Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 450: Đại thế sơ thành (1) (length: 8987)

"Chúc mừng Trần phong chủ thần công đại thành, từ đây về sau rồng bay lên trời, tự do tung hoành thiên hạ."
Đợi Trần Mục thu hồi Hỗn Nguyên Khí, Lưu Thông ở gần đó rốt cuộc đến gần, ánh mắt có chút phức tạp hướng Trần Mục chắp tay, vừa có mấy phần thở dài, lại có mấy phần thèm muốn, lại mang theo mấy phần đáng tiếc.
Bởi vì trước kia Trần Mục cũng có khả năng bái nhập dưới trướng Thiếu Huyền Phong, nhưng cuối cùng vẫn ở lại Linh Huyền Phong, bây giờ Linh Huyền Phong vốn dần dần cô đơn, nhưng lại bất ngờ quật khởi, không chỉ có Tần Mộng Quân bước vào cảnh giới Hoán Huyết, Trần Mục cũng như cá vượt Vũ Môn, vượt qua Huyền Quan, thậm chí còn đánh lui được Thiên Yêu Lão Tổ Vũ Văn Dĩnh, khiến người rung động.
"Lưu phong chủ quá khen rồi, tung hoành thiên hạ thì còn chưa đủ, chỉ có chút sức tự vệ mà thôi."
Trần Mục nhìn Lưu Thông lắc đầu nói.
Với thực lực hiện tại của hắn, nói đi lại khắp thiên hạ thì có thể, nhưng muốn thực sự tung hoành tứ hải thì vẫn cần tiến thêm một bước, thực lực nếu ngang hàng với những nhân vật Thiên Nhân Hợp Nhất xưng thánh làm tổ mới xem là xứng danh.
Lưu Thông cảm thán một tiếng, hắn tu thành lĩnh vực Càn Thiên, bước lên hàng ngũ Tông Sư đỉnh cao, vốn cho rằng trừ Tần Mộng Quân ra thì hắn tiến bộ là lớn nhất, không ngờ Trần Mục đã một bước bỏ xa hắn ở lại phía sau, thiên tư thiên phú hầu như khiến người ta kinh sợ.
Chỉ là con đường này gập ghềnh trắc trở, định trước phải gian nan hơn hắn rất nhiều.
Thiên hạ bây giờ hỗn loạn, có người không muốn thấy Trần Mục tương lai bước lên Hoán Huyết chí cảnh, tu thành một vị Càn Khôn Võ Thánh, lại sau ngày hôm nay Trần Mục sẽ gây sự chú ý của thiên hạ, có thể nói là trực tiếp đứng ở đầu sóng ngọn gió.
Vượt qua được thì chính là thực sự đỉnh cao thiên hạ, quét ngang thế gian, nếu không vượt qua nổi, vậy tương lai cũng chỉ ở trong trí nhớ của thế hệ này, rồi sau chỉ được nhắc đến ở một góc sách sử.
Sau khi nói chuyện đôi câu với Trần Mục, Lưu Thông liền rời đi.
Trần Mục nhìn theo Lưu Thông rời đi, rồi nhìn Loan Thu Mai và Hạ Ngọc Nga ở gần đó, ánh mắt rơi lên người Hạ Ngọc Nga, giọng nói bình thản: "Hạ Hộ pháp có gì chỉ giáo?"
"Trần phong chủ nói đùa, tại hạ đâu dám chỉ giáo, chỉ là trước đó Trần phong chủ đã nhờ Ảnh nhi và Nguyệt nhi thay mặt tìm tung tích kỳ vật, gần đây ở một vùng ngoài biển cách Ly Hải Vực, lại có chút manh mối, ta liền muốn báo với Trần phong chủ một tiếng."
Hạ Ngọc Nga hơi cúi người về phía Trần Mục, giọng nói nhẹ nhàng đáp lại.
Trần Mục nghe xong thì khẽ gật đầu, nói: "Ta đã biết, làm phiền hai người bọn họ một chuyến rồi."
"Có thể làm việc cho Trần phong chủ là phúc phận của các nàng, sao nói đến vất vả làm gì, các nàng cũng không hề có ý đó. Mà nói đến Trần phong chủ cần rèn Càn Khôn Linh binh chủ tài, vẫn còn thiếu Nam Minh Hỏa, Thái Thanh Khí, Định Hải Châu ba thứ?"
Hạ Ngọc Nga nói rõ với Trần Mục.
"Không sai."
Thần sắc Trần Mục thản nhiên, cũng không hề giấu giếm, hắn tu luyện nhất đạo Càn Khôn, cần Càn Khôn Linh binh là lẽ đương nhiên, nếu lúc đó hắn có Càn Khôn Linh binh trong tay, Vũ Văn Dĩnh đừng nói có chạy thoát được hay không, cho dù có trốn thoát thì cũng tuyệt đối không dễ dàng.
Sau khi nghe xong, Hạ Ngọc Nga hơi suy nghĩ một chút rồi nói: "Định Hải Châu thì Ảnh nhi và các nàng có manh mối khi dò xét ngoài biển, Thái Thanh Khí thì tạm thời chưa có tin tức, còn Nam Minh Hỏa... trước đó ta ở Địa Uyên này vừa hay gặp phải, chỉ là bị người Thiên Ấn Tông lấy mất rồi, nếu Trần phong chủ cần thì ta có thể thay Trần phong chủ tìm kiếm."
"Thiên Ấn Tông sao?"
Trần Mục hơi trầm ngâm.
Nam Minh Hỏa thực sự là thứ hắn cần, bất quá hiện tại hắn lại không rảnh đi tìm người Thiên Ấn Tông, hiện tại hắn thu thập kỳ vật linh vật đã đủ cho việc trước mắt, muốn nhanh chóng trở về một chuyến, rốt cuộc chuyến đi Địa Uyên lần này hắn nhiều lần ra tay, không lâu sau sẽ gây ra sóng gió lớn, muốn nhân cơ hội trước đó nâng cao thêm một ít thực lực.
"Vậy thì làm phiền Hạ Hộ pháp một chuyến, nếu có thể mang Nam Minh Hỏa đến, ta có thể dùng kỳ vật có giá trị tương đương trao đổi."
Trần Mục nói với Hạ Ngọc Nga.
"Được."
Sau khi nghe lời Trần Mục, Hạ Ngọc Nga liền gật đầu.
Thực tế có đổi được kỳ vật có giá trị tương đương hay không thì nàng không để ý chút nào, Nam Minh Hỏa tuy thuộc hàng trân vật hiếm thấy, nhưng so với một thiện duyên của Trần Mục thì không đáng là gì.
Nếu tương lai Trần Mục thật có thể đỉnh cao thiên hạ, Hợp Hoan Tông các nàng vốn không có thù cũ với Trần Mục, cũng sẽ không đối nghịch, càng sớm làm việc cho Trần Mục thì việc vượt qua loạn thế lần này sẽ không quá khó khăn.
Sau khi cùng Hạ Ngọc Nga và Loan Thu Mai trao đổi vài câu, hỏi sơ về tình hình Hoa Lộng Ảnh và những người khác tìm kiếm Định Hải Châu, Trần Mục cũng không nán lại lâu, rất nhanh đã rời đi, biến mất trong bóng tối của Địa Uyên.
Chỉ để lại Hạ Ngọc Nga và Loan Thu Mai vẫn nhìn theo hướng Trần Mục biến mất.
"Đại thế đã bắt đầu rồi."
Loan Thu Mai lẩm bẩm một tiếng.
Tuy nói bây giờ Trần Mục vẫn còn ở cảnh giới Tẩy Tủy, nhưng khi đối mặt với Khương Trường Sinh và những Tông Sư khác, cũng đã có ý muốn ngắm nhìn tứ hải, khí phách và độ lượng vô địch thiên hạ, cuộc chiến với Vũ Văn Đề lại càng như vậy, gần như có thể nhìn thấy bóng dáng một vị Càn Khôn Võ Thánh vô địch thiên hạ trong tương lai, đến bước này, tuy mọi chuyện còn chưa định, còn nhiều biến số, nhưng đại thế đã bắt đầu.
Từng bị coi là người có thiên phú lớn nhất trăm năm qua của Hàn Bắc, vốn tưởng rằng Trần Mục quật khởi cần ít nhất hai ba mươi năm, vào rất nhiều năm sau, không ngờ Trần Mục tu hành lại tiến triển nhanh chóng đến vậy, hầu như không có chút bình cảnh Võ Đạo nào, kỳ tài ngút trời cũng khó có thể hình dung được.
Người có thiên phú lớn nhất trăm năm qua của Hàn Bắc?
Không.
Bây giờ nhìn lại, phải là người thứ nhất toàn bộ Đại Tuyên thiên hạ, ngàn năm qua!
...
Dãy núi Thương Sương.
Cửa vào Địa Uyên.
Ở giữa dãy núi đá vụn sụp đổ, có mấy bóng người đứng ở từng hướng khác nhau, nhìn chằm chằm vào cửa Địa Uyên, đều đang cảnh giới, cảnh giới của bọn họ không cao, không phải là Tông Sư, mà chỉ ở Lục Phủ cảnh, mỗi người đều mặc pháp bào Hộ pháp Thất Huyền Tông.
Canh giữ ở cửa Địa Uyên, không phải để ý những Tông Sư trở về từ Địa Uyên, bọn họ không đủ tư cách để ý đến sự tồn tại đó, mà ở đây chỉ là để phòng những yêu ma có thể từ cửa Địa Lan leo ra.
Nếu là yêu ma cấp sáu thì xuất thủ chém giết, còn nếu là cấp bảy thì lập tức rút lui rồi báo cáo.
"Thông đạo Địa Uyên ở Băng Châu này không biết sẽ còn duy trì bao lâu."
Mạnh Đan Vân đứng vững vàng trên một tảng đá vụn, nói với Triệu Trấn Xuyên bên cạnh.
Triệu Trấn Xuyên lắc đầu, nói: "Theo thường lệ thì nhiều nhất cũng chỉ còn nửa tháng nữa thôi, bất quá cho dù thông đạo đóng lại, chỉ cần lực lượng địa mạch chưa hoàn toàn hồi phục, những nhân vật Tông Sư kia vẫn có thể đi lên, không cản được họ."
"Ừm."
Mạnh Đan Vân trầm ngâm trả lời.
Nàng không để ý lắm việc nhân vật Tông Sư có thể thông hành hay không, chủ yếu là sau khi cửa Địa Uyên dần phong bế thì yêu vật sẽ không còn xuất hiện từ đây nữa, cũng không cần phải canh giữ ở đây nữa.
Tuy rằng mấy ngày nay cơ bản không có Yêu Vương cấp bảy nào xuất hiện, nhiều nhất cũng chỉ là một vài yêu vật cấp sáu, nhưng cũng gây không ít phiền toái, những yêu vật cấp sáu từ Địa Uyên tới, từng con đều cực kỳ cường hãn, ngay cả nàng là một chân truyền cũng thấy khó giải quyết, nếu đơn đả độc đấu thì phải tốn thời gian lâu mới có thể chém giết.
Hai người đang trao đổi.
Đột nhiên.
Từ khe nứt địa mạch gần đó truyền đến dao động yêu khí.
Mạnh Đan Vân và Triệu Trấn Xuyên đều dừng lại nói chuyện, ánh mắt đồng loạt nhìn sang.
"Đến rồi."
"Cẩn thận."
Thần sắc của hai người đều cứng lại, ai nấy đã cầm chặt linh binh, không còn lạ gì với tình huống này, hiển nhiên lại có yêu vật từ Địa Lan tình cờ phát hiện thông đạo đường đi, chui lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận