Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 212: Ly biệt (length: 12106)

Nội thành.
Trần phủ Ngoại Viện.
Mạnh Đan Vân một bộ đạo bào màu xám, chắp tay sau lưng đứng ở trong sân, chờ đến sau lưng truyền đến tiếng bước chân, lúc này mới xoay người lại.
Nàng nhìn xem Trần Mục đã thay một thân khinh trang, lưng cõng một cái bao phục không tính lớn, không biết nghĩ tới điều gì, ranh mãnh nói: "Muốn hay không đợi thêm ngươi một hồi? Lần này đi Thất Huyền Tông ngươi có thể sẽ nán lại thật lâu."
Hôm qua chạng vạng tối làm xong chuyện, nàng liền tới tìm Trần Mục, kết quả tiến vào viện tử, tuy là cách rất xa, nhưng nàng luyện thành Tốn Phong ý cảnh bước thứ hai, vẫn là phát giác được một chút động tĩnh, thế là cẩn thận nghe một hồi, kết quả phát hiện không chỉ một thanh âm, khiến cho lúc này nàng xem Trần Mục ánh mắt đều là lạ.
Loại chuyện tổn thất khí huyết kia có gì tốt, một lần chưa đủ còn hai lần, tuy nói đã đến Ngũ Tạng cảnh, từng chút một khí huyết tổn thất xác thực cũng không ảnh hưởng gì, nhưng đây dù sao cũng là lãng phí thời gian lĩnh hội Võ Đạo.
Bất quá.
Trần Mục ngược lại không có lưu luyến, thu xếp xong hết thảy việc vặt, lại tới.
Mặc dù thực lực của Trần Mục cao hơn nàng, nhưng nàng cuối cùng lớn hơn Trần Mục mấy tuổi, đợi đi rồi Thất Huyền Tông, cũng phải chiếu cố Trần Mục nhiều hơn một chút, cố gắng giúp Trần Mục có thể dành hết thời gian vào việc tu hành Võ Đạo.
Với ngộ tính tư chất của Trần Mục, đi rồi Thất Huyền Tông khẳng định sẽ luyện Càn Thiên hoặc Khôn Địa Ý cảnh rồi, hắn nắm giữ Phong Lôi Hỏa tam tướng, khả năng cao sẽ chọn Càn Thiên.
Càn Thiên và Khôn Địa hai loại ý cảnh, độ khó lĩnh hội vượt xa các lục tướng khác, dù chỉ muốn tìm hiểu bước thứ nhất, sơ bộ đem mấy loại ý cảnh uy năng thống hợp hoàn mỹ vào một chỗ, độ khó của nó cũng khó hơn luyện một loại trong sáu tướng còn lại đến bước thứ hai.
Còn như muốn luyện Càn Thiên đến bước thứ hai, thì càng không cần phải nói.
Thái Huyền Phong Chu Ngô!
Gần như cùng tuổi với Trần Mục.
Hai mươi hai tuổi Đoán Cốt, cũng ngộ ra Cấn Sơn ý cảnh, hai mươi ba tuổi lần lượt ngộ ra Đoái Trạch, Khảm Thủy ý cảnh, hai mươi bốn tuổi bước vào Ngũ Tạng cảnh, cũng trong thời gian ngắn một năm đem Cấn Sơn, Đoái Trạch đều luyện đến bước thứ hai, hai mươi lăm tuổi lần lượt đem Khảm Thủy, Tốn Phong cũng luyện đến bước thứ hai, nhưng sau đó ròng rã hai năm đến nay, cũng chỉ sơ bộ nắm giữ Khôn Địa ý cảnh.
Với Chu Hạo như vậy, toàn bộ Ngọc Châu cả ức dặm mới chọn được một người, ba năm năm mới xuất hiện một thiên kiêu, mà cũng bị kẹt ở Khôn Địa ý cảnh hơn hai năm, hiện tại đoán chừng đã luyện Khôn Địa ý cảnh được hai năm rưỡi rồi.
Nhưng vẫn chưa tới bước thứ hai.
Có thể thấy độ khó của nó!
Hơn nữa Trần Mục còn không chỉ luyện Càn Thiên, mà còn có rất nhiều khiếm khuyết về ý cảnh kỹ pháp cần tập luyện, thời gian hao phí chắc chắn sẽ rất dài… Nhưng nếu Trần Mục có thể luyện thành Càn Thiên, thì lại hoàn toàn khác biệt, đủ để lọt vào Tân Tú Phổ mười vị trí đầu!
Chỉ là tuổi của Trần Mục bây giờ đã hai mươi bảy, mà Tân Tú Phổ chỉ ghi lại thiên kiêu tân tú dưới ba mươi tuổi, với ba năm, chưa chắc Trần Mục có thể đuổi kịp, nhưng chỉ cần trước ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi, luyện được Càn Thiên, sau đó bước vào Lục Phủ cảnh, vậy cơ bản tiến độ Võ Đạo sẽ không có vấn đề quá lớn, đủ để theo kịp.
Tương lai.
Cho dù không phá được Huyền Quan, không bước vào được cảnh giới Tẩy Tủy, nhưng ở Lục Phủ cảnh mài giũa thêm mấy năm, đem tu vi Lục Phủ cảnh luyện đến cực hạn, cũng luyện tất cả các loại ý cảnh đến đỉnh cao, cũng đủ để chạm tới cấp bậc Phong Vân Bảng, nếu có thể nắm giữ Võ Đạo lĩnh vực, dù không vào được Tẩy Tủy, vẫn có thể không sợ Tông Sư thông thường, là cường giả chân chính hoành hành một châu một đạo.
"Không cần, đi thôi."
Trần Mục nhìn Mạnh Đan Vân, khẽ lắc đầu.
Bây giờ với chút ranh mãnh của Mạnh Đan Vân, hắn không có tâm tư đùa lại, ôn nhu hương là mộ anh hùng, mấy ngày nay hắn thật sự có ý muốn lưu lại Du Quận, cứ như vậy mãi ở đây.
Nhưng cuối cùng cách nghĩ này vẫn bị hắn đè xuống.
Bây giờ hắn.
Đã sớm rõ ràng tâm mình hướng tới điều gì, sơ bộ ngưng luyện ý chí võ đạo của mình, các loại cám dỗ cũng không thể lay động, hắn nhất định phải luyện được Càn Khôn ý cảnh, nắm giữ Võ Đạo chí cường này!
"Được."
Mạnh Đan Vân khẽ gật đầu, rồi đi đến cạnh Trần Mục, khẽ động khóe môi nói: "Trong tông môn có một vị Hộ pháp đến, sẽ cùng chúng ta đi chung đường, nhưng sẽ không lộ diện, ngươi biết hắn ở đó là được, không cần tìm hắn."
Trần Mục nhìn Mạnh Đan Vân một cái, khẽ gật đầu, đồng thời khóe mắt liếc nhanh về một hướng xa xăm.
Một vị Hộ pháp tông môn, Thất Huyền Tông thật sự rất coi trọng hắn.
Địa vị Hộ pháp ở trên Chấp sự, là tồn tại Lục Phủ cảnh, trong đó một nửa đều là đệ tử Chân truyền đời trước hoặc trước nữa, bọn họ không đạt được trình độ Phong Vân Bảng, nhưng mạnh hơn Lục Phủ cảnh bình thường, là lực lượng trung kiên của Thất Huyền Tông.
Còn tầng cao hơn là Tẩy Tủy Tông Sư, vô luận thân phận địa vị, so với Lục Phủ cảnh đều đã là một khái niệm khác, thậm chí theo một ý nghĩa nào đó, thế giới của Tẩy Tủy Tông Sư, cùng vị thế của hậu bối dưới Phong Vân Bảng, hoàn toàn là hai thế giới.
Tông Sư có đấu tranh của Tông Sư.
Đối với thế tục, gần như là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Mà mỗi người có thể tu thành Tông Sư, đều là quán triệt ý chí võ đạo của riêng mình, trên con đường này mà rèn luyện, đi ra một con đường thuộc về mình, họ đều từng là tuyệt đại thiên kiêu, đều có sự kiêu ngạo riêng, ngoài người trong Phong Vân Bảng, có thể lọt vào tầm mắt họ, những người dưới Phong Vân Bảng căn bản không được để vào mắt.
"Quả nhiên ngươi đã nhận ra."
Mạnh Đan Vân chú ý đến hướng ánh mắt của Trần Mục.
Nàng ngấm ngầm nói cho Trần Mục, cũng vì biết Trần Mục giống nàng, đã luyện Tốn Phong ý cảnh bước thứ hai, dù là tồn tại Lục Phủ cảnh, nếu không tu luyện nhất mạch Tốn Phong, hoặc là giỏi che giấu khí tức và thân hình, cũng khó tránh khỏi bị nàng và Trần Mục cảm giác được ở cự ly gần.
"Ừm."
Trần Mục khẽ gật đầu, rồi cùng Mạnh Đan Vân rời khỏi Ngoại Viện.
Mà ở nơi xa.
Trong bóng tối sau một gốc hòe, có một người đứng yên, nhìn theo bóng lưng Trần Mục và Mạnh Đan Vân đi xa, trong mắt thoáng hiện lên chút ánh sáng nhạt, lẩm bẩm nói: "Vẫn rất cảnh giác, hơi lại gần một chút đã có thể phát hiện ta, Mạnh sư muội hẳn có thể kéo hắn về Linh Huyền Phong, đời sau Linh Huyền Chân truyền vừa hay có nơi đáp xuống, chỉ không biết vị Trần sư đệ này tương lai có thể đi được đến bước nào."
Hắn tên Sở Cảnh Tốc, tuy là Hộ pháp Thất Huyền Tông, nhưng xuất thân Linh Huyền Phong, từng là Chân truyền đời trước của Linh Huyền Phong, hiện tại tuy không lọt được Phong Vân Bảng, nhưng là người hàng đầu dưới Phong Vân Bảng, cũng là nhận thư của Mạnh Đan Vân một tháng trước, vừa vặn hắn có việc phải đến gặp Yến Cảnh Thanh, tiện đường hộ tống Trần Mục và Mạnh Đan Vân một chuyến.
Một lát sau.
Trần Mục và Mạnh Đan Vân đều là đồ trắng thường phục, mang theo đấu bồng, không để lại chút tin tức lặng lẽ rời khỏi Du Thành, cùng nhau đi còn có Sở Cảnh Tốc, đã đến gặp Yến Cảnh Thanh và bàn chuyện, cũng lặng lẽ đi theo sau.
------ Trần phủ hậu viện.
"Tiểu thư, tiểu thư?"
Hứa Hồng Ngọc lặng lẽ đứng đó, tầm mắt cứ nhìn về phía hành lang bên ngoài đình, mãi đến khi Tiểu Hà nhỏ giọng gọi vài tiếng bên cạnh, nàng mới dần dần lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về Tiểu Hà.
Tuy đã qua cửa, Tiểu Hà với Trần Mục và Hứa Hồng Ngọc đã phải đổi cách gọi thành lão gia và phu nhân, nhưng cô nàng ngẫu nhiên vẫn sẽ theo thói quen gọi tiểu thư, nhưng Trần Mục và Hứa Hồng Ngọc không để ý cách gọi này lắm.
"Lão gia đã ra khỏi thành rồi."
Tiểu Hà nhỏ giọng nói.
Cô nhìn ra hành lang bên ngoài đình, trong lòng cũng có chút luyến tiếc, nhưng cô cũng như Hứa Hồng Ngọc, đều rõ mình không thể níu chân Trần Mục, Trần Mục nhất định phải đến Thất Huyền Tông, ở đó mới có thể trưởng thành hơn.
"Ừm."
Hứa Hồng Ngọc khẽ gật đầu, ánh mắt mê man dần tan, nói: "Tiểu Hà, về luyện công đi."
Trần Mục rời Du Châu châu phủ, đến Thất Huyền Tông, khi quay lại, võ đạo tất nhiên sẽ tiến thêm một bước, mà nàng không thể dừng lại, cũng phải tiếp tục Đoán Cốt, đến khi hướng về Ngũ Tạng cảnh mà bước tới.
Nếu có thể bước vào Ngũ Tạng cảnh, cho dù qua rất nhiều năm, nàng vẫn sẽ giữ được dáng vẻ hiện tại, lại có thể sinh cho Trần Mục những đứa con có tư chất tốt, và có thể đồng hành cùng Trần Mục đi xa hơn.
"Vâng."
Tiểu Hà nhẹ nhàng đáp.
Tư chất của nàng không bằng Hứa Hồng Ngọc, tuy nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng tương lai rất khó đi đến Ngũ Tạng cảnh, cho dù có thể vào Đoán Cốt, ở độ tuổi ba bốn mươi vẫn giữ được dáng vẻ hiện tại, nhưng về sau vẫn sẽ dần già đi.
Cho nên nàng cũng phải nỗ lực tu hành, ít nhất là có thể ở hình dáng trẻ hơn, cùng Trần Mục đi xa thêm chút nữa.
------ Trong một viện lạc khác.
Trần Nguyệt và Dư Như Chính đều cầm kiếm gỗ luyện tập với nhau.
Nói là đối luyện, nhưng phần lớn là Trần Nguyệt cho Dư Như làm người luyện tập, bây giờ nàng đã luyện thành Kiếm Thế, còn đạt đến Luyện Nhục viên mãn, mấy ngày nữa liền phải bắt đầu thử nghiệm xung kích Dịch Cân cảnh giới, so với Dư Như đã vượt lên trước rất nhiều.
Bất quá hai người luyện tập, mỗi người chiêu thức đều có chỗ biến dạng, ngay cả Kiếm Thế của Trần Nguyệt cũng lung la lung lay.
Cạch!
Kiếm gỗ lại một lần đụng nhau, hai người đều không dừng lực, lập tức đan xen vào nhau, cũng cùng nhau gãy nát.
Trần Nguyệt nhìn thanh kiếm gỗ bị gãy trong tay mình, lắc lắc khóe môi, sau đó nhìn Dư Như, thấy Dư Như cũng đang nhìn nàng với vẻ mặt tương tự, thế là ném đi thanh kiếm gãy rồi bước tới.
"Ca ca đi rồi."
Mặc dù trước đó ở Du Thành, nàng cũng từng chia tay với Trần Mục, nhưng đó cuối cùng chỉ là ngăn cách giữa nội thành và ngoại thành.
Sau đó Trần Mục ra khỏi thành làm việc, đủ loại hành động, nàng cũng biết Trần Mục chẳng mấy chốc sẽ trở về, tối đa chỉ là một hai tháng thôi.
Nhưng lần này khác biệt.
Trần Mục đi đến châu phủ rất xa, rời khỏi Du Thành, rời khỏi Du Quận, rời khỏi cái góc nhỏ hẻo lánh này, đi đến một thế giới rộng lớn hơn, là giang hồ mà nàng đã nghe qua rất nhiều câu chuyện, giang hồ thực sự.
Trần Mục không nói với nàng là sẽ đi bao lâu, nhưng nàng biết, Trần Mục chưa từng nói thời gian, vậy chắc chắn không phải là một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa Trần Mục đi Thất Huyền Tông để theo đuổi Võ Đạo cao hơn, Võ Đạo không phải công việc một sớm một chiều, mà là tích lũy từng ngày từng tháng, nhất định phải rất dài.
Nàng ôm vai Dư Như.
Hai người chỉ dựa vào nhau, cứ như vậy một hồi lâu, nàng mới hít sâu một hơi.
"Tiểu Như, tiếp tục luyện công đi, hiện tại Du Quận cũng không còn bị phong bế như trước nữa, nói không chừng qua một thời gian, chúng ta có thể nghe được tên của ca ca từ những chuyện phiếm trên giang hồ đó."
Trần Nguyệt nói như vậy, nhưng nàng cũng không biết khoảng thời gian này là bao lâu, là một năm, hay là hai năm, ba năm.
"Ừm."
Dư Như nhìn Trần Nguyệt, dùng sức gật đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận