Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 320: Phá Tà kinh thế (2) (length: 10004)

Trần Mục có thể ngăn cản cấp bảy Tôn Giả công kích, toàn thân đắm mình trong luồng lôi đình uy áp đó khiến người đứng gần hắn cũng cảm thấy tim gan run rẩy, lẽ nào người lén lút xâm nhập Thúy Nham Sơn Trang này lại là một Võ Đạo Tông Sư?!
Sao lại thế này!
Đường đường bậc Tông Sư lại đêm hôm mò đến Thúy Nham Sơn Trang làm gì, chẳng lẽ là tin tức bọn chúng tu luyện Thiên Yêu bí pháp bị tiết lộ?
Nhưng cũng không thể mới đúng, tất cả những kẻ có khả năng hiểu rõ tình hình tiết lộ bí mật đều đã không còn ai sống sót, việc này hắn vẫn luôn an bài rất kỹ lưỡng, thậm chí trong nội bộ Bạch gia, số người biết chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong sơn trang tu luyện Thiên Yêu bí pháp chỉ có tổ phụ hắn, và hắn, người cháu trai được sủng ái nhất này, ngay cả đại ca và phụ thân hắn cũng không hay biết, chỉ cho rằng hắn trời sinh tính tàn bạo, thích ngược sát các cô gái trẻ tuổi cho vui, mà điều này cũng không tính là gì, cùng lắm cũng chỉ là chuyện thường.
Ầm!
Cuối cùng đại địa hoàn toàn vỡ vụn sụp đổ, hai đạo thân ảnh từ dưới lòng đất nhảy lên, một người chính là tổ phụ Bạch Thế Vĩnh, Bạch Nguyên Khánh, trông vẫn giữ nguyên hình người, còn một người thì thân hình giấu kín dưới lớp hắc bào rộng lớn, qua ánh lôi quang có thể lờ mờ thấy được trên cánh tay hắn lộ ra từng mảng vảy đỏ sẫm.
Lúc này Bạch Nguyên Khánh mặt đầy vẻ kinh hãi nhìn Trần Mục.
"Thất Huyền Tông không có Lôi Đạo Tông Sư, ngươi, ngươi là ai?!"
Hắn sống hơn trăm tuổi, được coi là thế hệ lớn tuổi nhất của Bạch gia, tuy không xuất thân từ Thất Huyền Tông nhưng cũng là từ châu phủ mà dần leo lên tới cấp Lục Phủ, đã làm rất nhiều việc cho Thất Huyền Tông thậm chí cả Phương gia, rất am hiểu về Thất Huyền Tông, hiểu rõ từng vị Tông Sư.
Lôi quang uy lực trên người Trần Mục rõ ràng là cấp Tông Sư, tuyệt đối không phải là thứ mà cấp Lục Phủ có thể thi triển được, nhưng Thất Huyền Tông căn bản không có một Lôi Đạo Tông Sư thuần túy!
Tuy nói có tồn tại như Càn Thiên Tông Sư Tần Mộng Quân cũng có thể phát huy uy năng Lôi Đạo như vậy, nhưng người trước mắt rõ ràng không phải là Tần Mộng Quân, chưa nói đến khí tức khí cơ, chỉ là Tần Mộng Quân cũng không cần phải chỉ thi triển Lôi Đạo kỹ pháp, một Càn Thiên áp lực xuống, dù là người bên cạnh hắn có là cấp bảy Tôn Giả từ Thiên Yêu Môn đến, cũng không thể ngăn cản được.
Huống chi, Tần Mộng Quân từ khi bị người ám toán, xung kích Hoán Huyết gặp vấn đề, đã bao năm chưa từng xuống núi rời tông.
"Đáng giá sao?"
Trần Mục đắm mình trong lôi quang, ánh mắt u u nhìn Bạch Nguyên Khánh, nói: "Ta xác thực không phải Tông Sư của Thất Huyền Tông, nhưng ngươi cấu kết với Thiên Yêu Môn, tu tập yêu pháp, Thất Huyền Tông cũng sẽ không ngồi yên, bởi vì ngươi, Bạch gia chỉ có con đường diệt môn."
"Cũng chưa chắc."
Sắc mặt Bạch Nguyên Khánh âm trầm nhìn Trần Mục, rồi quay sang nhìn Thiên Yêu Môn Tôn Giả bên cạnh, nói: "Hầu Tôn Giả, hắn không phải là Tông Sư Thất Huyền Tông, Thất Huyền Tông vẫn chưa biết chuyện Thúy Nham Sơn Trang, cầu Tôn Giả viện thủ, để chúng ta lui về Băng Châu."
Nếu là Thất Huyền Tông phát giác được sự tình của Thúy Nham Sơn Trang, phái Tông Sư tới, tình huống sẽ hoàn toàn khác, nhất định sẽ điều động thêm nhân thủ, nhưng Trần Mục trước mắt không phải là Tông Sư của Thất Huyền Tông, vậy khẳng định không điều thêm binh lực nào khác.
Chỉ cần có thể đánh lui Trần Mục, sau đó mang người Bạch gia thẳng đến Băng Châu, dù cho Thất Huyền Tông cũng không thể làm gì.
Bây giờ Băng Châu là thiên hạ của Thiên Yêu Môn và Thiên Thi Môn!
Bạch gia bọn họ phụ thuộc vào Thiên Yêu Môn, đến Băng Châu cũng có thể tái lập chỗ đứng.
Nhưng mà.
Thiên Yêu Môn Tôn Giả Hầu Hạo lại nhìn chằm chằm Trần Mục, chậm rãi nói: "Thực lực người này không yếu, bản tọa chưa chắc đã thắng được hắn, nếu như giằng co không xong, bản tọa không vì ngươi Bạch gia mà cản người này quá lâu đâu."
Nơi này là Lang Quận, dù Trần Mục không phải Tông Sư Thất Huyền Tông, nhưng hắn và Trần Mục giao thủ động tĩnh sẽ rất lớn, có thể sẽ dẫn tới Tông Sư Thất Huyền Tông, đến lúc đó tình cảnh của hắn vô cùng nguy hiểm, nếu không vì Bạch Nguyên Khánh còn có chút tác dụng, thì lúc này hắn cũng không hứng thú giao thủ với Trần Mục, sớm đã rút lui ngay lập tức.
"Vâng ... Nguyên Khánh hiểu rõ."
Bạch Nguyên Khánh sắc mặt trầm xuống, lên tiếng.
Hắn biết ý của Hầu Hạo, nếu không thể đánh lui Trần Mục, thì Hầu Hạo nhất định sẽ không dây dưa với Trần Mục mà nhanh chóng rút lui, không thể sắp xếp đường lui cho Bạch gia, đến lúc đó hắn chỉ có thể bỏ lại Bạch gia, tự mình chạy trốn tới Băng Châu.
Bỏ Bạch gia thì có sao, những hậu duệ này đã làm cho hắn một số việc, cũng hưởng không ít phúc, chết thì chết thôi, bây giờ hắn đã bước đầu luyện thành yêu thể, tương lai có thể sống lâu hơn, có lẽ còn có cơ hội tu thành cấp bảy, đến lúc đó lại sinh ra một vài dòng dõi hậu duệ cũng không có gì, tuy rằng luyện yêu thể rồi thì sinh nở sẽ khó khăn hơn, nhưng sinh ra đều sẽ trời sinh mang yêu huyết, tư chất phi phàm.
"Tổ, tổ phụ, còn có ta."
Bạch Thế Vĩnh nghe Hầu Hạo nói, trong lòng lạnh lẽo, lúc này cũng có chút bối rối, hướng về phía Bạch Nguyên Khánh lên tiếng.
Hắn tuy bị phế hai tay, nhưng nhờ bước đầu luyện thành yêu thể nên đã không còn là thân thể người nữa, không phải là không có cơ hội dùng bí pháp khôi phục lại, hắn không muốn bị bỏ rơi.
Nhưng mà.
Chưa kịp để Bạch Nguyên Khánh trả lời, Trần Mục, người nãy giờ chưa hề lên tiếng, chậm rãi mở miệng.
"Các ngươi trước mặt bản tọa, có phải quá tự quyết định rồi không?"
Giọng điệu của hắn nhàn nhạt, cùng với lời nói vừa dứt, kinh khủng lôi uy trên người hắn gầm thét, lôi quang màu tím cuộn lên, sau đó tay phải nhấc lên, một cây đoản mâu liền được hắn rút ra từ trong đấu bồng, dưới tác động của lực Chấn Lôi, trên đoản mâu bỗng phát ra một cỗ uy năng mạnh mẽ đáng sợ, lôi uy cuồng bạo ngưng tụ đến, sáng chói chói mắt, thậm chí khiến hai chữ "Phá Tà" trên đoản mâu như sống lại, xen lẫn trong hư không những tia hồ quang.
"Linh binh!"
Sắc mặt Hầu Hạo đại biến.
Lúc này hắn cơ hồ không chần chừ chút nào, trên thân huyết quang lóe lên, liền vọt lên từ mặt đất, điên cuồng chạy thục mạng về phía xa.
Hắn là Tôn Giả của Thiên Yêu Môn, đủ để đối kháng với một Võ Đạo Tông Sư bình thường, nhãn giới ắt hẳn phải phi phàm, gần như liếc mắt đã nhận ra Phá Tà Lôi Mâu trong tay Trần Mục, tuyệt đối không phải là loại Linh binh hạ đẳng bình thường, loại uy năng đáng sợ phát ra như vậy, tuyệt đối là Linh binh thượng đẳng hiếm thấy, tất nhiên quan trọng hơn cả là, đối phương là một Lôi Đạo Tông Sư!
Nếu thuộc tính không tương thích thì còn đỡ, Linh binh tối đa chỉ có thể đề thăng chút ít thực lực, nhưng một Lôi Đạo Tông Sư mà triển lộ uy lực Nguyên Cương chỉ sợ là đã luyện Chấn Lôi Võ Thể đến viên mãn, lại còn nắm giữ một thanh Lôi Đạo Linh binh thượng đẳng....vậy thì căn bản không phải là có thể đánh lui hay ngăn cản Trần Mục hay không, mà là hắn có thể đào thoát sống sót được hay không!
"Giữ lại đi."
Trần Mục nhìn Thiên Yêu Môn Tôn Giả Hầu Hạo đang thoắt cái đã trốn chạy đi, tay cầm Phá Tà Lôi Mâu giương lên, lôi uy ngưng tụ tới cực hạn lập tức dồn về phía trước, từ trong tay hắn ném ra bay đi, tựa lôi hồ xé toạc hư không, xẹt ngang qua màn đêm!
Đây là lần đầu tiên hắn đạt được Phá Tà Lôi Mâu, thực sự vận dụng uy năng của Linh binh này triệt để phát huy hết khả năng, rốt cuộc lực lượng Nguyên Cương của hắn hiện giờ, so với Tông Sư luyện Chấn Lôi Võ Thể đến viên mãn cũng không hề kém cạnh, thêm sự gia trì của lực lượng Nguyên Cương cuồng bạo, và ý cảnh Chấn Lôi, và uy lực Linh binh Phá Tà.
Ba loại lực lượng tụ lại một chỗ.
Linh binh này qua bao nhiêu năm tháng, rốt cuộc lại phát ra uy lực bao la lần nữa.
Phá Tà kinh thế!
Chỉ thấy dưới màn đêm, chùm lôi hồ màu tím như soi sáng cả bầu trời, như thể quán xuyên hư vô, loé lên một cái đã xuất hiện ở sau lưng Hầu Hạo, lao đến thân hình hắn.
Hầu Hạo cảm nhận được uy năng đáng sợ trong Phá Tà Lôi Mâu, tim gan đều giật mình, cơ hồ không chần chừ chút nào, toàn thân hét dài một tiếng, hắc bào trên người rách toạc, lộ ra một nửa người bán yêu, che kín vảy đỏ sẫm, yêu lực cuồng bạo tuôn trào ra, ngưng tụ trên yêu thể, cùng Phá Tà Lôi Mâu ầm vang va vào nhau, ý đồ ngăn cản một kích xuyên trăm trượng này.
Nhưng mà.
Yêu uy màu máu cuồng bạo kia gần như chỉ miễn cưỡng giao chiến được với Phá Tà Lôi Mâu, liền bị nó từ phía trước xé rách từng tấc, hoàn toàn không thể chống đỡ, cuối cùng trước ánh mắt không thể tin được của Hầu Hạo, xé nát hết tất cả huyết quang, nghiền nát lân giáp trên lưng hắn như tờ giấy, xuyên qua và chui vào trong thân thể hắn!
"Phụt."
Thân thể Hầu Hạo lập tức ngưng đọng trên không, oa một tiếng phun ra một ngụm máu đen đã khét, phía trước ngực sau hiện ra một lỗ máu đen ngòm mà viền ngoài đã cháy thành hình thù đen kịt.
Cả khuôn mặt vẫn còn mang vài phần thần sắc không cam lòng, cuối cùng hơi thở nhanh chóng lụi tàn, ngã thẳng xuống dưới, đụng nát một hàng tường viện phía dưới, rơi xuống trước mặt một đám đầy mặt kinh hãi, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đám hộ viện tôi tớ Thúy Nham Sơn Trang!
Phá Tà Nhất Kích!
Trấn sát Tôn Giả cấp bảy của Thiên Yêu Môn!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận