Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 292: Thu hoạch (2) (length: 10351)

Quách Văn hai người thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Trần Mục phất tay, họ liền riêng phần mình hướng về phía Trần Mục cẩn thận từng li từng tí cúi đầu, sau đó nhanh chóng lùi về phía xa, biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Mục ước lượng một chút chuôi Bích Thủy Kiếm trong tay, ngón tay gảy nhẹ lên lưỡi kiếm, lưỡi kiếm hơi cong một chút, sau đó lại thẳng tắp, tạo thành một gợn sóng nước.
"Cũng không tệ."
Hắn khẽ vuốt cằm, ném kiếm cho Trần Nguyệt bên cạnh.
Chuôi kiếm này quả thực phẩm chất không tồi, không thua kém Lưu Hỏa Đao của hắn bao nhiêu, tuy không đạt tới Linh khí nhưng cũng thuộc loại bảo khí cực phẩm, hiện tại Trần Nguyệt dùng hơi vượt mức một chút, nhưng đợi Trần Nguyệt bước vào Đoán Cốt cảnh, lại sơ bộ luyện thành ý cảnh, dùng cũng không sai biệt lắm.
Trần Nguyệt vui vẻ nhận Bích Thủy Kiếm, thử qua liền thấy yêu thích không rời, dù sao thanh kiếm nàng dùng trước kia tuy phẩm chất tốt, gần đạt đến mức Bảo khí nhưng vẫn không phải là Bảo khí thật sự, còn món này là Bảo khí trung cực, ẩn chứa một chút thuộc tính Khảm Thủy, rất phù hợp với kiếm pháp của nàng.
Mạnh Thiên Chương gặp Ô Cốt Mộc, cũng không định tiếp tục thăm dò, mọi người hàn huyên vài câu rồi Mạnh Thiên Chương hướng về bên ngoài Hoàng Lâm sơn mạch đi, còn Trần Mục thì mang theo Trần Nguyệt tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Trần Nguyệt ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Trần Mục, nơi này đối với nàng vốn thuộc loại hiểm địa không có tư cách bước vào, thậm chí chỉ cần sơ sẩy sẽ lập tức rơi vào vũng bùn, dù có tu vi Dịch Cân viên mãn cũng có thể chết đuối không thể thoát ra được, bởi Dịch Cân cảnh võ giả vẫn chỉ là phàm nhân, nhưng lúc này đi cùng Trần Mục lại như đi trên đất bằng.
Dù là đầm lầy hay đầm nước, đều không hề trở ngại.
Rất nhanh.
Hai người tới gần trung tâm đầm nước.
Địa thế ở đây càng kỳ dị, thấy một vết nứt kéo dài từ trung tâm hồ, xung quanh có dòng chảy liên tục đổ vào vết nứt, rõ ràng là do động đất tạo thành địa mạch vỡ, tạo nên cảnh tượng này.
"Sợ không?"
Trần Mục đi đến bờ vết nứt, cười với Trần Nguyệt.
Trần Nguyệt chớp mắt, nói: "Có ca ca ở đây đương nhiên không sợ."
Trần Mục cười nhẹ kéo Trần Nguyệt bước một bước, trực tiếp bước vào khe nứt, thẳng xuống dưới, rơi độ năm sáu chục trượng thì rơi vào một mảnh sâu hồ mềm mại.
Tới đây có thể mơ hồ cảm nhận, ở phía sâu hồ còn có một số khí tức dao động mạnh mẽ, mơ hồ có người đang giao chiến, thực lực không yếu, ít nhất cũng cỡ Mạnh Đan Vân.
Ngay sau đó.
Trần Mục cũng không che giấu khí tức, kéo Trần Nguyệt đi về phía trước, một bước chân bước ra, ý cảnh Càn Khôn của hắn mở ra, trong nháy mắt thiên địa chi lực xung quanh rung chuyển, kèm theo một luồng khí tức mạnh mẽ chậm rãi lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Dao động giao chiến sâu trong đầm lầy, khi cảm nhận được khí tức của Trần Mục đều chợt ngưng lại.
"Ai? !"
"Càn Khôn? Là hắn?"
Trong chốc lát.
Khí tức gần Trần Mục nhất lập tức thu liễm biến mất, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, một luồng dao động lan tràn dọc theo hồ và địa mạch trong chốc lát liền trở nên yên tĩnh.
Dù tuyệt đại đa số người chưa từng gặp mặt Trần Mục, nhưng luồng thiên địa chi lực mạnh mẽ kèm theo ý cảnh Càn Khôn, xét trong mười một châu Hàn Bắc Đạo, luyện được đến mức này không có mấy người, mà người có khả năng nhất xuất hiện ở đây, tự nhiên chỉ có một người -- Trần Mục, hạng hai mươi bảy Phong Vân Bảng Thất Huyền Tông!
Tuy lúc trước hạng hai mươi bảy Phong Vân Bảng, trong mắt nhiều người có ý nâng Trần Mục lên, bởi khi đó Trần Mục chỉ ở Ngũ Tạng cảnh, nhưng hiện giờ Trần Mục đã bước vào Lục Phủ cảnh, trở thành hộ pháp Thất Huyền Tông, điều đó khẳng định một vị trí vững chắc trong Phong Vân Bảng, người không đạt Tông Sư thì không địch được.
Dù là những người mạnh không kém Sở Cảnh Tốc trong các tông môn như Thiên Kiếm Môn, Lâm Giang Các, cũng không hứng thú giao đấu với Trần Mục, mà cảm thấy khí tức là vội vã tránh lui.
Thế nên.
Trong mắt Trần Nguyệt, nàng thấy Trần Mục dẫn mình không chút trở ngại, đi ngang dọc trong chỗ sâu hồ, ven đường thấy nhiều dấu vết chiến đấu nhưng chẳng gặp một bóng người, dường như đã nghe tin mà chuồn cả rồi.
Cuối cùng Trần Mục dẫn nàng đến sâu nhất của hồ ngầm, và gặp một người.
"Trần hộ pháp."
Người nọ là một vị hộ pháp Thất Huyền Tông, Hứa Chính, đang đứng ở mép một vũng bùn, quay người lại chắp tay với Trần Mục, vừa cười nói: "Vốn còn có không ít người muốn tìm tòi vũng bùn này, Trần hộ pháp vừa đến, tất cả đều nghe tin mà chạy."
Trần Mục thấy Hứa Chính lạ mặt, chưa từng gặp, nhưng Trần Nguyệt thì đã thấy, lúc này nàng liền thi lễ với Hứa Chính, nói: "Trần Nguyệt chào Hứa hộ pháp."
Hứa Chính cười với Trần Nguyệt, nói: "Không phải đã nói với con rồi sao, gặp ta không cần giữ lễ."
"Lễ phép không thể bỏ, cũng không thể để con bé sinh tính kiêu căng, Hứa hộ pháp đừng quá nuông chiều nó."
Trần Mục ôn hòa đáp, rồi mang Trần Nguyệt đi thêm vài bước, tới trước vũng bùn, thoáng cảm nhận liền nói: "Dưới đáy có đồ vật?"
"Chắc là có, nhưng không lấy được."
Hứa Chính gật đầu với Trần Mục, nói: "Lực địa mạch trong vũng bùn này rất mạnh, hỗn loạn, ta chỉ có thể xuống được hai chục trượng, còn xa đáy, người khác cũng tương tự, không ai tìm được đồ vật."
Nơi này vốn đã sâu dưới lòng đất bảy tám chục trượng, cũng bởi vì động đất địa mạch mới vỡ mà có thể đến đây, nếu không thì Lục Phủ cảnh cũng khó thâm nhập sâu dưới lòng đất như vậy, huống chi đi xuống tiếp chắc chắn càng khó hơn.
Hứa Chính và nhiều hộ pháp Lục Phủ cảnh ở đây không đi, chính là muốn chờ xem có người tu luyện 'Đoái Trạch' hoặc là Ngũ Hành 'Thổ Linh' có thể xuống được, thì bọn họ còn cơ hội kiếm chác.
Kết quả không ngờ.
Chưa chờ được ai tu luyện Đoái Trạch, lại đợi được Trần Mục cao thủ Phong Vân Bảng này, ngay lập tức tất cả mọi người như chim bay tán loạn, biết nếu Trần Mục có thể đi xuống, muốn cướp linh vật trong tay Trần Mục quả thực là chuyện viển vông, chỉ có Tông Sư mới làm được.
Trần Mục đứng trên mép vũng bùn, trước tiên là cảm nhận tình hình bên trong, rồi bước xuống, cả người rơi vào trong bùn, sau đó cứ thế lặn xuống.
Đúng như Hứa Chính nói.
Càng xuống, lực địa mạch trong vũng bùn càng hỗn loạn, cao thủ Lục Phủ cảnh bình thường khó lòng mà lặn sâu hai mươi trượng.
Nhưng bây giờ Trần Mục không còn là nhân vật Lục Phủ cảnh bình thường, về Nguyên Cương Chân Kình hắn có thể so với Tông Sư, về ý cảnh thì hắn chấp chưởng Càn Khôn, có thể vận dụng vạn vật, Đoái Trạch đầm lầy cũng có thể bị hắn sử dụng.
Hai mươi trượng, ba mươi trượng, bốn mươi trượng...
Cứ vậy lặn xuống đến gần năm mươi trượng, Trần Mục cảm giác được mình chạm đến đáy vũng bùn, dù có thể dùng thủ đoạn đi xuống tiếp, nhưng cũng không cần thiết, ở ngay phía trước, hắn có thể cảm nhận một luồng địa mạch khác thường đang lưu động.
Đi về phía trước vài bước, tuy trong chỗ sâu vũng bùn không có ánh sáng, nhưng tới gần hắn có thể rõ ràng thấy rõ vật ở đáy là gì.
"Là... Cái này sao?"
Trần Mục chậm rãi vươn tay lấy một khối đá màu ô trọc từ đáy đầm lên.
Cùng lúc khối đá rơi vào tay, bùn nhão vốn đang chảy mạnh xung quanh, đột nhiên trở nên ổn định lại, lực địa mạch hỗn loạn cũng dịu lại, cả vũng bùn dần dần có dấu hiệu đông kết.
Trần Mục không dừng lại lâu.
Cả người nhẹ nhấc chân, giống như một con cá bơi, thoáng cái từ trong vũng bùn bay lên trên.
"Thế nào?"
Hứa Chính nhìn Trần Mục.
Trần Mục gật đầu với Hứa Chính, nói: "Cũng có chút thu hoạch."
"Vậy là tốt rồi."
Hứa Chính cười ha ha, không hỏi nhiều, nói: "Nếu không có ngươi đến, địa mạch này cũng sắp khép lại rồi, coi như là cơ duyên của ngươi… Được rồi, tranh thủ còn chút thời gian, ta lại đi tìm chỗ khác."
Nói xong hắn ôm quyền với Trần Mục, cả người bay về phương xa, nhanh chóng biến mất trong địa huyệt.
Trần Nguyệt thì có chút hiếu kỳ nhìn Trần Mục.
Nhưng nàng không hỏi Trần Mục tìm được gì.
So với thu hoạch của Trần Mục, điều khiến nàng ngạc nhiên hơn là Trần Mục xuống vũng bùn rồi lại đi lên, mà quần áo rõ ràng không hề dính chút bùn bẩn nào, vẫn như trước đó.
"Được rồi, đi thôi."
Trần Mục xoa cằm Trần Nguyệt, sau đó liền kéo Trần Nguyệt rời đi, cũng không hề tiếp tục dò đường trên mặt đất để quay trở lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận