Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 16: Hồng Ngọc (length: 11017)

Cái này vẫn chưa xong.
Theo sát nắm tro trắng kia, liền là một đạo đao quang từ trong bóng tối vung ra, vừa đúng lúc mây đen tản đi một chút, lộ ra vầng trăng non, ánh trăng soi lên đao quang, như yêu ma giương móng vuốt sắc nhọn.
Đường Toàn hai mắt không mở ra được, nhưng lỗ tai lại nghe được tiếng xé gió bén nhọn, lập tức biết kẻ tấn công không phải phường trộm cướp bình thường, chắc chắn là một người luyện võ bài bản, tay vội vàng vung đao lên, nghênh đón phía trước.
Đinh đinh tùng tùng! !
Gần như trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai thanh đao đã chạm nhau không dưới vài chục lần.
Trong vài chục lần va chạm này, lòng Đường Toàn càng lạnh lẽo, dù cảm nhận được đao của đối phương không đủ mạnh mẽ, tựa như chưa từng luyện phương pháp tôi luyện thân thể, nhưng chiêu thức lại vô cùng tinh diệu, còn mang một loại thế quấn lấy hắn, khiến hắn khó lòng dứt ra. Đây chắc chắn là đao pháp viên mãn, luyện thành Đao Thế mới có kỹ nghệ!
Người luyện kỹ nghệ đến mức có "thế" không nhiều, trên thực tế không ít người luyện Thối Thể Pháp đạt đến cảnh giới Luyện Nhục, kỹ nghệ vẫn chưa đạt tới "Thế". Suy cho cùng, Thối Thể Pháp có thể dùng các loại dược bổ chồng chất, không liên quan đến ngộ tính, còn kỹ nghệ thì cần có ngộ tính.
Một người luyện thành "Thế" ở cảnh giới Luyện Nhục có thể địch nổi mười người cùng cấp Luyện Nhục, sự chênh lệch giữa hai bậc này khác nhau một trời một vực.
Đao Thế của hắn cũng trải qua không biết bao nhiêu lần sống sót trong gang tấc, mới chợt bừng tỉnh ngộ ra.
Người trước mắt này làm sao luyện ra được?
Hơn nữa điều kỳ lạ nhất là, người này nắm giữ Đao Thế, lại như chưa từng luyện Thối Thể Pháp. Thật lạ kỳ. Với người luyện được Đao Thế, luyện Thối Thể Pháp đến bước thứ hai Luyện Nhục là chuyện không hề khó.
Chỉ giao chiến mười chiêu ngắn ngủi, Đường Toàn trong lòng đã âm thầm kêu khổ.
Nếu đặt vào tình huống bình thường, với kẻ có kỹ pháp viên mãn, luyện thành Đao Thế, nhưng lại không hề đụng đến nội công, hắn có thể địch nổi mười người cũng không ngại. Nhưng giờ hắn bị thương nặng, hoàn toàn không dám dùng sức, thực lực mười phần đã mất đến ba, bốn phần, lại thêm họa vô đơn chí, còn bị đối phương ám toán, mắt bỏng rát không mở được, vậy thì lâm vào thế yếu hơn.
Hắn chỉ muốn tìm chỗ trốn để chữa thương, sao hết lần này tới lần khác lại gặp phải kẻ như vậy?
"Huynh đệ dừng tay."
Đường Toàn khó nhọc đỡ mấy chiêu, khàn giọng nhỏ tiếng hô.
"Ngươi muốn thế nào?"
Trần Mục tay cầm Soa Đao hơi chậm lại.
Đường Toàn thấy Trần Mục thế công chậm lại, lại nghe thấy Trần Mục trả lời như vậy, trong lòng lập tức thả lỏng, biết đối phương không phải là kẻ truy sát mình. Trong lòng thầm mắng mình sao số xui, nhưng ngoài miệng vẫn nhận thua: "Ta bị thương, chỉ muốn tìm chỗ chữa thương, không có ý khác, ngươi ta không thù không oán, nên dừng tay đi?"
Lời vừa dứt.
Đường Toàn cảm thấy chiêu thức của đối phương lại càng chậm hơn, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Ước chừng sau mấy hơi thở, giọng nói từ phía đối diện truyền đến.
"Được."
Đường Toàn trong lòng tức thì hơi thả lỏng.
Nhưng ngay sau đó, thế công đã chậm lại của đối phương trong nháy mắt lại bùng nổ mạnh mẽ hơn, còn trở nên nguy hiểm và hung ác hơn, thậm chí còn vượt xa lúc trước!
"Ngươi!"
Đường Toàn trở tay không kịp, đao trong tay miễn cưỡng đỡ một chiêu, ngay sau đó vai trái liền lãnh một nhát.
Ánh mắt Trần Mục lạnh lùng, Đao Thế tàn bạo, phát huy Cuồng Phong Đao Pháp đến cực hạn, lại liên tục chém ra vài đao.
Vai trái Đường Toàn bị thương, vốn dĩ chỉ còn tay trái cầm đao, lực đạo lần nữa suy yếu, rốt cuộc không cản nổi Soa Đao của Trần Mục. Mấy chiêu thoáng qua đã bị hất văng đao, ngay sau đó lại cảm thấy cổ đau nhói.
"... "
Đường Toàn loạng choạng lùi lại mấy bước, đưa tay che cổ, cố sức mở mắt đau nhức, muốn nhìn rõ người trước mắt rốt cuộc là ai, nhưng miễn cưỡng mở ra cũng chỉ thấy một cái bóng mơ hồ.
Cuối cùng lộ vẻ không cam tâm, cả người ngã ra phía sau, nằm trong vũng máu run rẩy vài cái, rồi dần bất động.
"Hô..."
Trần Mục khẽ thở dốc.
Lần thứ hai giết người, trong lòng hắn đã không còn chút do dự. Cái gì "Không thù không oán", hắn chỉ nghe cho vui. Lúc trước đúng là không thù không oán, nhưng đã dám xông vào phòng hắn, còn ăn một nắm vôi, còn bị hắn dồn ép một trận, còn có lý gì "không oan không thù".
Hơn nữa, sự hung hãn của người này, quả thực là hiếm thấy trong đời hắn. Rõ ràng toàn thân đầy thương tích, giữa ngực và bụng có một vết thương do bị xuyên thủng đáng sợ, còn bị hắn làm mù mắt, trong tình cảnh đó còn có thể kiên trì được mười mấy chiêu.
Một tia ánh trăng yếu ớt xé toạc màn đêm.
Trần Mục nhìn thi thể Đường Toàn, miễn cưỡng nhìn rõ vài phần diện mạo, lại kinh ngạc nhận ra vết đen trên má phải của hắn, khiến hắn lập tức liên tưởng đến tấm Lệnh Truy Nã ban ngày.
"Người này... là Ác Đạo Đường Toàn?"
Trần Mục tiến lại gần thi thể thêm vài bước, nhìn kỹ lại, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Lúc trước, khi luyện đao đến mệt mỏi, hắn định đi ngủ thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Hắn lập tức lấy vôi và những đồ vật đã chuẩn bị để phòng bị đạo tặc từ lâu, trong lúc đối phương mở cửa, liền ám toán một cái. Lúc đầu còn nghĩ là tiểu mao tặc, đánh nhau thì mới biết là một tên hung hãn. Đến bây giờ mới biết, thì ra là tên Ác Đạo Đường Toàn bị truy nã!
Đối phương hiển nhiên không phải tới trộm cắp. Nhìn thân thể đầy thương tích, rất có thể đang bị ai truy sát, hoảng hốt chạy bừa, mong muốn tìm vào nhà hắn để trốn, ai ngờ lại đụng phải hắn đang luyện đao, còn bị hắn ám toán. Cứ thế không rõ đầu đuôi mà chết dưới đao của hắn.
Trong nháy mắt.
Trong lòng Trần Mục vô số ý nghĩ hiện lên.
Tên Ác Đạo Đường Toàn này không giống như Hương chủ Hắc Xà Bang lần trước, lần trước là có thể đi lượm lặt chỗ tốt. Nhưng Đường Toàn lần này rõ ràng dính líu đến nhiều chuyện, không thể tùy tiện lừa gạt. Chuyện xảy ra sợ rằng sẽ bị tra xét đến tận gốc.
Đang lúc Trần Mục nhanh chóng suy nghĩ nên xử lý thi thể thế nào.
Đột nhiên.
Một giọng nói mang chút lạnh lùng vang lên.
"Ngươi là Ti Sai Đầu nào, sao ta chưa từng gặp ngươi?"
Theo hướng âm thanh phát ra, một bóng người mặc Phi Ngư phục màu trắng, dưới ánh trăng mờ ảo, không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại góc mái hiên cách đó không xa.
Vì ánh trăng lờ mờ, không nhìn rõ được mặt mũi, nhưng bộ Phi Ngư phục màu trắng thì lại quá rõ ràng. Điều đó khiến Trần Mục khựng lại một chút, liền lập tức nhận ra thân phận người vừa đến. Bởi vì toàn bộ Nam Thành Khu, chỉ có một người mặc bộ sai phục này.
Tổng Soái Ti của Vệ Binh Nam Thành Khu.
Hứa Hồng Ngọc.
Dù lúc này trên người Trần Mục không mặc sai phục, nhưng đao trong tay hắn là Soa Đao, dễ dàng nhận ra người của Vệ Binh. Không lạ khi Hứa Hồng Ngọc nhận ra hắn là người của Vệ Binh Ti.
"Sai dịch Trần Mục, Cửu Điều Lý Vệ Binh Ti, ra mắt Tổng Soái Ti đại nhân."
Trần Mục lập tức hướng về Hứa Hồng Ngọc cung kính hành lễ. Trong lòng có chút bất ngờ. Có lẽ kẻ truy sát Đường Toàn là vị Tổng Soái Ti này đích thân xuất mã, không biết Đường Toàn rốt cuộc đã gây ra chuyện gì lớn.
Thân ảnh Hứa Hồng Ngọc lóe lên, từ góc mái hiên đến trước mặt Trần Mục. Nàng có chút ngạc nhiên quan sát Trần Mục vài lượt, nói: "Sai dịch Cửu Điều Lý? Không trách ta chưa gặp ngươi, ngươi luyện Tốn Phong nhất mạch đao pháp?"
Với nhãn lực của nàng, đương nhiên không thể nhận sai. Đao pháp vừa rồi của Trần Mục nhất định là của Tốn Phong, còn luyện đến mức viên mãn, Đao Thế ngang dọc. Nếu không thì cũng không thể giết được Đường Toàn, cho dù Đường Toàn đã trọng thương.
Đến gần nhìn thêm một chút.
Nàng lại phát hiện ra Trần Mục có vẻ trẻ tuổi, nhìn qua mới hai mươi mấy, không hơn nàng là bao. Cái tuổi này mà đã luyện đao pháp đến viên mãn, lại có Đao Thế, quả thật rất hiếm thấy.
"Vâng, đại nhân mắt sáng như đuốc."
Trần Mục cẩn thận trả lời.
Giờ Hứa Hồng Ngọc đứng ngay trước mặt, không cách hắn đến hai mét, nhờ ánh trăng mờ ảo, hắn có thể thấy rõ được vẻ đẹp như "chim sa cá lặn" của Tổng Soái Ti Nam Thành Khu. Nàng trong ánh trăng mờ ảo, như tiên tử cung trăng, lời đồn không hề sai chút nào.
Hứa Hồng Ngọc trầm ngâm nhìn Trần Mục, nói: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi hai."
Trần Mục trả lời.
Hứa Hồng Ngọc nghe vậy, khẽ gật đầu.
Dù nàng từ nhỏ luyện kiếm, hai mươi tuổi đã luyện thành kiếm thế, so với Trần Mục thì sớm hơn nhiều, nhưng Trần Mục lại chưa từng luyện qua Thối Thể Pháp, hiển nhiên là tiểu sai dịch bơi lặn ở tầng đáy. Hoàn toàn dựa vào thiên phú để luyện đến cảnh giới này, thật sự không dễ, xem như là một nhân tài.
"Trần Mục..."
Hứa Hồng Ngọc trầm ngâm một chút, rồi đi đến bên cạnh thi thể Đường Toàn, đưa tay nhấc thi thể Đường Toàn lên, nói: "Việc truy bắt Đường Toàn này, tiền thưởng ta cho ngươi nhớ kỹ, chiều mai ngươi đến tổng ti tìm ta."
"Vâng."
Trần Mục lập tức đáp lời.
Đồng thời trong lòng cũng thở phào một hơi.
Sự tình của Đường Toàn rõ ràng là một phiền toái rất lớn, đối với hắn hiện tại mà nói tuyệt đối không nên bị liên lụy vào, hiện tại có Hứa Hồng Ngọc vị Tổng Soa Ti này đến ngăn lại, vậy đối với hắn mà nói tất nhiên là không thể tốt hơn, đồng thời hắn trải qua chuyện này, cũng đã lọt vào mắt của đối phương, cái này cũng rất tốt.
Dù sao nếu hắn muốn thăng lên làm Sai Đầu, vốn dĩ cũng cần phải có sự gật đầu của Hứa Hồng Ngọc vị Tổng Soa Ti này.
Hứa Hồng Ngọc xách theo thi thể Đường Toàn liền nhảy lên một cái, mấy lần lên xuống sau đó, liền biến mất trong đêm tối, chỉ để lại Trần Mục lắc đầu, quay người trở về nhà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận