Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 678: Ba năm (1) (length: 9219)

Xuân qua thu đến, thời gian thấm thoắt trôi.
Chớp mắt đã ba năm.
Trên đỉnh Linh Huyền, sâu trong Tử Trúc Lâm, Trần Nguyệt một thân bạch y đang xếp bằng trên tảng đá nhô cao.
Thời thế thay đổi, tiểu nha đầu năm xưa sống nương tựa, cùng Trần Mục ôm nhau sưởi ấm, nay đã ngoài bốn mươi, là nữ hiệp danh trấn Ngọc Châu, đứng trong Phong Vân Bảng!
Nghe theo lời dạy và chỉ dẫn của Trần Mục, Trần Nguyệt không vội tăng cảnh giới, vẫn luôn rèn luyện và củng cố nền tảng. Trong sự kiện Thiên Ma ở Sa Quận nhiều năm trước, nàng cũng xem như nhân họa đắc phúc, chịu kích thích từ Thiên Ma, mà hoàn toàn ngưng tụ được ý chí Võ Đạo, tâm hồn ngủ say thức tỉnh, sau đó trong vài năm ngắn ngủi, liền lĩnh ngộ được lĩnh vực Võ Đạo!
Thêm vào đó, trong quá trình tu luyện Ngũ Tạng cảnh và Lục Phủ cảnh, nàng luôn được Trần Mục cung cấp rất nhiều tài nguyên, nền tảng có thể nói vô cùng vững chắc, Ngũ Tạng nàng rèn luyện tới mười lần, Lục Phủ cảnh tôi luyện cũng vượt xa Chân truyền bình thường.
Xét về thiên phú thực sự, nàng so với Chân truyền tông phái, thật ra vẫn kém một chút, nhưng điều này không cản trở nàng dùng sự rèn luyện hậu thiên và tài nguyên dồi dào để bù đắp, bởi cái gọi là thiên phú, khí vận, nỗ lực, có được thứ hai thôi đã là người phi thường.
Trần Nguyệt đã sớm có thể xung kích Tẩy Tủy cảnh, nhưng để sau này có thể tiến xa hơn, nên nàng vẫn luôn củng cố nền tảng, hiện nay rốt cuộc đạt tới giới hạn trong linh cảm của nàng, hôm nay chính là lúc xung kích Tẩy Tủy Huyền Quan.
“Ca ca trước kia, dùng luyện ngũ tạng lục phủ cực hạn mà nhập đạo, vẻn vẹn một lần đã thành công viên mãn…” Đôi mắt Trần Nguyệt lộ chút gợn sóng.
Đây là lần đầu nàng xung kích Huyền Quan, đa phần võ giả xung kích Tẩy Tủy Huyền Quan đều khó thành công một lần, nhưng có sự dạy bảo của Trần Mục, không nói thì thôi, nói là làm, muốn xung kích Huyền Quan, nàng mang quyết tâm một lần thành công.
Ngoài Tử Trúc Lâm, Mấy bóng người đứng vững vàng.
Trần Nguyệt muốn xung kích Tẩy Tủy Huyền Quan, tất nhiên phải có người hộ pháp, tránh bị quấy rầy.
Mà những người hộ pháp ở đây, cũng không phải hạng tầm thường, có Tông Sư đã tu thành Hứa Hồng Ngọc, có Phong chủ đương nhiệm Linh Huyền Phong Sở Cảnh Tốc, còn có Phó phong chủ Linh Huyền Phong Mạnh Đan Vân, phần lớn đều là nhân vật thuộc mạch Tần Mộng Quân.
Điều đáng nói, Mạnh Đan Vân hôm nay cũng đã thành Tông Sư, vốn dĩ nàng đã là Chân truyền một đời, chọn con đường không quá khó, chỉ tu luyện song đạo, sau này được Trần Mục giúp đỡ không ít tài nguyên, qua nhiều lần xông quan, cuối cùng cũng thành Tông Sư.
Ngược lại Triệu Trấn Xuyên, cuối cùng không thể phá Huyền Quan, tuổi của hắn lớn hơn Mạnh Đan Vân một chút, vào thời điểm Trần Mục cuối cùng cử thế vô địch, mang về nhiều tài nguyên, hắn đã mất tư cách xung kích Huyền Quan, nay không còn làm hộ pháp ở Thất Huyền Tông, mà đã về quận phủ nơi gia tộc, giữ chức Giám sát sứ một phương, giờ đã là con cháu đầy đàn.
“Không biết không hay, Nguyệt Nhi cũng đã đến bước này.” Mạnh Đan Vân nhìn xa về hướng Tử Trúc Lâm, vẻ mặt lộ ra một tia cảm khái.
Với tư cách sư tỷ của Trần Mục, nàng rất quen thuộc với Hứa Hồng Ngọc, Trần Nguyệt và những người khác. Trước kia, khi Hứa Hồng Ngọc và Trần Nguyệt theo Trần Mục mới đến Thất Huyền Tông, chính nàng phụ trách sắp xếp, sau đó cũng thường chỉ điểm Trần Nguyệt khi đó tu vi còn thấp, đến khi Trần Mục trở về, Trần Nguyệt bước vào Lục Phủ cảnh, nàng đã cùng Trần Nguyệt xuống núi hành tẩu lịch luyện.
Nàng thụ ân huệ của Trần Mục nhiều năm quá nhiều, tuy rằng năm đó từng chỉ điểm Trần Mục tu hành, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sau đó Trần Mục liền thể hiện thiên tư tuyệt thế, về việc tu hành từng bước một vượt xa nàng, còn tặng cho nàng rất nhiều tài nguyên, thậm chí việc nàng tu thành Tông Sư, cũng không thể không có sự giúp đỡ của Trần Mục.
Chính vì thế, nàng đối với người thân của Trần Mục tự nhiên mười phần quan tâm, chỉ điểm Trần Nguyệt tu hành, từng đưa Trần Dao xuống núi chơi, Trần Dao cũng rất có hảo cảm với vị sư bá Mạnh Đan Vân này.
Hôm nay.
Nhiều năm qua đi, Trần Mục đã là Võ Thánh cử thế vô địch, Trần Nguyệt cũng đã đến một bước Tông Sư này.
Một người đắc đạo, gà chó cũng lên tiên, câu nói này quả không sai, từ khi Trần Mục trở về, quét ngang Trung Châu, đồng thời mang về rất nhiều tài nguyên, Thất Huyền Tông ngày càng hưng thịnh, chỉ riêng Linh Huyền Phong, đã có Sở Cảnh Tốc, Mạnh Đan Vân, Hứa Hồng Ngọc cùng nhiều Tông Sư, các phong còn lại cũng sinh ra nhiều Tông Sư, như Chu Ngô Chân truyền cùng thời với Trần Mục năm xưa, nay cũng là Tông Sư.
Năm đó Thất Huyền Tông, Tông Sư cộng lại chẳng quá mười mấy người, kể cả người có chiến lực tông sư như Mộ Dung Yến, cũng chưa tới hai mươi người, nhưng bây giờ chỉ riêng số Tông Sư, đã hơn hai mươi người.
Cảnh Giác Huyết cũng có hai người là Tần Mộng Quân, Doãn Hằng.
Trước đây Thất Huyền Tông dù là đại tông môn cát cứ một châu, nhưng trong tất cả các tông phái của Đại Tuyên thiên hạ, còn chưa được xếp hạng gì, nhưng bây giờ Thất Huyền Tông, dù bỏ qua Trần Mục, thực lực tổng hợp cũng đủ xếp vào hai mươi hạng đầu thiên hạ.
Tương lai nếu Tông Sư tăng thêm chút nữa, Tần Mộng Quân có thể bước vào cấp Thiên Nhân, thì chính là tông phái hàng đầu thiên hạ.
“Nguyệt Nhi nền tảng vững chắc, tích lũy phong phú, xung kích Huyền Quan chắc không gập ghềnh như ta, chắc sẽ nhanh chóng thành công.” Hứa Hồng Ngọc khoác trên mình bộ tố y, tướng mạo vẫn như hơn hai mươi năm trước, không có thay đổi quá nhiều, chỉ là trong thần thái có thêm chút hiền hòa ung dung, có thêm phần trưởng thành của người mẹ, lại có thêm vài phần siêu nhiên của Tông Sư.
“Cô nhỏ lợi hại thật.” Trần Dao thanh tú động lòng người đứng một bên, cùng Ninh Hà đứng chung. Hôm nay tu vi của Ninh Hà cũng đã đến Lục Phủ cảnh, bất quá cũng chỉ dừng ở đó, nền tảng của nàng quá kém, so với Hứa Hồng Ngọc kém xa, dù có nhiều tài nguyên của Trần Mục, nàng vẫn không thể phá Tẩy Tủy Huyền Quan, bước Tông Sư cuối cùng không phải hoàn toàn dựa vào tài nguyên là có thể đạt được.
Ninh Hà khẽ nói: “Cô cô Nguyệt của con từ khi bắt đầu học võ đã luôn cần cù cố gắng, dãi dầu sương gió ngày đêm không ngừng nghỉ, những nỗ lực mà nàng bỏ ra khi tập võ, không kém ai. Tư chất con vượt xa cô cô Nguyệt và ta, cả mẹ con cũng kém xa con, chỉ cần có thể chuyên cần khổ luyện như cô cô Nguyệt của con, tương lai sẽ còn tiến xa hơn chúng ta."
Tư chất của Trần Dao không ai nghi ngờ.
Với tư cách huyết mạch duy nhất của Trần Mục, năm nay nàng đã mười hai tuổi, căn cốt dần vững chắc, khí huyết tràn trề, thiên phú tư chất gần như vô song so với người cùng tuổi, nàng luyện kiếm từ nhỏ, hôm nay đã luyện thành kiếm thế, thậm chí bắt đầu chạm đến ý cảnh!
Với thiên phú tư chất như vậy, lại có người cha là Võ Thánh Trần Mục, tài nguyên vô tận, có thể nói chỉ cần siêng năng luyện tập, tương lai tiền đồ vô lượng.
Trần Dao nhìn chằm chằm Tử Trúc Lâm, nhẹ nhàng gật đầu.
Năm mười hai tuổi, nàng so với người cùng lứa càng xinh đẹp hơn, trông như thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, tựa đóa bạch liên vừa nở, khi còn nhỏ thích quậy phá ham chơi, Trần Mục quá mức cưng chiều, khiến Hứa Hồng Ngọc lo lắng sau này quá mức kiêu căng, thế nên từ khi nàng lớn lên liền dạy dỗ nghiêm khắc, hiện giờ cái tính khí tinh nghịch của Trần Dao đã dần thu lại.
Trong lúc mọi người trò chuyện.
“Đến rồi.” Sở Cảnh Tốc đột nhiên lên tiếng.
Với tư cách Phong chủ Linh Huyền Phong, hôm nay hắn xem như là người tu vi cao nhất thâm sâu nhất trong số mọi người, trong giới Tông Sư cũng được xưng tụng cường giả, có trong tay một Linh binh đỉnh cấp, thậm chí có thể phát huy ra thủ đoạn gần với Tông Sư đỉnh cấp.
Theo giọng nói của Sở Cảnh Tốc, mọi người đều cảm nhận được khí cơ biến hóa trong Tử Trúc Lâm, Trần Nguyệt đã điều động toàn bộ khí huyết nội tức, hội tụ thành một, rồi hướng Huyền Quan đỉnh đầu đánh tới!
Vù!
Cánh cửa đầu tiên cần phá chính là Thể Quan, cửa ải này nhìn vào ma luyện thể phách, từ Ma Bì Luyện Nhục đến tích lũy ngũ tạng lục phủ, Trần Nguyệt tuy không đạt đến trình độ như Trần Mục, chỉ tay là phá, nhưng nền tảng của nàng vững chắc, cửa ải này không thể cản nổi nàng, chỉ trong chốc lát, liền phá tan mà qua...
Bạn cần đăng nhập để bình luận