Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 90: Xung đột (length: 12072)

Phố chính ở khu Nam Thành.
Ở Du Thành nếu nói về khu vực phồn hoa nhất, trên thực tế vẫn phải kể đến bốn khu lớn Đông Nam Tây Bắc mỗi khu một phố chính riêng.
Nếu bàn về sự xa hoa, rộng lớn và hoàn cảnh các mặt, những khu vực này đương nhiên không bằng nội thành, nhưng nếu chỉ xét về độ náo nhiệt, phố chính trên thực tế còn náo nhiệt hơn nội thành rất nhiều, dù sao nội thành tuy phồn hoa, nhưng chung quy chỉ là nơi dành cho quan to hiển quý, toàn bộ nhân khẩu nội thành cộng lại, cũng không bằng bất kỳ một khu vực nào của Đông Nam Tây Bắc.
"Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô bọc đường đây..."
Trên con phố rộng lớn, khắp nơi đều là tiếng rao hàng.
Trần Mục mặc một thân thanh sam mộc mạc bình thường, dẫn Trần Nguyệt và Dư Như đi dạo phố, đi qua chỗ bán kẹo hồ lô, quay đầu nhìn Trần Nguyệt cười nói: "Muốn ăn không?"
Trần Nguyệt khẽ liếc nhìn, nói: "Ta không phải con nít."
Nhưng ngập ngừng một chút.
Liền trịnh trọng nói thêm một câu: "Muốn!"
Trần Mục không nhịn được bật cười, nhìn dáng vẻ Trần Nguyệt, trong lòng chợt có chút hoài niệm hình ảnh tiểu nha đầu ngày trước suốt ngày quấn lấy hắn, thoáng chốc đã đến nội thành tập võ hơn một năm, đã từ một cô bé nhu thuận đáng yêu trở nên có chút tinh quái rồi.
"Cho hai cái."
Trần Mục lấy một xâu tiền đồng ra thanh toán, đưa hai xâu kẹo hồ lô cho Trần Nguyệt và Dư Như.
"Cám, cảm ơn Trần đại ca."
Dư Như nhận kẹo hồ lô, mặt hơi ửng đỏ nhỏ giọng đáp lời.
"Không cần khách khí, cứ xem ta như anh trai của ngươi là được."
Trần Mục mỉm cười, dẫn hai người tiếp tục đi về phía trước, dạo một vòng rồi, đi tới một con đường hơi có vẻ yên tĩnh hơn nằm cạnh con đường lớn, bên trong dòng người đã thưa bớt đi rất nhiều, nhưng ngược lại, lại càng sạch sẽ gọn gàng hơn bên ngoài.
Lý do người trong con đường này ít hơn là vì, những cửa hàng bên trong về cơ bản không phải thứ mà dân nghèo cần dùng, hoặc là lụa là cao cấp, hoặc là các loại đồ chơi bằng ngọc, cơ bản đều là các cửa hàng thuộc dạng cao cấp.
"Ta thấy các ngươi lúc nãy rất thích mấy món trang sức kia, có điều hàng rong bên ngoài phần lớn ngọc thạch đều kém, không tinh xảo bằng chỗ này, thật ra nếu bàn về đẳng cấp, mặt tiền cửa hàng ở nội thành mới thuộc hàng cao nhất."
Trần Mục ngẩng đầu nhìn thấy một hiệu Cổ Ngọc Trai, liền bước vào.
Trần Nguyệt theo sát Trần Mục, vừa vào trong cửa hàng, đã nhìn thấy các món ngọc được trưng bày bên trong tỉ mỉ nhấp nháy đôi mắt, bên cạnh Dư Như thì không có phản ứng gì, là một thiên kim của nhà họ Dư giàu có, đối với những thứ quý giá hay không nàng cũng không quá quan tâm, giờ theo Trần Mục tới, ánh mắt lại càng nhìn trộm Trần Mục nhiều hơn, đối với những món trang sức trong tiệm dường như không để ý.
"Thì ra là Trần đại nhân Quang Lâm, tiểu điếm đúng là được vinh hạnh."
Chưởng quỹ của Cổ Ngọc Trai đích thân ra đón, lập tức nhận ra Trần Mục, dù sao ở toàn bộ khu Nam Thành, chức vị Soa Ti cũng không có bao nhiêu, Trần Mục tuy mới nhậm chức không lâu, nhưng danh tiếng đã sớm vang khắp cả khu Nam Thành.
Người bình thường có lẽ không thể liếc mắt nhận ra Trần Mục khi mặc thường phục, nhưng chưởng quỹ của Cổ Ngọc Trai, công việc chính là nhận diện khách hàng.
Trần Mục xua tay, nói: "Ta muốn chọn mấy món đồ bằng ngọc cho hai vị muội muội, ngươi xem có cái gì thích hợp không."
Chưởng quỹ liếc nhìn Trần Nguyệt và Dư Như, cười đáp: "Hai vị cô nương đẹp tựa tiên nữ, đồ ngọc tục tằng của tiểu điếm chỉ có thể miễn cưỡng làm vật trang sức mà thôi. Ân, chiếc trâm Hồng Ngọc này, làm bằng Viêm Ngọc chất liệu thượng đẳng, trời đông giá rét có thể giữ ấm, thích hợp đeo vào mùa đông, còn có chiếc vòng tay Hắc Ngọc này, làm bằng Hắc Ngọc thượng đẳng, vào mùa hè oi bức vẫn có thể duy trì một chút thanh mát."
Vừa nói, chưởng quỹ vừa lấy ra từng món trang sức thích hợp cho nữ tử.
Trần Nguyệt xem hoa cả mắt, nhưng chọn qua chọn lại một hồi, hỏi thăm một câu giá cả, lập tức liền lè lưỡi, chạy về bên cạnh Trần Mục nhỏ giọng nói: "Đắt quá, không giàu không mua được."
Trần Mục mỉm cười, nói: "Lúc trước có từng nói sẽ khiến ngươi thật xinh đẹp rồi, nhanh đi chọn đi, ta thấy cái trâm Hồng Ngọc kia cũng không tệ, Viêm Ngọc thượng đẳng mà nói, một trăm tám mươi lượng bạc cũng không tính là quá đắt."
Thì ra ca ca đã xa xỉ đến mức trăm tám mươi lượng bạc cũng không thèm để ý đến mức này rồi sao?
Trần Nguyệt chớp chớp mắt.
Nàng lén lút lùi về bên cạnh Dư Như: "Tiểu Như, ngươi thấy cái nào đẹp."
"A, ta. . . . Ân, cái này không tệ."
Dư Như đang lén lút nhìn Trần Mục, bị Trần Nguyệt hỏi đột ngột giật mình, tay chân luống cuống nói bừa hai câu.
Trần Nguyệt nhìn Dư Như, lại nhìn Trần Mục ở gần đó, không nhịn được bĩu môi.
Nhưng không nói gì.
Tiếp tục xem từng món ngọc.
Một lát sau, Trần Mục đi tới, hỏi: "Thấy thế nào?"
Trần Nguyệt lộ vẻ sầu muộn trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Cái trâm Hồng Ngọc này không tệ, nhưng mùa hè đeo vào sẽ không thoải mái, còn có vòng tay Hắc Ngọc kia, giờ đeo có hơi mát, cái này...."
Trần Mục im lặng không nói.
Khung cảnh này khiến hắn nhớ tới những ký ức xa xưa từ kiếp trước, không mấy tốt đẹp, bản thân sao lại đột nhiên thế nào mà lại mang theo hai nha đầu đến dạo phố, đi ngắm cảnh có phải tốt hơn không.
Ánh mắt Trần Mục đảo qua từng món ngọc khí, cuối cùng dừng lại ở hai chiếc ngọc bội trắng tinh xảo nhỏ nhắn, ngọc là Thanh Linh Ngọc, chất lượng hạ đẳng, nhưng bản thân Thanh Linh Ngọc thuộc loại ngọc quý có giá trị cực cao, có công hiệu thanh tịnh bình tâm, cho dù là Thanh Linh Ngọc hạ phẩm, giá trị cũng vượt trội hơn Viêm Ngọc và Hắc Ngọc thượng đẳng.
"Đôi Thanh Linh Bội này không tệ."
Trần Mục cầm vuốt ve hai cái trong tay, sau đó quay người đưa một cái trong đó cho Trần Nguyệt, nói: "Sau khi cha mất, ta đã nghĩ, nhất định phải chăm sóc tốt cho ngươi, ngươi ở nội thành tập võ, chiếc Thanh Linh Bội này có thể tĩnh tâm an thần, rất phù hợp với Kiếm Pháp Khảm Thủy mà ngươi đang học, giúp ngươi lĩnh hội Kiếm Thế, cũng vừa hay mấy ngày nữa là sinh nhật của ngươi rồi, coi như là món quà đầu tiên ta tặng cho ngươi."
Trần Nguyệt ngơ ngác nhận ngọc bội, nhìn khuôn mặt Trần Mục, bất giác trong mắt to thêm chút hơi nước, nàng mím môi, dùng sức dụi mắt, lẩm bẩm: "Ca ca thật là xấu, cứ phải nói mấy lời khiến người ta muốn khóc."
Ngoài miệng nói vậy, tay lại nắm chặt chiếc ngọc bội kia.
"Nguyệt nhi tình như tỷ muội, ta cũng xem ngươi như muội muội, ngọc bội kia cũng không tính là vật gì trân quý, xem như tặng ngươi một món đồ chơi."
"A, ta - . . ."
Khuôn mặt nhỏ của Dư Như lập tức đỏ bừng, mơ hồ như hiện lên hơi nóng, trong đầu nhất thời hiện ra toàn là những từ ngữ lộn xộn kiểu tín vật định ước, đến khi tỉnh táo lại, thì thấy ngọc bội đã ở trong tay, nhưng lại như chưa kịp nói lời cảm ơn với Trần Mục, bối rối chạy ra cửa.
Kết quả vừa ra đến cửa vì bối rối mà va vào một cô gái khác vừa đi đến, lập tức đụng nhau một cái rõ mạnh.
Trần Mục đang đứng ở cửa, nhìn Dư Như tay chân luống cuống chạy tới đụng phải một cô gái lạ, không khỏi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đang định nói gì thì đã thấy Trần Nguyệt bên cạnh khẽ giật mình, ánh mắt chợt thay đổi.
"Ái chà, ai không có mắt thế!"
Cô gái va vào Dư Như mặc một thân váy lụa xa hoa, bị va vào lập tức đẩy mạnh một cái, đẩy Dư Như lảo đảo lùi lại mấy bước suýt ngã nhào, trong miệng lại còn trực tiếp mắng một câu.
Đợi thấy rõ mặt Dư Như, cô gái kia cũng hơi ngẩn ra, sau đó liền nói nhỏ: "Ta tưởng ai, hóa ra là ngươi, từ nhỏ không có mẹ, thảo nào không có giáo dục."
Dư Như vốn đã hơi choáng váng, lần này lại càng đứng sững tại chỗ, đôi mắt lập tức sương mù bao phủ: "Ngươi -.-. . . ."
"Dư Vân! Ngươi ăn nói cẩn thận chút!"
Trần Nguyệt không nhịn được, xông lên trước kéo Dư Như, giận dữ quát cô gái đối diện một tiếng.
Trần Mục vốn đang muốn lên phía trước xem có chuyện gì, thấy một màn này, lập tức liền hiểu ra, nhưng lại lộ vẻ trầm ngâm đứng phía sau quan sát.
Dư gia là gia tộc lớn, bên trong tất nhiên không thể nào như thép, mọi người đều huynh hữu đệ cung, huống chi Võ Đạo vốn cần cạnh tranh lẫn nhau, đặc biệt là ở võ viện, bất kể là Nam viện hay Nữ viện, đủ kiểu tranh đấu công khai lẫn ngầm đều hết sức bình thường.
Cô gái đối diện bị gọi là Dư Vân, hiển nhiên cũng là người nhà họ Dư, hơn nữa dám mở miệng nói với Dư Như những lời như vậy, chắc chắn không phải là người ngoài gia tộc, chắc hẳn là con cháu chính tông của Dư gia, đồng thời không cùng phe với Dư Như.
"Khi nào đến lượt một kẻ họ khác lên tiếng ở đây?"
Dư Vân khinh miệt liếc Trần Nguyệt.
Lời vừa dứt.
Phía sau nàng lập tức bước ra mấy cô gái khác, chặn Trần Nguyệt lại.
"Trần Nguyệt, ngươi cũng không có tư cách đối đầu với Vân tỷ, đừng tưởng rằng ngươi được lão sư ở võ viện coi trọng, là có thể diễu võ dương oai rồi, nói cho cùng ngươi cũng chỉ là một kẻ khác họ thôi."
"Vậy các ngươi ba người có muốn thử xem, liên thủ có đánh thắng nổi ta, kẻ khác họ này không?"
Trần Nguyệt đối mặt với ba cô gái bằng tuổi, lại không hề e ngại, chỉ lạnh lùng nói.
"Ngông cuồng."
Ba người đối diện lập tức lộ vẻ giận dữ.
Mắt thấy hai bên sắp sửa nổ ra giao tranh, có vẻ như sắp động thủ đến nơi, Trần Mục cuối cùng cũng lên tiếng.
"Đủ rồi."
Trần Mục chậm rãi tiến lên, tầm mắt bình thản lướt qua Dư Vân mấy người: "Bên đường chửi mắng, võ viện sư trưởng lại là dạy các ngươi như vậy sao?"
Dư Vân nhướng mày, lại không nhận ra Trần Mục, nói: "Ngươi là ai?"
"Ta cũng chỉ là một người khác họ."
Trần Mục thản nhiên nói.
Dư Vân tầm mắt trên người Trần Mục và Trần Nguyệt qua lại dò xét một chút, chợt hiểu ra, nói: "Thì ra ngươi chính là cái tên ca ca của Trần Nguyệt."
Nói xong, nàng quan sát tỉ mỉ Trần Mục liếc mắt, hừ nhẹ nói: "Nghe nói Hồng Ngọc tỷ tỷ rất coi trọng ngươi, bất quá ta ngược lại không thấy có gì hơn người, cái nơi thâm sơn cùng cốc này lại có thể sinh ra loại người thế nào chứ."
Nói xong.
Nàng trực tiếp xoay người, liền hướng nơi xa đi tới.
Mấy cô gái Dư gia chi thứ bên cạnh thì hiếu kỳ nhìn Trần Mục một chút, mặc dù thân ở võ viện nội thành, nhưng các nàng đối với sự tình bên ngoài Dư gia cũng không phải hoàn toàn không biết gì, tên Trần Mục đã nghe qua không ít lần.
Bất quá cũng như lời Dư Như nói, bên ngoài thâm sơn cùng cốc, thì có thể ra cái dạng nhân vật gì.
Mấy cô gái rất nhanh đều xoay người, đi theo Dư Như.
Trần Nguyệt nhìn một màn này, ở ngực một trận kịch liệt nhấp nhô, hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nén tức giận, nhìn về phía Dư Như một bên nhỏ giọng nói: "Tiểu Như, người đó nói năng cay nghiệt, ngươi đừng để ý là được......"
Dư Như cắn môi, khóe mắt còn đọng lại chút nước, nghe thấy lời Trần Nguyệt, giơ tay áo dùng sức lau sạch nước mắt, nói:
"Ừm."
Trần Mục nhìn một đám tiểu cô nương Dư gia rời đi, không khỏi khẽ lắc đầu, hắn cũng không đến nỗi chấp nhặt với mấy cô nhóc, bất quá cái Dư Vân này, thực sự khiến hắn không ưa cho lắm.
Cái kiểu con cháu gia tộc cao ngạo đó, phảng phất đã khắc sâu vào xương tủy, giống Hà Minh Hiên, đều là kẻ mắt cao hơn đầu, khinh miệt hết thảy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận