Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 143: Bỏ qua (length: 12791)

Nam Thành Khu.
Cửu Điều Lý.
Nằm trên con phố chính, một quán rượu đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt. Tầng một gần như không còn chỗ trống, còn lại các sảnh và phòng riêng ở tầng hai cũng kín một nửa, toàn là những người mặc trường sam đang yên tĩnh ăn uống.
Quán rượu này mới mở được hai tháng. Do vị trí đắc địa, nằm ở khu vực gần như tốt nhất của phố xá, người đi lại tấp nập. Nó khác hẳn với con phố ngổn ngang rác rưởi ngoài chợ, hơn nữa lại không có bất kỳ băng đảng lưu manh nào đến quấy rối hay gây sự. Bởi thế mà chỉ trong hai tháng, quán đã ăn nên làm ra, ngày nào cũng đông nghẹt khách.
Việc làm ăn tốt như vậy.
Nhưng không có bất kỳ băng đảng hay thế lực nào trong vùng dám dòm ngó. Đừng nói đến chuyện thu phí bảo kê hay phí nghề, thậm chí chúng còn không dám bén mảng tới. Thỉnh thoảng có hương chủ hay phó bang chủ của Xích Kim Bang đến đây dùng bữa, họ đều đối đãi với chưởng quỹ quán rất khách khí, không hề có chút ngông nghênh hay hống hách nào như ngày thường.
Thậm chí, lính tuần tra của Cửu Điều Lý ngày nào cũng cố ý hoặc vô tình đi tuần ở khu vực này. Ánh mắt họ thì sắc lẻm, dường như đang chờ đợi ai đó gây sự để lập tức xông vào bắt người.
Có được sự bảo kê như thế này, chắc chắn không thể không có chỗ dựa vững chắc.
Mỗi khi có ai đó từ xa nhìn quán rượu làm ăn phát đạt này, đều không khỏi cảm thán Trương đồ tể thật gặp may mắn. Vốn chỉ là một người làm nghề giết mổ, lấy được một người vợ bình thường, nhưng lại có một người con trai tài giỏi. Tuổi còn trẻ mà đã lần lượt giữ các chức Sai Đầu, Soa Ti, rồi còn vào đến nội thành, gia nhập Trảm Yêu Ti. Đó là những chức quan mà người bình thường khó lòng tưởng tượng đến.
Mặc dù Trần Mục không hề quan tâm nhiều đến nhà Trương đồ tể, chỉ có chút chiếu cố tới Trần Hồng, người con gái thứ ba, nhưng việc địa vị của hắn thăng tiến như diều gặp gió đã khiến những người có máu mặt trong vùng chủ động tìm đến kết giao với Trương đồ tể.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi.
Nhà Trương đồ tể đã mua sắm bất động sản, đổi sang nhà lớn. Hai tháng trước lại còn mở quán rượu này, từ một người mổ lợn trở thành chủ quán giàu có nức tiếng, một ngày kiếm cả đấu vàng. Quả là một sự khác biệt một trời một vực.
Ở tầng hai của quán rượu, trong một phòng tốt nhất, kê một chiếc kỷ án. Trên kỷ án chất đầy sổ sách, sau những cuốn sổ đó là một cô gái đang cúi đầu nhíu mày, tỉ mỉ tính toán từng khoản mục.
So với vài năm trước, nét trẻ con trên khuôn mặt của Trương Ấu Anh đã hoàn toàn biến mất.
Nàng ghi chép tỉ mỉ từng khoản thu chi, tính toán cẩn thận, rồi dùng bút lông viết vào sổ sách.
Bỗng.
Ngoài quán rượu vang lên tiếng pháo nổ liên hồi, nghe rộn ràng náo nhiệt như thể đang có hỷ sự. Tiếng ồn ào lọt vào phòng khiến Trương Ấu Anh nhíu mày. Ý nghĩ bị gián đoạn không thể tính toán được nữa, nàng đành buông bút nhìn ra ngoài.
Đúng lúc đó, một tiểu nhị mặt mày tươi cười đi lên lầu. Nàng liền hỏi:
"Ngoài kia có chuyện gì vậy, nhà ai đang cưới hỏi?"
Thời này pháo là thứ quý giá, dân thường ít khi có điều kiện dùng. Đa số đều dùng ống tre gõ vào nhau để tạo tiếng động. Có thể dùng nhiều pháo như vậy, nếu là cưới hỏi, chắc chắn phải là nhà đại phú hào nào đó ở Cửu Điều Lý.
Lúc này, tiểu nhị mặt mày hồng hào, thừa dịp giữa tiếng pháo nói: "Là đại hỉ sự! Nghe nói vị thân gia Trần đại nhân của lão bản được thăng quan làm Đô Ti của Giám Sát Ti rồi! Trương lão bản cho người mua rất nhiều pháo đốt ở ngoài kia đó, tôi nghĩ nửa canh giờ cũng chưa chắc đã hết, không biết cái vị Đô Ti kia là quan to đến cỡ nào nữa….”
Trương Ấu Anh nghe tiểu nhị nói, cả người nhất thời sửng sốt.
Giám Sát Ti Đô Ti...
Tiểu nhị quán rượu có lẽ không hiểu rõ, nhưng nàng thì biết đôi chút. Đó là một nha môn mới được thành lập trong nội thành, do một vị đại nhân vật từ châu phủ phái xuống thiết lập. Hiện giờ quyền lực và địa vị thậm chí còn lớn hơn cả Thành chủ Du Thành.
Giám Sát Ti Đô Ti là một chức quan có quyền lực lớn trong Giám Sát Ti, hoàn toàn không thể so sánh với các chức như Soa Ti. Chênh lệch quá xa. Địa vị và quyền hạn của hắn lớn đến nỗi, gần như có thể giám sát quản lý toàn bộ mọi việc ở Du Thành, thậm chí cả Du Quận. Ngay cả Thành chủ Du Quận cũng phải kiêng nể hắn ba phần.
Hắn đã là một trong những nhân vật quyền lực nhất Du Thành.
Hắn...
Trần Mục...
Không ngờ lại lên cao đến thế sao?
Mặc dù từ khi Trần Mục thăng tiến như diều gặp gió, từng bước từ Sai Đầu lên Soa Ti rồi gia nhập Trảm Yêu Ti, vô số người đều nói tương lai của Trần Mục nhất định không tầm thường. Nàng cũng không nghi ngờ gì. Nhưng Giám Sát Ti Đô Ti... Mới chỉ mấy năm trôi qua thôi mà?
Trương Ấu Anh có chút ngơ ngác nhìn đống sổ sách.
Hiện tại nàng cũng đã đạt được điều mong muốn, mỗi ngày đều có thể ghi chép sổ sách, không cần phải lo nghĩ về chi phí sinh hoạt. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
Mình đã bỏ lỡ điều gì?
… Du Quận.
Cảnh Du huyện Bắc.
Giữa khu rừng rậm rạp, một đám người hối hả khiêng xác một con Mãng Ngưu màu đỏ khổng lồ từ trong rừng ra, rồi vội vã chặt cây làm thành một chiếc xe kéo đơn sơ.
Ở trước xác con Mãng Ngưu to lớn này, Tiết Lân, người đang mặc bộ quan phục Phó đô ti của Trảm Yêu Ti, đứng thẳng người. Trên người hắn còn dính vài vết máu, nhưng trên mặt thì mang theo một nụ cười nhạt.
Con Mãng Ngưu Yêu này không tầm thường, có sức mạnh tương đương cấp bốn!
Đây là con yêu vật cấp bốn đầu tiên hắn săn giết được kể từ khi được bổ nhiệm làm Phó đô ti Trảm Yêu Ti. Mặc dù cấp bốn này phải thêm chữ “chuẩn” ở phía trước, nhưng nó vẫn là yêu vật mạnh hơn cấp ba rất nhiều.
Để giết được con yêu này, quả thực là cần rất nhiều người của Trảm Yêu Ti hợp lực vây công. Nhưng quan trọng hơn hết, chính là Tiết Lân đã có những bước tiến lớn trên con đường Võ Đạo, cuối cùng đã lĩnh ngộ ra Ly Hỏa Ý cảnh và hạ gục được con yêu vật.
"Lần này đại nhân trở về Du Thành, có lẽ có thể bỏ chữ “Phó” đi, lên chức Đô Ti chính hàm rồi.”
Một người Bạch Y Vệ của Tiết gia đứng bên cạnh, trong mắt mang theo sự sùng kính, không nhịn được mà lên tiếng lấy lòng.
Tiết Lân cười nhạt, nói: “Chưa nói trước được, bây giờ ba vị trí Đô Ti của Trảm Yêu Ti đều đã có người rồi, tạm thời cũng không ai sẽ rời đi. Tuy ta đã lĩnh ngộ Ly Hỏa Ý cảnh, nhưng để Trảm Yêu Ti thêm một vị Đô Ti nữa thì thực sự rất khó.”
“Việc có thêm người hay không chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, với thiên phú tư chất của đại nhân, nhìn khắp cả Du Quận này, ngoại trừ tứ đại tông môn ra, người trẻ tuổi không ai sánh kịp, thăng chức Đô Ti chỉ là vấn đề thời gian.”
Một tên Bạch Y Vệ khác hùa theo.
“Ừm.”
Tiết Lân khẽ gật đầu.
Phó đô ti và Đô Ti tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng địa vị và mọi thứ khác lại khác nhau rất nhiều. Giống như Trảm Yêu Ti có một số đồ vật quý giá, Phó đô ti dù lập được công lớn cũng không có tư cách đổi lấy, chỉ có Chính Đô Ti mới được.
Đối với hắn mà nói, đã nắm giữ Ly Hỏa Ý cảnh, chờ hắn tu luyện Thối Thể Pháp thêm một bước, tiến vào Đoán Cốt đại thành, thậm chí sau đó đạt đến viên mãn, việc thăng lên Chính Đô Ti quả thực chỉ là chuyện sớm muộn.
Thậm chí.
Tương lai không phải là không có cơ hội để dòm ngó đến vị trí Ti chủ của Trảm Yêu Ti, đó là một chức quan rất quan trọng để giữ mối quan hệ giữa Thất Huyền Tông và Du Quận. Từ trước đến nay đều là người trong tông môn của Thất Huyền Tông đến nhậm chức. Nhưng nếu thiên tư của hắn đủ cao, sau này lại bước vào Ngũ Tạng cảnh, thu hút được sự chú ý của Thất Huyền Tông, thì cũng chưa chắc không thể đảm nhiệm, lúc đó quyền thế của Tiết gia cũng sẽ tiến thêm một bước.
Tâm trạng Tiết Lân trở nên thư thái. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hắn lại không khỏi nghĩ đến một người.
Trần Mục.
Nói đến cũng lạ, người này trước đây hắn chưa từng để vào mắt, cũng không coi ra gì, chỉ nghĩ như Ninh Hà, là thuộc hạ của Hứa Hồng Ngọc, hắn còn không thèm quan tâm đến Hứa Hồng Ngọc, huống hồ người hầu của Hứa Hồng Ngọc.
Ai ngờ đâu trong trận chiến yêu loạn, Trần Mục vô danh này lại bất ngờ thể hiện ra năng lực Ý cảnh. Dù vì tứ tông vào chiếm đóng Du Quận mà không gây quá nhiều sự chú ý, hắn lại đặc biệt để tâm đến việc này.
Bởi vì.
Khi đó hắn vẫn chưa nắm giữ Ý cảnh.
Đến nỗi hắn còn cảm thấy sẽ có người đem Trần Mục và hắn ra so sánh, để xem ai mới là người xuất sắc nhất trong giới trẻ Du Quận. Tuy hắn không cảm thấy mình, đã bước vào Đoán Cốt cảnh lại yếu hơn Trần Mục, nhưng cuối cùng thì hắn vẫn chưa nắm giữ Ý cảnh nên cũng thiếu sức thuyết phục.
Thêm vào đó, nghĩ đến cảnh trước kia từng gặp Trần Mục, khi đó Trần Mục chỉ như một tùy tùng vô danh đứng cạnh Ninh Hà, đột nhiên bây giờ đã biến thành một nhân vật có thể sánh ngang với mình, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng bây giờ, hắn rốt cuộc đã ngộ ra Ly Hỏa Ý cảnh, giờ Ý cảnh ở trong tay, thêm tu vi Đoán Cốt cảnh, vị trí người trẻ tuổi xuất sắc nhất Du Quận không ai có thể lung lay. Chỉ có đệ tử của tứ đại tông môn mới có thể cạnh tranh với hắn.
Bây giờ.
Trong lòng Tiết Lân mới thật sự thư thái, một chút phiền muộn trước kia cũng đều tan biến hết.
Nhưng lại có một người đi đường chặt cây cối chế tạo ra một bộ khung xe đơn giản, đem thân thể yêu quái Mãng Ngưu cực lớn đặt lên, cũng chuẩn bị mang về huyện Cảnh Du ở gần đó xử lý thì, đột nhiên có bóng người từ đằng xa chạy một mạch về phía bên này.
"Ừm?"
Tiết Lân nhìn người đến, ánh mắt khẽ lóe lên, đó là người của Tiết gia bọn họ, không thuộc Trảm Yêu Ti, phụ trách thông tin tình báo, bây giờ bộ dạng này chạy một mạch tới, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chiếc khung xe của người đi đường tạm thời dừng lại.
Rất nhanh, thám tử Tiết gia truyền tin liền chạy đến gần Tiết Lân, trong mắt vẫn còn mang theo vài phần chấn động, nói: "Đại nhân, Du Thành truyền báo, nguyên Bạch Y Vệ Trảm Yêu Ti Trần Mục, được thăng chức Giám Sát Ti Đô Ti, cũng tại Trảm Yêu Ti tăng thêm một chức vị Đô Ti, do hắn kiêm nhiệm Trảm Yêu Ti Đô Ti!"
Cái quái gì vậy?
Tiết Lân nhất thời có chút sững sờ.
Từ Bạch Y Vệ Trảm Yêu Ti được thăng chức lên Giám Sát Ti Đô Ti, giờ đã thăng liền mấy cấp, gần như quá đáng, còn đặc biệt tăng thêm một chức vị Trảm Yêu Ti Đô Ti, người này Trần Mục chẳng lẽ là nhận cha nuôi từ Giám sát sứ Yến Cảnh Thanh sao?!
"Không thể nào!"
"Tuyệt đối không thể nào!"
Bạch Y Vệ bên cạnh cau mày, nói: "Trần Mục nhà Dư kia mặc dù có chút tài năng, nhưng với năng lực đó, được thăng lên Phó Đô Ti Trảm Yêu Ti đã là quá lắm rồi, kiêm nhiệm Đô Ti Giám Sát Ti cùng Trảm Yêu Ti, thật là lời nói vô căn cứ!"
Thám tử kia lúc này hít sâu một hơi, ổn định lại khí huyết đang xáo trộn vì một mạch chạy tốc độ cao, liếc mắt nhìn sắc mặt quái dị của Tiết Lân, nhưng vẫn nói: "Lão gia nói, Trần Mục người này chín chắn như ông cụ non, làm người cực kỳ nhẫn nại, làm việc trầm ổn mà quyết đoán, từ việc hắn đã bước vào cảnh giới Đoán Cốt, nắm giữ hai loại Ý cảnh Tốn Phong Chấn Lôi mà xem, tu hành của hắn sớm đã có thành tựu, nhưng luôn ẩn nhẫn không lộ, nếu không phải Hà gia mấy lần tự đâm đầu vào họng súng, buộc hắn phải ra tay, có lẽ đến nay vẫn khó ai biết được căn cơ của hắn, đáng tiếc khi đó Tiết gia không thể ra tay mời chào hắn về dưới trướng...."
Lời vừa dứt.
Trong sân thoáng chốc hoàn toàn yên tĩnh.
Một đám Bạch Y Vệ cùng nhân mã tinh nhuệ Tiết gia, đều là nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt như nghe chuyện lạ.
Đoán Cốt? Ý cảnh Phong Lôi?
Không phải nói người này xuất thân thấp kém, hai mươi mấy tuổi mới bắt đầu tập võ, đến nay mới chỉ bốn năm năm sao? Nếu người này thật sự trong thời gian ngắn ngủi bốn năm năm mà tu luyện đến tình cảnh này...... Vậy người này rốt cuộc là cái quái vật gì chứ?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận