Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 207: Minh Tâm Chí (length: 11855)

Sau khi dạy dỗ Trần Nguyệt một hồi, Trần Mục liền đến viện của Hồng Ngọc. Viện của Hứa Hồng Ngọc so với bình thường náo nhiệt hơn một chút, rất nhiều tiểu nha hoàn bận rộn, cũng có người đang xì xào bàn tán gì đó.
Thấy Trần Mục đến, ai nấy đều vội cúi người hành lễ.
"Cô gia đến ạ."
Tiểu Hà từ trong sân đi ra, mặc một bộ y sam màu xanh ngọc, hướng Trần Mục nhu thuận thi lễ rồi cười nói: "Tiểu thư đi phía đông xem bà nội rồi, vừa hay không có ở đây, nhưng hai ngày nay đang chờ ngài đến đo thân hình để may đồ cát phục."
Hứa Hồng Ngọc không phải con gái nhà bình thường, thân phận địa vị của Trần Mục lại càng không cần nói, các chuyện hôn sự đều đã bắt đầu chuẩn bị từ hơn một tháng trước, bao gồm cả đồ cưới cũng đều dùng lụa tốt nhất may, tuy bây giờ Du Quận không giống trước đây, sẽ không làm quá phô trương, nhưng Yến Cảnh Thanh cũng phải đến chủ trì, nên tự nhiên vẫn phải đầy đủ thể diện.
"Được."
Trần Mục cười với Tiểu Hà.
Thực ra, với vóc dáng của hắn, Tiểu Hà nhìn sơ qua cũng không sai lệch nhiều, huống chi hắn lại là võ giả Ngũ Tạng cảnh, điều chỉnh hình thể dễ như trở bàn tay, lớn nhỏ một chút đều không ảnh hưởng nhiều. Chỉ có điều, lần hôn sự này, cả Hứa Hồng Ngọc lẫn Tiểu Hà đều hết sức coi trọng, nên tự nhiên là phải tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.
Trần Mục thì không mấy quan tâm đến những việc này, cứ để Tiểu Hà đo đạc, rồi hỏi nàng một vài chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng bế quan của mình, như việc Giám Sát Ti và Huyền Cơ Các lại xảy ra mấy vụ xung đột nhỏ trong thành, nhưng chưa lan rộng; nhỏ việc hắn đã từ chức Đô Ti Giám Sát Ti, mấy việc vặt này tự nhiên cũng không tìm đến hắn nữa.
"Cô, cô gia..."
Lúc Tiểu Hà đang tỉ mỉ đo đến phần hông của Trần Mục, mặt nàng chợt ửng hồng, giọng nói cũng không khỏi run nhẹ, đôi mắt trong veo như nước nhìn Trần Mục.
Trần Mục không có hành động gì quá phận, chỉ đặt tay lên đó, cảm nhận khí huyết trong cơ thể nàng, nói: "Ngươi cũng xem như luyện đến Dịch Cân đại thành rồi."
Tiến cảnh võ đạo của Tiểu Hà chậm hơn Hứa Hồng Ngọc nhiều, một mặt là căn cốt võ đạo của nàng không bằng Hứa Hồng Ngọc, mặt khác là tài nguyên nàng có cũng không nhiều bằng Hứa Hồng Ngọc. Cuối cùng, nàng còn là thị nữ của Hứa Hồng Ngọc, ngày thường rất nhiều việc vặt cơ bản đều do nàng gánh vác, để Hứa Hồng Ngọc không bị việc vặt ràng buộc, nên tự nhiên cũng chậm trễ việc tu hành.
"Vâng."
Tiểu Hà run rẩy đáp một tiếng, thân thể có chút nhũn ra.
Là võ giả Dịch Cân đại thành, nàng không phải là một tiểu nha hoàn yếu đuối, nhưng trong lòng vừa hận không được Trần Mục có thể quá phận hơn một chút, kéo áo nàng ra mà quất roi, nhưng nàng biết hiện tại chưa phải lúc, vì thế không dám tiến lại không dám lùi, chỉ có thể vừa xấu hổ vừa bối rối không dám nhúc nhích.
Nhưng Trần Mục cũng không có hành động dư thừa gì, chỉ xoa nắn cảm giác khí huyết và công phu của nàng, rồi nhanh chóng buông tay, khiến nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng đối với Trần Mục không hề có ý kháng cự, chính bản thân nàng cũng cam tâm tình nguyện, chỉ là không thể khi tiểu thư chưa về nhà. . . Vậy nàng sẽ không biết phải đối mặt với tiểu thư thế nào.
Trần Mục nhìn Tiểu Hà ngoan ngoãn tiếp tục đo người cho hắn, cũng khẽ cười một tiếng, trong lòng hắn xưa nay không có khái niệm gì về tôn ti quý tiện, ngược lại là từ lâu đã có chút tán thưởng sự mưu lược của Tiểu Hà. Dù so về sự xuất sắc, nhìn khắp Du Thành, có khối cô gái giỏi hơn nàng, nhưng nàng suy cho cùng chỉ là một thị nữ nhỏ bé.
Việc nàng có thể thay Hứa Hồng Ngọc bày mưu tính kế khi Hứa Hồng Ngọc làm Tổng Soái Ti, nhiều việc đều do bản thân nàng gánh vác, xử lý ổn thỏa mọi việc, đối với một thị nữ mà nói, đã không thể đòi hỏi gì hơn.
Bây giờ.
Dù trong lòng đã nghĩ không biết bao nhiêu lần đến những chuyện sau kì thi mùa xuân, chỉ cần bị hắn chạm vào một chút đã hơi nước mịt mù, mềm nhũn cả người, nhưng vì Hứa Hồng Ngọc, vẫn cố gắng nhẫn nhịn, càng khiến hắn tán thưởng, việc làm ấm giường tự nhiên phải xếp sau tiểu thư.
Trên đời này có rất nhiều cô gái ưu tú hơn Tiểu Hà, dù như Hứa Hồng Ngọc, tư sắc gần như hoàn mỹ, gia thế và thiên phú đều đủ, nhìn khắp thế gian cũng nhiều vô kể.
Nhưng những người đó đều không liên quan đến hắn.
Chỉ có người trước mắt mới là người thật sự tồn tại, mới là chân thực.
Từ khi biết đến sự tồn tại của võ đạo ý chí, Trần Mục thỉnh thoảng cũng tự hỏi, ý chí võ đạo của bản thân hắn là gì, rốt cuộc là bảo vệ mảnh đất thanh bình trước mắt này, hay là muốn quấy động phong vân trong thiên hạ, hoặc là bình định giang sơn, tái tạo càn khôn.
Nhưng dường như mỗi thứ hắn đều có một chút, mà lại không thứ nào hoàn toàn thuần túy.
Bao gồm cả việc cứu tế dân đói, cứu giúp bá tánh, cũng không phải do hắn lương thiện hay có tấm lòng Thánh Nhân, chỉ là vì khi đã đủ thực lực và địa vị, hắn không thể nào làm ngơ trước những cảnh tượng đó.
Hắn từng giết vô số người, trong một ngày hủy diệt cả nhà họ Hà, giết đến Du Thành máu chảy thành sông.
"Có lẽ, điều ta muốn nhất là có thể nhìn thấy mọi việc trên thế gian này, đều do ta quyết định."
Trần Mục nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ.
Trong vô thức, dường như hắn dần hiểu rõ phương hướng ý chí của mình.
Không phải là cảnh giới tối cao của võ đạo, cũng không phải là thiên hạ thái bình, không phải là bảo vệ một mảnh Tịnh Thổ bên cạnh. . . . Mà là có tất cả mọi thứ, hắn muốn những thứ mà tầm mắt hắn có thể chiếu tới, đều theo ý muốn của hắn mà định đoạt, muốn ý chí của mình có thể quán triệt vào thế gian bao la này, không vướng bận, đó mới là tham vọng ẩn sâu trong đáy lòng hắn.
Có lẽ đây là điều đã tồn tại từ khi hắn đến thế giới này, chỉ là bị bóng tối nguy hiểm ở tầng đáy, bị sát cơ tứ phía bên ngoài thành, bị các loại áp lực hắn phải chịu đựng che giấu, khiến hắn chôn giấu ý niệm này sâu trong đáy lòng, chưa từng cho ai thấy, thậm chí bản thân hắn cũng chưa từng khơi lại.
Đến tận bây giờ.
Sau khi tỉ mỉ trau chuốt mọi thứ của bản thân, dường như hắn rốt cuộc đã hiểu rõ mong muốn thực sự của mình là gì.
Mọi thứ trên thế gian, đều từ tâm ý!
Ý chí này, hay nói là tham vọng này, quá lớn, lớn đến có chút mơ hồ hư ảo, vượt xa những chuyện như lấy Kiếm Đạo xưng bá thiên hạ, như thu vào trong mắt mọi cảnh vật mỹ nữ tài vật trên đời... Thậm chí còn khó hơn cả bình định giang sơn, tái tạo càn khôn, thiên hạ thái bình các loại hoài bão lớn.
Rốt cuộc thì dù là vấn đỉnh Hoán Huyết cảnh, trở thành Đao Thần Kiếm Thánh, cũng không thể làm được việc mọi thứ trên đời đều từ tâm ý.
"Tham vọng của ta, cũng có hơi lớn."
Trần Mục cảm thán một tiếng trong lòng.
Đến chính hắn cũng cảm thấy tham vọng của mình quá lớn, quá xa vời, nhưng hắn không cách nào tự lừa dối mình được nữa.
Khi hắn từ tận đáy lòng mình, khơi dậy được ý niệm ẩn sâu nhất này, thì không thể nào chôn vùi nó trở lại được nữa, đây chính là nội tâm, mong muốn và ý chí thực sự mà hắn theo đuổi.
Vậy thì tốt thôi.
Nếu đây là điều hắn suy nghĩ trong lòng, vậy đây chính là mục tiêu mà sau này hắn hướng tới.
Hiện tại tuy hắn vẫn còn nhỏ bé so với cõi trần mịt mù, nhưng hắn đã bước ra khỏi Du Quận, tên tuổi của hắn cũng đã được lưu truyền tại Hàn Bắc Đạo mười một châu, không còn là sai dịch lo lắng sợ hãi trong đêm tối ngày nào. Dù cho tham vọng của hắn có lớn đến đâu, thế gian cũng sẽ luôn có những bậc thềm, một con đường dẫn đến trời cao.
Thứ hắn cần chỉ là tiến lên như quá khứ, cầm đao tiến bước, từng bước một xây thềm.
Thứ hắn cần là nhìn thẳng vào nội tâm mình, không hề nghi ngờ, không hề che giấu, không hề trốn tránh.
Giờ khắc này.
Trong cõi u minh, Trần Mục chỉ cảm thấy, tâm linh của mình dường như lặng lẽ trải qua một loại biến hóa vô thanh nào đó, hình như so với trước kia, sinh ra một tia kiên định và cô đọng chưa từng có.
Tốn Phong, Chấn Lôi, Ly Hỏa và Cấn Sơn, bốn loại ý cảnh có khả năng điều động sức mạnh thiên địa, phần nặng nề và áp bức kia, vào lúc này dường như đột nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Hắn không cần phải như quá khứ, phải tập trung ý chí mới có thể điều động sức mạnh thiên địa, vận chuyển uy lực của ý cảnh, mà chỉ cần một ý niệm trong đầu, là có thể điều động.
"Cô đọng võ đạo ý chí, cần trước chính kỳ tâm, Minh Tâm Chí."
Trần Mục nhớ lại những miêu tả sơ lược về võ đạo ý chí trong Đại Tuyên Võ Điển.
Chỉ khi tự mình chỉnh đốn lại nội tâm, nhìn thẳng vào khát vọng của mình, không hề dao động, thì mới có thể bước đầu sở hữu ý chí võ đạo của bản thân. . . . Bước này nhìn như đơn giản, nhưng thật ra lại không dễ dàng, bởi vì mỗi người đều có tâm ý khác nhau, có những người khát vọng chỉ là xem kịch nghe hát, mộng đẹp cánh bướm, nhưng lại thường không dám nhìn thẳng, mà chỉ che đậy lẩn trốn.
Dạng tâm chí này cũng là một dạng tâm chí, nhưng như muốn bày ngay ngắn, không chút nào dao động, cái đó tuyệt không phải người bình thường có thể làm được đến sự tình, chân chính làm được, cũng đi đến đầu cùng, thì không còn là người chìm đắm trong dâm dục sa đọa trần tục, mà là đạt đến Nhan sắc giai không, vui vẻ chứng minh pháp Phật tông lớn Hoan Hỉ Phật cảnh giới.
Lúc này.
Tiểu Hà đã đo xong cho Trần Mục toàn thân mỗi tấc chi tiết, bây giờ đang nhìn Trần Mục, muốn nói gì đó thì đột nhiên kinh ngạc dừng lại, cảm thấy Trần Mục đứng ở đó, hình như lập tức có gì đó biến hóa.
Nhưng cụ thể là biến hóa gì, nàng lại hoàn toàn nói không ra, không phải khí huyết, không phải khí tức, cũng không phải khí cơ. . . . . Càng giống như một loại khí chất hư vô mờ mịt, hình như cả người, đột nhiên trở nên càng chân thật hơn một chút.
Đồng tử trong mắt màu đen, dường như càng sâu thẳm hơn một chút.
"Nhìn ta chằm chằm làm gì?"
Trần Mục lúc này ý niệm ngưng tụ, không có bất kỳ tạp niệm rối loạn nào, lập tức liền thu liễm lại, thấy Tiểu Hà nhìn chằm chằm hắn ngẩn người, thế là cười cười hỏi.
"Không, không có gì."
Tiểu Hà lấy lại tinh thần, có chút kỳ lạ nói: "Chính là. . . . . Cảm giác cô gia vừa rồi hình như có chút biến hóa."
Đùng.
Đột nhiên vang lên một tiếng thanh âm giòn giã.
"Ảo giác!"
Trần Mục nhìn Tiểu Hà nói.
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Hà đột ngột trở nên đỏ bừng, đỏ bừng ướt át nhìn Trần Mục: "Cô gia. . .
Trần Mục cười ha ha xoay người, đi ra khỏi gian nhà, chỉ để lại Tiểu Hà mắc cỡ đỏ mặt đứng đó, một lát sau mới chạy đến bên cạnh, đem kích thước thân hình Trần Mục vừa ghi chép viết từng cái lên giấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận