Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 193: Linh binh (1) (length: 9369)

"Cái này là đồ do Huyền Cơ Các truyền lại, tuy rằng nói hơi nhiều lời vô nghĩa, nhưng xác thực toàn là những chiêu trò âm hiểm xảo trá."
Trần Mục nhìn cái đầu lâu của Hàn Nghiễm đã bị chém lìa, chết không nhắm mắt kia, lúc này mới chậm rãi buông đao trong tay xuống.
Hàn Nghiễm người này, thứ nhất là có một viên Nguyên Linh Ngọc Bội làm vật bảo mệnh, lại có khả năng trốn chạy trong môi trường nước, còn lợi dụng Hắc Thủy Yêu Xà cản trở hắn truy kích, nếu không phải cuối cùng chạy vào đường cụt, thì có khả năng thật sự trốn thoát khỏi tay hắn.
Đồng thời cho dù chạy vào đường cụt, người này cũng không hề từ bỏ chút nào, ngay khi nhận ra đây là đường cụt, hắn liền trực tiếp nấp vào chỗ tối cạnh vũng nước, mong chờ thời cơ hắn rời xa vũng nước để lần nữa trốn xuống nước tẩu thoát.
Mà ở trên mặt nước này, chứ không phải ở trong nước, hắn dùng Thu Phong Giác gần như có thể lập tức cảm nhận rõ được động tĩnh và khí tức trong toàn bộ huyệt đá này, Hàn Nghiễm dù đã trốn một bên cố gắng thu liễm khí tức, nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Đồng thời.
Mấu chốt nhất một điểm là Trần Mục không hề vội vã.
Hắn biết nếu nơi này không phải đường cụt, Hàn Nghiễm kia nhất định có thể trốn được, mà nếu đã là đường cụt, thì nhất định trốn không thoát, cho nên sau khi bước ra khỏi vũng nước, căn bản cũng không vội vàng tiếp tục thăm dò, mà đứng cạnh vũng nước quan sát tình hình trước.
Hàn Nghiễm thế là một kế không thành lại sinh kế khác, cưỡng ép chống đỡ một kích Lôi Hỏa đao của hắn, rồi giả chết tại chỗ, hy vọng hắn mất cảnh giác, ngược lại đi chú ý các linh vật trân vật trong huyệt động này, rồi từ đó bỏ qua hắn, để rồi lại tìm cơ hội trốn chạy.
Như vậy mà một phen quỷ kế.
Tuy nói cuối cùng vẫn phải chết, nhưng Trần Mục cũng thầm đánh giá Hàn Nghiễm khá cao, dù sao thực lực so với hắn chênh lệch gần gấp đôi, nhưng ít nhất hắn chỉ cần hơi lộ sơ hở, hơi buông lỏng cảnh giác một chút, đối phương sẽ có cơ hội trốn thoát, so với Trình Hậu Hoa thì xác thực khó giải quyết hơn rất nhiều.
Trần Mục lúc này ngồi xổm xuống, mới bắt đầu cẩn thận kiểm tra thi thể của Hàn Nghiễm, sau một hồi tìm tòi, mới từ dưới vạt áo bào huyền cháy đen của hắn, lấy ra được một viên ngọc bội cổ điển, dù bị thiêu đốt vẫn không hề hư hại.
Nguyên Linh Ngọc Bội!
"Đồ tốt, quả nhiên không hư."
Trong đôi mắt Trần Mục lóe lên một tia ánh sáng nhạt.
Cái vật bảo mệnh này, không nghi ngờ gì là đồ tốt, cho dù với hắn cũng rất hữu dụng, tuy rằng thuộc loại đồ để dành, để dành hết Nguyên Cương lực lượng rồi, trong thời gian ngắn chỉ có thể kích hoạt một lần, nhưng vào thời điểm mấu chốt, cũng tương đối hiệu quả, như lần trước đòn Lôi Hỏa đao của hắn, sau khi đánh tan Nguyên Cương của Hàn Nghiễm, ít nhất vẫn còn dư lại gần ba phần uy lực, mà vẫn bị bình chướng linh lực do ngọc bội này kích phát ra sinh sinh ngăn lại.
Trần Mục giữ nó trong lòng bàn tay rồi khẽ vận chuyển ý niệm, liền điều động nội tức Ngũ Tạng, hấp thu thiên địa nguyên khí, từng chút một rót vào trong, chừng một khắc đồng hồ sau, cái bề ngoài u ám của viên ngọc bội cổ điển kia đã tản mát ra điểm điểm huỳnh quang.
"Ừm… Vật này để dành uy lực, chắc là tương đương với người nắm giữ cường độ Nguyên Cương, không biết hạn mức cao nhất có thể tới mức nào, bất quá hẳn là rất khó tích trữ vượt qua năm phần linh lực."
Trần Mục có thể cảm nhận được lực chứa đựng của Nguyên Linh Ngọc Bội này vẫn chưa đầy đến cực hạn, mà giống như thổi phồng vào một cái bình áp suất, càng rót thiên địa nguyên khí vào nhiều thì áp lực bên trong lại càng lớn, cần nội tức vận chuyển mạnh hơn mới có thể tiếp tục rót vào trong, mãi đến đạt tới cực hạn chịu đựng của chất liệu ngọc bội.
Trước mắt, Nguyên Cương lực lượng của hắn vẫn chưa rót đến cực hạn chịu đựng của nó.
Hiện tại, uy năng chứa đựng bên trong của nó, đại khái là tương đương với cường độ Nguyên Cương của hắn, không sai biệt lắm có thể kích phát ra một tầng bình chướng ngăn cản khoảng hai phần rưỡi uy lực, về cơ bản là có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của nhân vật như Hàn Nghiễm.
Nếu như phía trước Mạnh Đan Vân có được một món linh vật như thế này, thì ngay từ đầu đã có thể cưỡng ép nhận một đòn của thích khách Huyết Ẩn Lâu hoặc là của Hàn Nghiễm, cưỡng ép xông vào trong thông đạo chạy trốn, căn bản đã không rơi vào tình cảnh bị vây kín.
Sau một hồi nghiên cứu ngắn gọn công hiệu của viên Nguyên Linh Ngọc Bội này, Trần Mục liền cất giữ vào người.
Tiếp đó.
Hắn tiếp tục kiểm tra thi thể Hàn Nghiễm.
Bất quá lần này đã không còn thu hoạch gì, ngoại trừ cây gậy trúc làm từ vật liệu không rõ, nhưng tính là một món Bảo khí ra, trên người hắn đã không còn gì khác, rõ ràng là sau khi đến huyệt đá này, hắn cũng không đi tìm kiếm thiên tài địa bảo trước, mà là ngay lập tức tìm kiếm Mạnh Đan Vân trong lòng đất.
Trần Mục suy tư một chút, vẫn là cất cây gậy trúc đi, dù sao cũng là một món Bảo khí, chỉ là đặc tính ẩn chứa trong đó, tựa hồ thuộc về "Sinh cơ" này, tương đối phù hợp ý cảnh Khảm Thủy.
Hô!
Sau khi kiểm tra xong thi thể của Hàn Nghiễm, Trần Mục cuối cùng đứng dậy, vung tay lên, một đạo hỏa viêm bắn ra trước, lại lần nữa bao phủ lên thi thể của Hàn Nghiễm, kịch liệt bốc cháy, dần dần thiêu thành tro bụi.
Còn lúc này, Trần Mục không tiếp tục nhìn, xoay người, nhờ ánh lửa lướt nhìn toàn bộ huyệt đá này, rất nhanh hướng tới mấy chỗ vách đá, đục xuống mấy khối khoáng vật không giống nhau từ trên vách đá.
"Chỉ có một khối mỏ ngọc sợi vàng."
"Ừm, còn có một khối khoáng ngân tuyến, lần này đã có bảy tám phần vật liệu chính làm ra Bảo khí nhuyễn giáp rồi."
Trần Mục nhìn mấy khối linh khoáng trong tay, lại lộ vẻ đăm chiêu.
Ít nhất là trước khi bước vào Lục Phủ cảnh, một món Bảo khí nhuyễn giáp có phẩm chất tốt vẫn rất có tác dụng với hắn, dù sao thể phách hắn vốn dĩ đã cường tráng, mình đồng da sắt, phối hợp Nguyên Linh Ngọc Bội, cho dù thích khách Huyết Ẩn Lâu bắt được sơ hở của hắn, cho hắn một đòn mãnh liệt khi không hề phòng bị, thì muốn giết hắn cũng rất khó khăn.
Tiếp theo.
Trần Mục lại cẩn thận đánh giá nơi huyệt đá này.
Mặc dù trên các vách đá vẫn còn vài chỗ khoáng vật lấp lánh ánh huỳnh quang, nhưng toàn là những ngọc khoáng không có giá trị cao.
"Địa phương sâu như vậy, có một huyệt đá không bị nước bao phủ hoàn toàn, lẽ nào chỉ có những thứ này. . . ."
Trần Mục lộ ra một vẻ trầm tư, mặc dù không nhìn thấy trân vật nào, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn vẫn không rời đi ngay mà là men theo một góc vách đá, phát huy Cấn Sơn ý cảnh, cẩn thận men theo vách đá cảm nhận từng chút một.
Huyệt đá này không lớn không nhỏ, chu vi cũng khoảng hai mươi trượng, lúc này Trần Mục cẩn thận men theo vách đá thăm dò từng chút một, không bỏ qua bất kỳ một chỗ nào, nhưng sau khi lượn gần như một vòng, mở thêm mười mấy lỗ trên vách đá, thu hoạch vẫn rất ít, chỉ có một khối Lưu Kim Quáng nhỏ miễn cưỡng chấp nhận được.
Mắt thấy sắp thăm dò hết một vòng, Trần Mục không khỏi khẽ lắc đầu.
Có lẽ là do đã thấy quá nhiều những câu chuyện kỳ ngộ, dị cảnh, nên hắn đã nghĩ nhiều hơn một chút, xem ra huyệt đá này khả năng thực sự chỉ là một cái huyệt đá tầm thường không có gì đặc biệt, cũng không có vật gì khác.
Nhưng mà.
Đúng lúc Trần Mục sắp thăm dò xong chỗ ngóc ngách cuối cùng, hắn bỗng dừng bước, có chút rùng mình nhìn về phía vách đá bên cạnh, vách đá nhìn không có gì khác biệt so với những chỗ khác, nhưng Cấn Sơn ý cảnh của Trần Mục lại cảm giác được, tại một chỗ sâu khoảng hai thước bên trong đó, là một khu vực trống rỗng, không có mạch lực đất đai lưu chuyển.
"Hai thước. . . . . Hơi sâu."
Trần Mục hơi nhíu mày.
Nơi này vách đá đều có mạch lực đất lưu chuyển, muốn đục ra là cực kỳ khó, đừng nói là hai thước, cho dù chỉ là một tấc, cũng cần hắn dùng Nguyên Cương lực lượng từng chút một đục phá, mới có thể mở ra.
Với độ sâu khoảng hai thước, lấy tốc độ của hắn, chỉ sợ phải đục nửa ngày mới xong.
Nếu như bên trong thực sự chỉ là một khu vực trống rỗng, không có vật gì khác, thì chẳng phải hắn đã uổng phí một lượng thời gian lớn ở đây.
Nhưng cuối cùng Trần Mục vẫn vung Lưu Hỏa Đao về phía vách đá.
Không phải hắn muốn đánh cược một phen, mà là hắn đã tốn công, kiểm tra gần như từng chút một cả huyệt đá này, nếu như phát hiện ra chỗ khác thường mà lại từ bỏ thì toàn bộ công sức trước đó cũng bằng không.
Huống chi, nếu không vì đuổi theo Hàn Nghiễm, hắn đã không tình cờ phát hiện ra vị trí sâu trong huyệt đá này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận