Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 768: Ngộ ra chư tướng (1) (length: 8677)

Trần Mục hơi động ý nghĩ một chút, gọi ra hệ thống bảng.
【 sáng tạo 】 【 Kinh nghiệm: 3419 điểm 】 . . .
【 nhân quả 】 【 Kinh nghiệm: 2986 điểm 】 【 chư tướng 】 【 Kinh nghiệm: 5731 điểm 】 Từ khi trấn thủ vực sâu Ám Thiên đến nay, hắn nghiên cứu Ám Thiên Chi Uyên đồng thời lĩnh hội những điều huyền bí trong đó, thu hoạch kinh nghiệm mạch Chư Tướng là nhiều nhất, tính cả kinh nghiệm tích lũy trước đây, cộng với hơn trăm năm trấn thủ Ám Thiên Chi Uyên, kinh nghiệm đã tích lũy đến hơn 5.700 điểm.
Theo hiệu suất hiện tại, thêm khoảng hai ba trăm năm nữa, mạch Chư Tướng của hắn có thể luyện thành không sai biệt lắm.
"Có thể luyện thành huyền ảo chư tướng, thực lực của ta cũng có thể tăng lên không ít."
Trần Mục suy tư trong lòng.
Việc lĩnh hội sự dung hợp huyền ảo của sinh mệnh và vạn linh cuối cùng vẫn hơi chậm chạp, còn kém rất xa so với điểm kinh nghiệm thu hoạch của huyền ảo Tạo Hóa mạch khác, cho dù là mạch nhân quả mà hắn xem qua sơ nhất, hiệu suất cũng vẫn cao hơn việc dung hợp huyền ảo rất nhiều.
Hiện giờ Trần Mục không hề vội vàng chuyện này, hắn biết con đường tu hành không thể ép buộc, cần tích lũy qua ngày tháng. Dung hợp huyền ảo dù sao cũng là một rào cản lớn, ngăn chặn phần lớn sinh linh bước lên tầng bảy, không dễ gì mà vượt qua được, dù cho thiên phú tư chất và năng lực của hắn cũng cần một khoảng thời gian dài.
Trước khi đó, cứ lần lượt luyện thành các huyền ảo khác cũng là một cách đề thăng vững chắc.
Huống hồ, trấn thủ Ám Thiên Chi Uyên cũng có thể có được thu hoạch từ Phạm Cổ, thỉnh thoảng còn có thể lấy được lợi ích bất ngờ từ Ám Thiên Chi Uyên, tích lũy như vậy cũng có cơ hội đổi từ Phạm Cổ Điện một phần tài nguyên có thể giúp người dung hợp huyền ảo sinh mệnh và vạn linh để sử dụng.
Giải quyết xong một sinh mệnh vực sâu, Trần Mục nhanh chóng lại nhìn về phía Ám Thiên Chi Uyên, lần nữa tĩnh tâm tìm hiểu.
. . . Năm tháng trôi qua vội vàng.
Đại Tuyên thế giới.
Thiên Thượng Cung.
Trong một đình đài mây mù lượn lờ, Trần Mục và Hứa Hồng Ngọc ngồi đối diện nhau, giữa hai người là một bệ đá, trên bệ đá là một bàn cờ ngọc cổ tinh xảo, giữa bàn cờ những quân cờ trắng đen đang giằng co.
"Phu nhân đánh cờ ngày càng tiến bộ."
Trần Mục nhìn bàn cờ hồi lâu, cầm mấy quân cờ trong tay, xem xét thế trận rồi chợt bật cười, ném quân cờ xuống bàn, nhận thua.
Hứa Hồng Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng vung tay, những quân cờ trên bàn cờ liền lơ lửng lên, rồi tự động rơi xuống, cả bàn cờ nhanh chóng trở lại như ban đầu."Cũng chỉ là lúc nhàn rỗi có nghiên cứu thôi, tâm trí của phu quân hôm nay đều ở bên ngoài, tự nhiên khó địch nổi ta."
Ngày nay ở Đại Tuyên thế giới, người có tư cách đánh cờ cùng Trần Mục chỉ có nàng, người thứ hai sau Trần Mục bước vào Thần cảnh. Tuy Thần cảnh của nàng còn non kém, trên cơ bản toàn bộ thần lực chân thân là do Trần Mục một tay tạo nên, thực lực chỉ mới ở tầng cửa ngõ, tương lai cũng khó có thể tiến bộ thêm nhiều, nhưng dù sao cũng đã bước qua được cánh cửa đó.
Có được tầm mắt và tư duy của Thần cảnh, sinh mệnh cấp độ của nàng đã hoàn toàn khác biệt so với phàm tục.
Thế cờ của hai người cũng không phải là thế cờ trong phàm tục ở Đại Tuyên, mà là một loại thế cờ để Thần cảnh giết thời gian khi nhàn rỗi, so với thế cờ phàm tục thì phức tạp hơn rất nhiều, thậm chí còn ẩn chứa một chút ảo diệu về nhân quả, chư tướng.
Trần Mục cũng học được cách đánh cờ này từ các Thần cảnh khác, rồi dạy cho Hứa Hồng Ngọc, thường cùng nàng đánh cờ. Mỗi lần đều là hắn thắng, đây là lần đầu tiên Hứa Hồng Ngọc chiến thắng sau mấy trăm năm.
Nhưng mà.
Hứa Hồng Ngọc thắng không phải là vì tài đánh cờ của nàng đã vượt qua Trần Mục, mà là hiện tại, gần như chín phần mười tinh lực của Trần Mục đều đặt ở Ám Thiên Chi Uyên, ở Đại Tuyên thế giới chỉ còn lại một phần trăm tâm niệm mà thôi.
Trong tình huống này, chỉ cần hắn sơ hở một chút, Hứa Hồng Ngọc vẫn có cơ hội thắng.
Hứa Hồng Ngọc hiện giờ đã là sinh mệnh Thần cảnh rồi, mặc dù cấp độ thực lực của Trần Mục cao hơn nàng không biết bao nhiêu, nhưng về bản chất sinh mệnh thì nàng và Trần Mục cũng không khác nhau mấy, rất nhiều chuyện nàng đã hiểu rõ hơn nhiều so với khi mới bước vào Thần cảnh.
Ví dụ như, lúc trước Trần Mục bước vào Thần cảnh đã từng kể cho nàng rất nhiều điều huyền diệu về Thần cảnh, ví như tâm niệm phân hóa thành nghìn vạn, hóa thân ở khắp mọi nơi,... Khi đó, nàng căn bản khó có thể hiểu rõ loại thủ đoạn này.
Bởi vì lúc đó, nàng dù đã bước vào Hoán Huyết cảnh, đồng thời tu thành Thiên Nhân, cũng chỉ tối đa một lòng có thể làm ba bốn việc, còn tưởng tượng được trạng thái một lòng mười việc. Chuyện một lòng vạn việc hoàn toàn khó hiểu.
Nhưng sau khi bước vào Thần cảnh, nắm giữ được Thần lực chân thân, có được cấp độ sinh mệnh Thần cảnh, nàng cũng hiểu rất nhiều thủ đoạn huyền diệu Thần cảnh mà trước kia không cách nào hiểu được, ngày nay, nàng vẫn là người hiểu Trần Mục sâu sắc nhất ở Đại Tuyên thế giới, không có người thứ hai.
"Phu quân trấn thủ ở Ám Thiên Chi Uyên, lĩnh hội bản nguyên đại đạo, cũng đã hơn bốn trăm năm rồi."
Hứa Hồng Ngọc rót cho Trần Mục một chén linh trà, xúc động nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, trước kia khi chưa bước vào Thần cảnh thì còn tốt, khi đạt tới độ cao này, khái niệm về năm tháng trôi qua gần như trở nên mơ hồ."
Trần Mục nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm, nói: "Thần cảnh vốn ít chịu ảnh hưởng của thời gian, tuổi thọ cũng đủ dài, dần dần không còn khái niệm về thời gian cũng là bình thường."
Hứa Hồng Ngọc nhìn Trần Mục, khẽ hỏi: "Những ngày qua, phu quân có thu hoạch gì không?"
"Cũng không tệ lắm, có nhiều cảm ngộ về mạch Chư Tướng."
Trần Mục đứng dậy, ngước nhìn bầu trời, nói: "Ta và Ma tộc còn có mối thù sâu sắc, hiện nay do có sự tồn tại của Phạm Cổ Thần Quân, Ma tộc mới chịu nhượng bộ. Nhưng chuyện ăn nhờ ở đậu không thể kéo dài mãi, vẫn phải mau chóng vượt qua cánh cửa tầng bảy."
Hứa Hồng Ngọc cũng đứng dậy, bước đến một bên, nhẹ nhàng nói: "Tầng bảy là giới hạn Thần Quân, muốn vượt qua sao mà khó. Không biết bao nhiêu Thần cảnh suốt đời đều không đạt đến tầng bảy, phu quân bước vào Thần cảnh cũng chưa được bao lâu, không nên tự tạo áp lực quá lớn, phàm tục võ đạo thường nói 'dục tốc tắc bất đạt', tu hành Thần cảnh chắc cũng vậy."
Bước vào Thần cảnh, nàng cũng hiểu rất nhiều về tình huống của Thần cảnh, biết rằng Thần cảnh có chín tầng, và tầng bảy là cánh cửa Thần Quân. Chỉ khi vượt qua tầng bảy mới có vốn liếng thực sự trong mịt mờ không vực.
Nếu không thì, khi đối mặt với các thế lực lớn như Ma tộc, người không phải Thần Quân mãi mãi chỉ như kiến, một khi Phạm Cổ Thần Quân có chuyện gì đó, nhất thời không để ý đến, mà Ma tộc Thần Quân lại nghĩ đến Đại Tuyên thế giới và chuyện của Trần Mục, chỉ cần ra tay, Đại Tuyên thế giới sẽ bị hôi phi yên diệt ngay, sự phồn vinh hiện tại chỉ là một lớp vỏ giả tạo.
Thực tế là, trước đây, khi Đại Tuyên thế giới bị liên lụy trong cuộc thăm dò Phạm Cổ Thần Quân của Ma tộc, đã giống như một con thuyền nhỏ bị cuốn vào sóng gió, hiện tại chỉ là tạm thời yên ổn dưới đáy sóng. Hoàn toàn không biết bên dưới mặt biển còn đang nổi lên những cơn phong ba nào.
Nghe Hứa Hồng Ngọc nói xong, Trần Mục bật cười, nói: "Ta tự nhiên hiểu dục tốc bất đạt, nên khi lĩnh hội đại đạo, cũng không quên tìm ngươi đánh cờ… Hả?"
Trần Mục đang nói, bỗng dưng ánh mắt khẽ lay động, cả người đứng sững tại chỗ.
Hứa Hồng Ngọc đứng bên cạnh cũng ngưng thần nhìn, nàng biết ở Ám Thiên Chi Uyên lại có chuyện, trước đây đã có mấy lần, đều là ở Ám Thiên Chi Uyên xuất hiện thứ thích hợp để Trần Mục lĩnh hội huyền ảo, nên Trần Mục sẽ lập tức tập trung tâm thần lĩnh hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận