mà tới, càng lúc càng nghiêm trọng.
Đã như vậy, Vậy không ngại để đêm nay, triệt để không ngủ, náo nhiệt hơn một chút!
Hắn lấy Chấn Lôi Ý cảnh ra tay, mà trong Du Thành người nắm giữ Chấn Lôi Ý cảnh, gần như đều xuất từ Tạ gia, cứ như vậy không chỉ có Dư gia sẽ bị hoài nghi, mà Tạ gia cũng sẽ bị chú ý, đến lúc đó tất sẽ hỗn loạn, rốt cuộc Hà Dư đánh nhau, Tạ Tiết vẫn luôn có ý định tọa sơn quan hổ đấu, cũng vẫn luôn bị Hà Dư hai nhà kiêng kị.
Một khi tình thế trở nên rắc rối phức tạp, ánh mắt đổ lên trên thân nho nhỏ Soa Ti của hắn, trái lại sẽ không nhiều lắm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận