Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 84: Tiết Lân (length: 13641)

Sáng sớm, ánh nắng rơi vào trong thành.
Bức tường, chỗ cái dải băng trùy phía dưới, nay đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại chút ít gây nhức đầu.
Trần Mục mặc sai phục màu xanh sẫm, bên cạnh có mấy Sai Đầu đi theo, bước đi trên đường lớn rộng rãi ở Ngô Đồng Lý. Có thể thấy giữa đường phố vẫn còn chút ít tuyết đọng chưa tan, nhưng phần lớn đã được quét dọn sạch sẽ.
"Soa Ti đại nhân."
"Soa Ti đại nhân."
Người đi đường ven đường thấy Trần Mục, đều vội vàng cung kính hành lễ.
Nếu như nói vào cuối năm trước đây, người dân Ngô Đồng Lý e ngại Trần Mục, vị Soa Ti Thành Vệ Ti mới nhậm chức này, thì hiện tại càng nhiều là kính sợ. Chỉ riêng việc điều khiển nhân mã cứu tế nạn dân thôi đã khiến cho cả Ngô Đồng Lý, tầng lớp dưới đáy truyền tai nhau về vị Soa Ti tân nhậm này là người tốt.
"Xem ra chừng mấy ngày nữa, tuyết đọng cũng tan hết."
Trần Mục nhìn khắp đường phố, thản nhiên lên tiếng với đám Thượng Khánh Lai đang đi bên cạnh.
Thượng Khánh Lai đáp: "Ngày sau sẽ ấm dần lên, cái lạnh giá này qua rồi. Nghe nói ở phía tây sông hộ thành, băng đã vỡ, mấy thuyền hoa cũng bắt đầu đón khách rồi."
Nói xong câu này, bỗng nhiên hắn cảm thấy như có chút lỡ lời, không khỏi cẩn thận liếc nhìn Trần Mục.
Trần Mục ngược lại không để ý. Thuyền hoa ca múa, gánh hát nghe hát, đều có người thích, chỉ cần không phải ép mua ép bán là được.
Nói đi thì nói lại.
Trước đây hắn cũng từng có chút hứng thú với những trò này, nhưng theo thực lực và địa vị tăng lên dần, nó cũng nhạt phai. Dù cũng từng đi xã giao vài lần, trải nghiệm qua đôi chút.
Đoàn người tuần tra hết một đoạn đường và phường chợ, sau đó Trần Mục giải tán rồi trở về nhà.
Trong hậu viện.
Hai tiểu nha đầu đang nô đùa vui vẻ, đuổi nhau chạy qua chạy lại.
Trần Mục vừa tới thì Khổ Nhi chạy tới, né tránh không kịp nên đụng phải người hắn.
"Lão...Lão gia..."
Khổ Nhi vừa va chạm chỉ thấy như đâm vào tường, đến khi thấy rõ là Trần Mục thì càng giật mình, cuống quít quỳ xuống.
Trần Mục sắc mặt nghiêm lại, giọng cứng rắn: "Hậu đậu, qua chỗ Ny nhi mà chịu năm lần thủ tâm bản."
"Dạ..."
Khuôn mặt nhỏ của Khổ Nhi méo xệch đáp lời rồi đi vào phòng. Trần Mục lắc đầu. Nếu như Trần Nguyệt ở đây, chắc sẽ nói hắn quá nuông chiều nha hoàn. Va chạm lão gia mà chỉ bị đánh nhẹ vài cái vào lòng bàn tay, coi như bỏ qua. Nhưng hắn thực tình không muốn phạt tiểu nha đầu này, chỉ là không muốn để cho chúng hư nên mới phải quản một chút.
Tuy nhiên, mấy tiểu nha hoàn trong sân hắn, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đều hiểu chuyện ngoan ngoãn.
"Lão gia."
Nhạc nhi đuổi theo Khổ Nhi, cũng rụt rè hành lễ với Trần Mục.
Trần Mục giơ tay gõ nhẹ trán nàng rồi đi vào: "Được rồi, đứng lên đi, đi nấu chút nước đi."
Trở về phòng ngủ.
Trần Mục lấy Hắc Ngọc Dịch Cân Hoàn từ trong tủ ra.
Thời gian đã gần hai tháng trôi qua, viên Dịch Cân Hoàn này vẫn to bằng nắm đấm trẻ con, nhưng màu sắc trên nó đã không còn vẻ đen sẫm nữa, mà trở nên u ám hơn nhiều.
Điều này cho thấy dược lực bên trong đã gần như bị nghiền ép hết, dần dần chuyển hóa thành cặn thuốc.
"Chắc còn dùng được khoảng mười ngày nữa."
Trần Mục xem xét cẩn thận.
Hắn đã đạt đến Dịch Cân cấp độ, việc luyện tập về sau, Dịch Cân Hoàn không còn là nhu yếu phẩm nữa. Không có Hắc Giao huyết, thì có thể thay bằng những loại dược liệu khác chế luyện cũng có hiệu quả. Dĩ nhiên, Dịch Cân Hoàn vẫn luôn là một trong những dược liệu tốt nhất, chỉ là gần đây Trần Mục không thể kiếm được viên Hắc Ngọc Dịch Cân Hoàn thứ hai.
Hắn hơi suy nghĩ, mở giao diện hệ thống ra.
【Hắc Ngọc Dịch Cân Pháp (45%)】 【Kinh nghiệm: 8 điểm】 Kể từ khi Hắc Ngọc Dịch Cân Pháp đạt trên 30%, vượt qua ngưỡng Dịch Cân tiểu thành thì việc tăng tiến độ sau đó trở nên chậm chạp hơn, cần 20 điểm kinh nghiệm để tăng một phần trăm.
Trần Mục không quá bất ngờ. Rốt cuộc, việc tôi thể Dịch Cân luôn có cường độ càng cao, độ khó càng lớn. Nếu không, người như hắn luyện được Ma Bì và Luyện Nhục cực hạn, rèn ra một thân Hồn Kim thể cũng sẽ không hiếm hoi đến thế.
Dù vậy, tốc độ tiến bộ tu vi của hắn vẫn khá nhanh. Chỉ hơn một tháng đã từ 30% lên 45%, Dịch Cân đã hoàn thành gần một nửa.
Trên thực tế, trong quá trình Dịch Cân tăng lên, có thể nói thực lực của hắn mỗi ngày đều tiến bộ. Những tích lũy biến hóa là tương đối rõ ràng, ngược lại ở Võ Đạo Ý cảnh thì không có biến hóa gì cho đến khi đủ điểm kinh nghiệm.
"Chắc khoảng một tháng nữa sẽ có thể đạt đến Dịch Cân đại thành, cố gắng bồi tiếp Dịch Cân viên mãn."
Trần Mục đóng bảng hệ thống lại.
Với thể phách và Võ Đạo Ý cảnh của hắn, khi đạt đến Dịch Cân đại thành, hắn tự tin có thể so tài với những Đoán Cốt Võ Sư chưa từng nắm giữ Ý cảnh. Còn khi đến Dịch Cân viên mãn thì Đoán Cốt kỳ thực cũng ở ngay trước mắt.
Không tính những nhân vật "Tạng Phủ" cảnh đứng sau lưng tứ đại gia tộc trong nội thành. Thực tế thì, khi nắm giữ Ý cảnh và bước vào Đoán Cốt, đã đạt đến đỉnh cao của Du Thành.
Đô Ti khu ngoại thành!
Trảm Yêu Ti Đô Ti!
Du Thành Đô Thống!
Từng nhân vật nắm quyền cao chức trọng, đều đứng ở cảnh giới đó.
Từ sau lần diệt trừ Ác Đao Chương Khắc của Ác Nhân Bang, Trần Mục không hề ra tay lần nào nữa. Hắn làm việc luôn ổn trọng, lúc nên xuất chiêu thì ra tay dứt khoát không chút do dự, còn khi cần ẩn mình thì cũng sẽ không khoe khoang chút nào.
Nấu nước, sắc thuốc, Dịch Cân.
Theo thường lệ hoàn thành Thối Thể Pháp, rồi lại đắm mình vào lĩnh hội Chấn Lôi Đồ, ngồi trong phòng cho đến chạng vạng tối.
Vốn tưởng rằng một ngày cũng sẽ trôi qua như mọi ngày, nhưng lúc Trần Mục lấy lại tinh thần, chuẩn bị đi gọi người chuẩn bị cơm canh thì bất chợt có gia đinh ở tiền viện đến bẩm báo.
"Lão gia, Lưu Tùng tới."
Trần Mục hơi nhướng mày: "Cho vào đi."
Hiện tại Lưu Tùng mang chức vụ sai dịch ở Thành Vệ Ti, nhưng lại âm thầm nghe lệnh hắn, cùng một số người khác đặc biệt phụ trách thăm dò tin tức.
Đây là do hắn học được từ Mẫn Bảo Nghĩa. Mẫn Bảo Nghĩa, ngoài việc quản lý Thành Vệ Ti ở Cửu Điều Lý, còn có một nhóm tay mắt riêng, lúc nào cũng biết chuyện xảy ra ở các nơi, kết hợp cùng Thành Vệ Ti một sáng một tối phối hợp với nhau.
Rất nhanh.
Lưu Tùng đi vào trong sân, vội đến trước báo cáo mấy chuyện.
Sau khi nghe xong, Trần Mục liền cau mày: "Tổng Ti bên kia có tin gì không?"
Lưu Tùng lắc đầu.
Trần Mục trầm ngâm một lát, phất tay nói: "Được, ta biết rồi."
Hơn một tháng qua, hắn ở Ngô Đồng Lý một mực bình an, dù là chuyện cứu trợ hay các việc khác đều không có trở ngại gì. Chỉ nghe nói ở Tổng Ti có nhiều tranh đấu ngầm. Hà Minh Hiên nhân lúc Hứa Hồng Ngọc không rảnh mà bày ra vài chuyện, nhưng đều bị Tiểu Hà đàn áp.
Lần này chuyện cũng không nhằm vào hắn, mà nhắm vào Tiểu Hà, so với một Soa Ti như hắn, rõ ràng Hà Minh Hiên càng muốn dứt điểm loại trừ Tiểu Hà.
Chỉ là.
Tình huống lần này với Tiểu Hà chỉ sợ bất lợi, nhưng nàng vẫn chưa thông báo cho hắn, chắc muốn tự mình giải quyết.
Nhưng dù sao, nếu hắn đã biết thì không thể làm ngơ, trước mắt cũng không có chuyện gì, âm thầm đi xem là được.
Bờ phía tây Ngô Đồng Lý.
Sông hộ thành.
Mặt sông vẫn còn những khối băng vỡ vụn, chưa thể đi thuyền, nhưng một số lâu thuyền và thuyền hoa đã bắt đầu khai trương. Lúc này trời đã tối, mấy chiếc lâu thuyền, thuyền hoa đều sáng đèn rực rỡ.
Vì sông hộ thành không thuộc khu thành Tây hay thành Nam, không thuộc quản lý của bất cứ bên nào. Do đó, lâu thuyền thuyền hoa, các gánh hát và sòng bạc ở đây đều cực kỳ hưng thịnh. Giờ mùa đông giá rét chưa hoàn toàn qua đi nhưng một phần nhỏ đã mở cửa.
Bối cảnh của những lâu thuyền, thuyền hoa này về cơ bản đều nối liền với nội thành. Người đến đây thưởng ngoạn không chỉ có những người giàu có ở Nam Thành Khu hay khu phía tây, mà còn có cả các quan to hiển quý đến từ nội thành.
Bên trong một chiếc lâu thuyền, thuyền hoa.
Trong một khoang phòng đèn đuốc sáng trưng, đủ thứ trang trí xa hoa tinh xảo, đặc biệt bốn viên trân châu màu đỏ tươi khảm ở bốn phía căn phòng, không ngừng tỏa nhiệt khiến toàn căn phòng tràn ngập hơi ấm. Rõ ràng bên ngoài băng tuyết chưa tan nhưng nơi đây đã như xuân về.
Mấy nữ tử mặc lụa mỏng, dáng vẻ yêu kiều, lắc eo theo tiếng nhạc tranh sắt, trước mắt là cảnh tượng vô cùng xa hoa.
Hà Minh Hiên ngồi một góc phòng.
Nhưng hắn lại không ngồi ở vị trí chủ tọa, dường như chỉ là làm nền, đôi khi mới nói cười vài câu.
Bị Hà Minh Hiên cùng mấy công tử bột vây quanh ở vị trí chủ tọa là một thanh niên tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Hắn thoải mái ôm một thiếu nữ, nâng chén rượu nhấp một ngụm, sau đó đưa chén rượu lên gần má thiếu nữ, nhỏ một giọt rượu màu đỏ sẫm xuống.
Thiếu nữ không dám phản kháng, uống giọt rượu đó, nhưng vừa vào miệng, cả người đã run lên, trong cơn run rẩy nhẹ, trán bốc lên hơi nóng thấy rõ.
Thanh niên cười ha ha, đẩy thiếu nữ ra. Thiếu nữ vội vã muốn đứng dậy, nhưng không thể nhấc nổi người, cố gắng bò hai bước đã ngã xuống đất.
"Rượu Hỏa Vân này đúng là mạnh, Tiết huynh mang tới lần này, hình như có diệu dụng khác?"
Hà Minh Hiên cười ha hả nói.
Thanh niên được gọi là Tiết huynh nhếch miệng, nói: "Không sai, vài ngày trước ta tình cờ săn được một con Xích Luyện yêu xà, lấy mật của nó luyện được mấy hũ Hỏa Vân rượu mới, tửu lực so với Hỏa Vân rượu bình thường tăng lên mấy lần, ngay cả võ phu Luyện Nhục viên mãn, uống không quá hai chén, đều phải ngã xuống."
Đám người xung quanh vội vàng xu nịnh, nói rất nhiều lời tâng bốc, ánh mắt nhìn thanh niên mang theo vài phần kính sợ.
Tiết Lân!
Nhân vật nổi bật nhất trong đời thứ tư của Tiết gia, không chỉ là người trẻ tuổi xuất sắc của Tiết gia, mà còn là người dẫn đầu thế hệ trẻ trong thành, tuyệt đối là người đứng đầu.
Bây giờ đã là Phó Đô ti Trảm Yêu Ti trong thành, càng sớm đã bước vào Đoán Cốt cảnh.
Đừng nói là Hà Minh Hiên, dù là mấy người cốt cán của Hà gia, ở trước mặt Tiết Lân cũng phải thấp hơn một bậc, không thể tranh đấu.
Lúc này.
Trên thuyền hoa, ngoài Tiết Lân và đám Hà Minh Hiên, còn có một nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo có vài phần giống Tiểu Hà, nhưng cả người lại vô cùng chật vật, toàn thân ướt sũng vì nước đá, bị dây thừng trói, quỳ cách đó không xa, đang không ngừng run rẩy.
Bất kể Tiết Lân hay những người khác, đều không hề nhìn đến hắn, chỉ có Hà Minh Hiên thỉnh thoảng liếc qua, thoáng nở một nụ cười lạnh.
Ninh Hà. . . . .
Chẳng qua chỉ là một hạ nhân đi theo Hứa Hồng Ngọc, lại dám khắp nơi đối nghịch với hắn, hôm nay ngươi xem sẽ kết thúc thế nào?
Nói đến sự tình hôm nay cũng là ngoài ý muốn, hắn vốn chỉ là bồi Tiết Lân đến du ngoạn thuyền, kết quả vô tình gặp đệ đệ Ninh Du của Ninh Hà, hơi thiết kế, Ninh Du liền mắc bẫy, trực tiếp đắc tội Tiết Lân!
Ninh Hà nắm quyền thế của Hứa Hồng Ngọc, thật sự khiến hắn khó ứng phó, nhưng Ninh Hà dù sao cũng mang họ Ninh mà không phải họ Dư.
Cuối cùng.
Một khúc cuối rồi.
Cửa thuyền hoa bị đẩy ra, một người chậm rãi bước vào, nàng mặt hơi trầm xuống, mặc một bộ thường phục màu xám mộc mạc, chính là thị nữ Tiểu Hà của Hứa Hồng Ngọc.
"Tỷ. . . . ."
Ninh Du bị dây trói nằm trên đất, thấy Tiểu Hà đi vào, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu xuống thấp, nắm chặt nắm đấm.
Hắn biết hôm nay mình đã liên lụy Ninh Hà.
Hắn thậm chí không hy vọng Ninh Hà đến cứu mình, nhưng Ninh Hà đã đến rồi, hắn bây giờ có thể làm cũng chỉ có cúi đầu, không gây thêm rắc rối.
Tầm mắt của Tiểu Hà nhanh chóng quét qua trong tràng, thấy được Hà Minh Hiên, cũng thấy được đệ đệ Ninh Du, nhưng đều không dừng lại, cuối cùng ánh mắt chỉ rơi vào Tiết Lân, tiến lên cúi người hành lễ.
"Dân nữ Ninh Hà, bái kiến Trảm Yêu Ti Tiết đại nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận