Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 538: Trẫm, mới là thiên mệnh (length: 16308)

"Như thế nào lại như thế?"
Tấn Vương Cơ Huyền Sở đứng bất động trong biệt viện, nghe thuộc hạ báo cáo, trong thần thái lộ ra mấy phần kinh ngạc.
Hàn Vương và Lương Vương hành động tuy kín đáo, nhưng hắn vẫn nắm được chút dấu vết để lại, chỉ là kết quả cuối cùng lại hoàn toàn khác với bất kỳ dự đoán nào của hắn. Theo đánh giá của hắn, Hàn Vương và Lương Vương hai người em trai này hợp lại, thế lực sau lưng cũng không hề tầm thường, đủ sức khiến Trần Mục gặp nguy hiểm, dù Trần Mục có thể thoát thân cũng sẽ phải trải qua một trận hỗn loạn.
Đến lúc đó, thủ đoạn của Trần Mục và Hàn Vương, Lương Vương đều sẽ bại lộ, như vậy các vị Bát Vương khác đều có thể thong dong nhúng tay, còn hắn thì có thể ngồi trên núi xem hổ đấu, hưởng lợi.
Rốt cuộc, nếu xét trong Bát Vương, ai trấn định nhất trước sự trỗi dậy của Trần Mục, thì dĩ nhiên không ai khác ngoài hắn. Rốt cuộc, thân tộc của mẫu hậu hắn và Tần gia Ngọc Châu vốn có mối liên hệ, mà Tần Mộng Quân xuất thân Tần gia, lại là sư tôn của Trần Mục. Mặc dù quan hệ này có phần xa cách, nhưng chung quy vẫn có chút liên kết.
Điều duy nhất hắn kiêng kỵ là, nếu Trần Mục trở thành bá chủ thiên hạ, võ công cái thế, liệu có nảy sinh ý định cướp ngôi, thay đổi triều đại không. Nếu vậy thì hắn sẽ không có lợi lộc gì, rốt cuộc địa vị của hắn vốn đã vô cùng tôn quý, nếu Trần Mục lại lên ngôi, dù hắn có được phong tước vương khác họ thì đó cũng là giới hạn, địa vị tuyệt đối sẽ không tôn quý hơn hiện tại.
Vì vậy, hắn vẫn đang cân nhắc lợi hại, chưa vội hành động.
Huống hồ, trước đây Trần Mục tuy có thực lực cường đại, có thể ngang hàng Hoán Huyết cảnh, nhưng chung quy vẫn bị kẹt ở ngưỡng Hoán Huyết. Không ai biết hắn cần bao nhiêu năm để đạt đến cảnh giới này, và cho dù thực sự bước vào Hoán Huyết cảnh, phía trước còn một tầng Thiên Nhân nữa.
Hai bước này, không ai biết Trần Mục sẽ mất bao nhiêu năm. Nếu hơn mười năm trôi qua, cuộc tranh đoạt ngôi vị đã sớm có kết quả. Hắn là người có thâm niên lâu nhất trong Bát Vương, đến lúc đó dù chưa hết tuổi thọ cũng đã gần đất xa trời, vì vậy hắn cũng không tính toán những chuyện xa vời như vậy.
Ai ngờ, võ đạo của Trần Mục lại tiến triển đến mức khó tin, vượt qua hai cảnh giới, có thể lấy Tẩy Tủy chiến Thiên Nhân!
"Hắn rốt cuộc đã làm thế nào?"
Tấn Vương tự lẩm bẩm, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc, không hiểu.
Là người đứng đầu trong Bát Vương, hắn nhập đạo bằng Âm Dương hoàn chỉnh, tu luyện ở Tẩy Tủy cảnh mấy chục năm, nhiều năm đứng đầu trong danh sách Tông Sư thiên hạ, dù gặp Hoán Huyết cảnh bình thường, hắn cũng có thể đỡ vài chiêu, nhưng đó là giới hạn.
Cho dù tung ra vài thủ đoạn giấu đáy hòm, một số cấm khí trong hoàng thất, hắn cũng chỉ có thể rút lui trước cao thủ Hoán Huyết cảnh, chứ không thể tự mình thắng một Hoán Huyết, huống chi là ngang hàng Thiên Nhân!
So sánh với Trần Mục, hắn thua kém ở chỗ nào?
Tại sao cùng một cảnh giới, mà lại có sự chênh lệch lớn đến vậy?
---
Hàn Vương Phủ.
Trong một dinh thự thâm u, trầm mộc màu tím sậm được dùng để xây lầu các. Hàn Vương Cơ Huyền không ngồi trên ghế gỗ vàng mà cầm một chén trà ngọc xanh, lúc này chén trà trong tay bị hắn siết chặt đến nứt vỡ, mà chính hắn lại không hề hay biết.
"Tách tách!"
Đến khi chén trà vỡ vụn, cùng với nước trà và mảnh vỡ văng tung tóe.
"Sao có thể như vậy?!"
Hàn Vương nghiền nát mảnh vụn ngọc trong lòng bàn tay thành bột phấn, trán nổi đầy gân xanh, nhất thời không thể khống chế được tâm tình xốc nổi.
Trần Mục!
Nhân vật xuất hiện từ xó xỉnh nào đó, vốn không hề được hắn để mắt, vậy mà trong thời gian ngắn ngủi đã trở nên chói mắt, thậm chí khi nghe theo lời khuyên của khách nhân, liên thủ với Lương Vương ra tay với hắn, lại thất bại thảm hại. Bảy vị Hoán Huyết cảnh liên thủ phục kích mà không bắt được một người Tẩy Tủy cảnh!
Phế vật!
Đều là phế vật!
Nếu sớm biết vậy, hắn có lẽ đã không nghe theo xúi giục của Huyền Cơ Các chủ, liên thủ với Lương Vương vội vàng hành động. Đáng lẽ hắn nên tìm lý do chính đáng hơn, lôi kéo thêm vài vị hoàng tử, đảm bảo không có sơ hở mới phải.
Vả lại, giữa hắn và Trần Mục không hề có thù hận trực tiếp, mâu thuẫn phát sinh là do Huyền Cơ Các, hắn vẫn có thể thoái lui. Bây giờ bước này đã đi, coi như không còn đường lùi. Điều quan trọng nhất là lời thề chắc nịch của Huyền Cơ Các chủ, và hắn cũng cho rằng dù Trần Mục có thông thiên năng lực, cũng không thể thoát khỏi vụ phục kích này, vì không cần phải lo lắng cho một người sắp chết.
Ai ngờ lại thành ra thế này!
Ngày nay, một khi Trần Mục đạt đến Hoán Huyết cảnh, có võ đạo vô địch, chưa nói đến khả năng tái tạo Càn Khôn, ít nhất cũng có khả năng ảnh hưởng đến cục diện triều đình và Bát Vương. Hắn và Lương Vương chắc chắn khó mà đối phó nổi.
Rốt cuộc, dù là thời kỳ triều đình hưng thịnh, đối với cao thủ Thiên Nhân đỉnh phong cũng phải nhượng bộ ba phần, dù không e ngại nhưng một khi cao thủ Thiên Nhân đó muốn làm loạn thì đủ để gây họa một phương, khó bề ngăn cản.
Nhìn vào thủ đoạn của Trần Mục hiện tại, một khi bước vào Hoán Huyết cảnh, thực lực chắc chắn sẽ không kém gì Thiên Nhân đỉnh phong, và tương lai có thể tự lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, tu luyện võ đạo lên một cảnh giới chưa từng có.
"Không ổn."
"Không thể ngồi chờ chết..."
Ánh mắt Hàn Vương lóe lên vẻ sắc bén.
Trần Mục dù luyện Võ Thể đến mức không thể tin nổi, nhưng cuối cùng vẫn còn cửa ải Hoán Huyết. Và dù Trần Mục có thông thiên năng lực, khi xung kích Hoán Huyết cảnh cũng sẽ lộ ra sơ hở. Nếu có thể tập kích Trần Mục ngay thời điểm mấu chốt đó, không cần Thiên Nhân ra tay, chỉ một Hoán Huyết cảnh bình thường cũng có thể trọng thương, thậm chí chặn đứng con đường võ đạo của Trần Mục!
Bất quá Trần Mục chắc chắn cũng hiểu điều này, một khi xung kích Hoán Huyết cảnh sẽ tìm một nơi an tĩnh nhất. Việc tìm thấy hắn ở biển khơi mịt mùng không phải là chuyện dễ, nhưng chung quy không thể ngồi chờ chết.
Huyền Cơ Các đã gây ra họa lớn như vậy, thì nên để Huyền Cơ Các giải quyết.
Ngoài ra.
Lo lắng không chỉ riêng hắn, e rằng Lương Vương cũng chẳng khá hơn là bao, ngoài ra còn có một số người khác trong Bát Vương, có lẽ cũng đang sốt ruột, ải cuối cùng này của Trần Mục, không dễ vượt qua như vậy!
---
Cũng như Hàn Vương đoán, các vị Bát Vương khác sau khi biết tin từ Ngoại Hải cũng có tâm tình khác nhau. Những người đang lo lắng không chỉ có Lương Vương Cơ Huyền Thật, trước đây mọi người còn có chút thái độ bàng quan, bởi vì dù Trần Mục có mạnh đến đâu, vẫn còn cách xa cái gọi là vô địch thiên hạ, nhưng hiện giờ đều không thể ngồi yên được nữa.
Cũng vào lúc Bát Vương có dị động, ở sâu trong Hoàng Đình, nơi cấm địa của cung đình.
"Bệ hạ."
Ti Lễ Giám chưởng ấn, tổng quản Nội Vụ Phủ Ngụy Hòa, lặng lẽ xuất hiện trong một gian tĩnh thất, hướng về phía một bóng người đang khoác long bào, ngồi xếp bằng mà nhẹ giọng lên tiếng.
Tĩnh mịch tuyệt đối.
Bóng người đó vẫn xếp bằng trong tĩnh thất, xung quanh gần như không có sinh tức, phảng phất như một người chết còn sống.
Ngay lúc Ngụy Hòa nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ ưu tư, đợi một lúc không thấy trả lời, định lẳng lặng lui ra thì bóng người phảng phất như đã ngồi im lìm cả chục năm đó bỗng khẽ động.
Dù động tác cực nhỏ, chỉ là long bào run nhẹ, nhưng vẫn bị Ngụy Hòa phát hiện. Điều này khiến hắn giật mình, gương mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây cháy sém của hắn hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Bệ hạ?"
".... Có chuyện gì."
Bóng người khoác long bào vẫn ngồi xếp bằng, không có thêm hoạt động nào, nhưng trong tĩnh thất đã vang lên một giọng nói tang thương, uy nghiêm.
Ngụy Hòa hít sâu một hơi, nhưng không trả lời ngay, mà căng người, cung kính đáp:
"Bệ hạ, hoa nở sau vườn."
"Vậy thì hái hết đi."
Giọng nói của long bào nhạt nhẽo cất lên.
Nghe được Tuyên Đế trả lời, Ngụy Hòa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng cứng cũng thả lỏng.
Cũng chính vào lúc này.
Bóng người khoác long bào chậm rãi đứng lên, đồng thời chậm rãi xoay người, từ tư thế quay lưng tĩnh tọa sang đối diện với Ngụy Hòa, lộ ra khuôn mặt thanh niên trẻ trung, hoàn toàn không giống một Tuyên Đế tuổi già.
Thậm chí, khi hắn đứng lên, khí huyết toàn thân cuồn cuộn mãnh liệt, tràn đầy sức sống, không giống dáng vẻ của một người già, mà giống một tráng niên bốn mươi, năm mươi tuổi, vừa mới bước vào Hoán Huyết cảnh trong thời kỳ cường thịnh nhất!
"Không cần dò xét nữa, trẫm vẫn là trẫm, dung hợp rất tốt. Những năm này ngoại triều, vất vả cho ngươi rồi."
Tuyên Đế nhìn Ngụy Hòa, thản nhiên nói.
Ngụy Hòa khom lưng, cúi gập người hơn một chút, khom mình nói: "Thay bệ hạ lo lắng, dám đâu so đo gian khổ, bệ hạ ngài có thể bình an vô sự, thành công lớn, chính là may mắn của thiên hạ, may mắn của Đại Tuyên."
Tuyên Đế nhìn Ngụy Hòa, khẽ gật đầu, cảm nhận trong thân thể khí huyết tràn trề, hắn nắm chặt nắm đấm, nói: "Cái dung hồn đoạt xác này xác thực hung hiểm dị thường, đặc biệt là bước đầu tiên này, liền nguy hiểm vô cùng, ta trước đây có chút khiếp sợ, đến thời khắc dầu hết đèn tắt mới thi triển pháp này, có lẽ hôm nay liền không thể tỉnh lại, nhưng ta đã tỉnh lại, pháp này đã thành, sau này thông suốt không ngại, tổ tiên chưa từng được hưởng pháp trường sinh, cuối cùng lại bị ta đoạt được."
Ngụy Hòa kính cẩn đứng một bên, không mở miệng ngắt lời.
Tuyên Đế dứt lời, cuối cùng đưa mắt về phía Ngụy Hòa, thản nhiên nói: "Những năm này trong triều ngoài nội, chắc là cũng xảy ra không ít chuyện, tình hình đại khái thế nào?"
Ngụy Hòa cúi người hành lễ, nói: "Nghe theo bệ hạ dặn dò, trong bóng tối dẫn dắt, tám vị điện hạ đấu đá lung tung, như nước với lửa, trong triều thậm chí thế lực thiên hạ cũng chia năm xẻ bảy."
Nếu có người trong triều đình ở đây, nghe được cuộc đối thoại của Ngụy Hòa và Tuyên Đế, chắc chắn sẽ kinh hãi.
Loạn Bát vương, náo loạn khiến toàn bộ thiên hạ Đại Tuyên chia năm xẻ bảy, gần như lật đổ, chín mươi chín châu một mảnh hỗn loạn, tông phái cát cứ, tranh đấu không ngừng, tất cả những điều này. . . . Đều là do Tuyên Đế một tay điều khiển!
Tuyên Đế sắc phong Bát vương, chính là bước đầu chủ đạo, còn hắn bế quan tu luyện bí pháp sau đó, Ngụy Hòa nắm trọn quyền hành trong triều, làm càn làm bậy, dẫn đến toàn bộ triều đình nội bộ rối loạn không ngừng, lại đều làm theo chỉ thị của Tuyên Đế. Nhưng vô luận là Tuyên Đế hay Ngụy Hòa, lúc này thần thái đều là một mảnh lạnh nhạt.
Tuyên Đế tu luyện môn bí pháp kéo dài tuổi thọ đặc thù kia, sẽ rơi vào giấc ngủ say dài dằng dặc, dưới tình huống này nếu triều đình Đại Tuyên một mảnh thanh bình, Bát vương không loạn mà đoàn kết như một sợi dây thừng, thì Ngụy Hòa sẽ không thể điều khiển được thế cục triều đình, tình huống xấu nhất là bị triều đình đã đoàn kết kia ép thoái vị!
Mà một khi thoát khỏi vị trí đó, để một người trong Bát vương lên ngôi, sẽ xảy ra chuyện gì khó mà lường được, rơi vào hỗn loạn cùng giấc ngủ say Tuyên Đế cũng không thể giành lại quyền thế, nói không chừng một ngày sẽ "Thọ tận mà chết" mất.
Chỉ có hỗn loạn!
Triều đình trên dưới một mảnh hỗn loạn, lại có Ngụy Hòa ngấm ngầm dẫn dắt, mới có thể để hắn luôn giữ vững vị trí đế vương.
Còn những thứ khác không quan trọng, chỉ cần môn bí pháp kia luyện thành, tỉnh lại, hắn sẽ dễ dàng giành lại quyền hành, trấn áp tất cả hỗn loạn của Đại Tuyên. . . . . Bởi vì hắn không chỉ là Tuyên Đế, mà còn là Thiên Nhân!
Nắm trong tay tất cả nội tình và kho bạc của Đại Tuyên, bản thân lại là một đời cao thủ Thiên Nhân, đứng trên đỉnh Võ đạo, một khi thức tỉnh sẽ khôi phục được tuổi tráng niên, khí huyết không còn suy yếu, lại có thêm một hai trăm năm tuổi thọ, thậm chí còn có khả năng nhìn thấy tầng thứ cao hơn của Thiên Nhân, đó là Thần cảnh trong truyền thuyết.
Để một người nào đó trong Bát vương kế thừa ngôi vị?
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Nếu chẳng may hắn tu luyện môn bí pháp kia thất bại, cuối cùng không thể tỉnh lại, hoặc tỉnh lại không còn là hắn, thì Ngụy Hòa sẽ không dẫn dắt nữa, mà sẽ để Bát vương trong thời gian ngắn nhất phân ra thắng bại, bên thắng kế thừa ngôi vị.
Rất nhanh.
Ngụy Hòa liền kể lại đại khái tình hình thế cục Đại Tuyên hiện tại, mọi thứ này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tuyên Đế Cơ Vĩnh Chiếu, chỉ khi nghe được một vài việc làm quá trớn của Bát vương, đôi mắt hắn thoáng hiện chút u quang sâu thẳm.
Đợi Ngụy Hòa nói xong, Cơ Vĩnh Chiếu thản nhiên nói: "Những ngày ta không để ý triều chính, bọn chúng thật sự đã làm nhiều chuyện rồi."
"Đang đợi bệ hạ chỉnh đốn lại triều chính, làm yên lòng dân đấy ạ."
Ngụy Hòa cung kính lên tiếng.
Nhưng nói đến đây, hắn thoáng dừng một chút, rồi nói tiếp: "À, thưa bệ hạ, còn một chuyện cần bẩm báo."
"Ừm."
Cơ Vĩnh Chiếu chậm rãi bước về phía trước, một đường đi ra khỏi tĩnh thất, đến khoảng không rộng lớn trong cung điện, tiện tay cầm lấy một chén trà trên bàn, còn Ngụy Hòa thì bước nhỏ đi theo bên cạnh, bưng ấm trà rót cho Cơ Vĩnh Chiếu một chén, đồng thời nhanh chóng tường thuật.
Nghe xong lời Ngụy Hòa, tay Cơ Vĩnh Chiếu đang định nâng chén trà bỗng khựng lại giữa không trung, rồi quay đầu nhìn về phía Ngụy Hòa, đôi mắt ánh lên một tia sáng nhạt, nói: "Trong một thời gian ngắn như vậy, trên đời lại xuất hiện nhân vật như vậy sao? Chuyện này là thật hay giả, có thông tin xác thực không?"
"Đều là thật."
Ngụy Hòa trầm giọng đáp, nói: "Bệ hạ, kẻ này vẫn còn ở Tẩy Tủy cảnh, mà đã có thể luyện được Võ Đạo như vậy, nếu sau này bước vào Hoán Huyết cảnh, mối uy hiếp khó mà đánh giá. . ." Cơ Vĩnh Chiếu nhìn chén trà trong tay, nhìn khuôn mặt phản chiếu trong chén trà, sau đó nhẹ nhàng lay động chén trà, khiến nước trà bên trong nổi lên những gợn sóng, nói:
"Có chút thú vị."
"Lấy Càn Khôn nhập đạo, có thể luyện Võ Thể đến mức này, e là lục phủ ngũ tạng đều luyện đến mức cực hạn chưa từng có, vốn cho rằng trong mấy vạn năm ở đây không có ai luyện được đến mức độ đó, không ngờ lại có nhân vật như vậy, mà vẫn chưa bước vào Hoán Huyết cảnh, xem ra thời điểm ta thức tỉnh vừa vặn."
Cơ Vĩnh Chiếu đưa mắt về phía bầu trời xanh thẳm bên ngoài cung điện, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu, như có chút mỉa mai nói:
"Thiên mệnh?"
"Ta, mới là thiên mệnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận