Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 215: Càn Thiên Đồ (length: 14798)

"Vãn bối Trần Mục, tham kiến Phong chủ."
Trần Mục chỉ liếc Tần Mộng Quân một cái đã nhìn ra nàng nắm giữ toàn bộ ý cảnh, cũng không có gì bất ngờ, giữa hai người chênh lệch cảnh giới thực sự quá lớn, lớn đến hắn căn bản không thể che giấu được cấp bậc của mình.
Hắn đi đến bên cạnh Mạnh Đan Vân, cũng cung kính thi lễ với Tần Mộng Quân.
"Đứng lên đi."
Giọng Tần Mộng Quân rất ôn hòa.
Mạnh Đan Vân ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Trần sư đệ có thiên phú tư chất, ở Du Quận đã quá bị vùi dập, Kỳ trưởng lão cũng cho rằng Trần sư đệ nên đến chủ tông tu hành, ta trước hết đưa hắn đến gặp sư tôn."
Tần Mộng Quân nhìn Mạnh Đan Vân, mỉm cười nói: "Ngươi nhất định là chưa nói cho hắn biết, Kỳ Chí Nguyên để hắn chọn một trong sáu phong còn lại ngoài Thái Huyền Phong, rồi trực tiếp đưa hắn đến đây rồi."
"Sư... Sư tôn!"
Mạnh Đan Vân lập tức ngơ ngác, nàng thực sự có chút tâm tư riêng, muốn lén lút cho Trần Mục bái nhập thẳng Linh Huyền Phong, ai ngờ Tần Mộng Quân liếc mắt đã nhìn ra, còn trực tiếp nói toạc ra.
Tần Mộng Quân từ trên tảng đá nhẹ nhàng rơi xuống, đưa ngón tay trắng như ngọc điểm nhẹ lên trán Mạnh Đan Vân, rồi mới quay đầu nhìn về phía Trần Mục, vẻ mặt ôn hòa nói:
"Trạng thái ta hiện giờ không tốt lắm, thường xuyên bị mất tập trung, không tỉnh táo được mấy khi, nếu ngươi bái nhập Linh Huyền Phong, muốn ta chỉ điểm có khi ta không thể luôn luôn giúp ngươi, ta thấy ngươi tu luyện có vẻ muốn theo Càn Thiên nhất đạo, ừm, Lưu Phong chủ ở Thiếu Huyền phong cũng là tông sư tu Càn Thiên nhất mạch, ngươi có thể tự mình chọn lựa."
Sư tôn ơi!
Mạnh Đan Vân thầm lo lắng.
Nàng thấy mình sắp đến tuổi, sắp bước vào Lục Phủ cảnh rồi, mà Linh Huyền Phong lại không ai kế tục, tìm không ra chân truyền đời sau phù hợp, Tần Mộng Quân cứ thật thà nói hết ra, người đau đầu lại là nàng đây đại sư tỷ.
Nhưng.
Trần Mục lúc này lại bình thản nhìn Tần Mộng Quân, dường như không có chút suy tư gì, rồi thi lễ nói:
"Vãn bối nguyện bái vào Linh Huyền Phong."
Hắn không để ý bái vào phong nào, bản thân bởi vì Mạnh Đan Vân mà phần lớn sẽ chọn Linh Huyền Phong, hiện tại tiếp xúc sơ bộ với vị Phong chủ Tần Mộng Quân này, đối phương có lẽ là khí độ của tông sư, có lẽ là do tính cách, xem ra là kiểu người xử sự khoan thai điềm tĩnh, mà hắn cũng muốn có một môi trường thanh tịnh để tu hành.
Ít nhất trước mắt, trên đường đến, Linh Huyền Phong dù là môi trường, hay không khí, hoặc những thứ khác đều không khiến hắn cảm thấy khó chịu, nên hắn tự nhiên không định đổi sang phong khác.
"Ừm."
Tần Mộng Quân mỉm cười, về việc Trần Mục chọn Linh Huyền Phong, cũng không thay đổi sắc mặt là bao, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vậy ngươi là chân truyền đời sau của Linh Huyền Phong, là đồ đệ chân truyền thứ tư của ta."
"Đệ tử bái kiến sư tôn."
Trần Mục hướng Tần Mộng Quân kính cẩn thi lễ bái sư.
Cái gọi là Chân truyền.
Không giống Nội môn đệ tử, là đệ tử thực sự có thể bái nhập vào dưới trướng Phong chủ các ngọn núi, đã là đại sư huynh, đại sư tỷ của một phong, cũng có thể đọc hết mọi điển tịch của Thất Huyền Tông, tu hành lĩnh hội không bị ngăn cản của chân truyền tông sư.
Mạnh Đan Vân ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn Trần Mục, không ngờ Tần Mộng Quân đã nói là mình không thể luôn chỉ điểm tu hành, Trần Mục vẫn chọn Linh Huyền Phong, trong lòng cuối cùng thở phào một cái, chợt lại nhớ đến chuyện mấy hôm trước biết được tại Trần phủ, trong nhất thời dâng lên một ý niệm kỳ lạ, chẳng lẽ Trần Mục là… Nàng vội vàng lắc đầu thật mạnh, gạt bỏ cái ý nghĩ vô lễ với sư tôn đi.
"Được rồi, đứng lên đi."
Tần Mộng Quân mỉm cười nhìn Trần Mục làm xong lễ bái sư, nói: "Chuyện Linh Huyền Phong, có gì không rõ cứ hỏi Mạnh sư tỷ là được, ngươi bái vào môn ta, ở Truyền Công Điện tất cả điển tịch, Ý Cảnh Đồ đều có thể tu hành, nếu như lĩnh hội ý cảnh gặp phải khó khăn gì thì cứ đến tìm ta, có điều ta chỉ có thể chỉ điểm khi tỉnh táo."
"Đệ tử đã rõ."
Trần Mục đứng lên.
Lúc này Tần Mộng Quân mới quay đầu nhìn Mạnh Đan Vân, mỉm cười nói: "Đan Vân chuyến này xem ra thu hoạch không nhỏ, Tốn Phong cùng Khảm Thủy đều có tiến triển, cuối cùng đã vượt qua chỗ khó rồi."
"Đều nhờ Trần sư đệ, nếu không có Trần sư đệ, còn khó nói giờ ta ra sao."
Mạnh Đan Vân nhìn Tần Mộng Quân.
Tần Mộng Quân mỉm cười đưa tay ra, tựa hồ muốn vỗ về khuyến khích, nhưng mới đưa được nửa chừng thì chậm lại, cả người lại lần nữa xuất thần, cứ thế giữ tư thế đó không nhúc nhích.
"Sư, sư tôn?"
Mạnh Đan Vân thấy vậy, không quá kinh ngạc, dường như cũng quen rồi, chỉ nhỏ giọng gọi hai tiếng.
Tần Mộng Quân vẫn cứ đứng ngây người ở đó, không phản ứng gì.
Hô.
Nàng không khỏi thở dài một hơi, hơi tiến lên một bước, cẩn thận đỡ tay Tần Mộng Quân xuống, rồi khom lưng ôm Tần Mộng Quân, nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống tảng đá, một lần nữa để nàng về chỗ cũ.
Trên tảng đá, Tần Mộng Quân vẫn ngồi ở đó, ngơ ngác nhìn lên tán cây, y hệt lúc trước.
Rồi Mạnh Đan Vân lại từ trên tảng đá xuống, đến trước mặt Trần Mục, để ý thấy vẻ mặt có phần ngạc nhiên của Trần Mục, liền nhỏ giọng giải thích: "Sư tôn cứ vậy đấy, có lúc đang nói chuyện liền bị mất tập trung, nàng bảo khi nàng xuất thần thì thả nàng lại lên tảng đá... Cơ mà lúc sư tôn xuất thần tuyệt đối đừng áp sát quá, trạng thái đó của sư tôn cũng có cảm nhận và phản ứng với ác ý bên ngoài, áp sát quá sẽ rất nguy hiểm, ừm, dục niệm cũng là một loại ác ý."
"Thì ra là thế."
Trần Mục lộ vẻ suy tư, xem ra Tông Sư như Tần Mộng Quân, dù đang mơ màng xuất thần cũng không có sơ hở nào, mà câu dặn thừa của Mạnh Đan Vân sao nghe cứ lạ lạ.
Chỉ là Trần Mục không truy hỏi, theo Mạnh Đan Vân rời khỏi sườn núi, đồng thời hỏi: "... Xin hỏi Mạnh sư tỷ, sau này chỗ ở của ta tại Linh Huyền Phong, với lại nơi để lĩnh hội Ý Cảnh Đồ là ở đâu?"
"Nguồn sơn cốc của Linh Huyền Phong là chỗ ở của đệ tử ngoại môn, xuống núi là nơi của đệ tử nội môn, ngươi đã là đồ đệ thứ tư của sư tôn, ngoại trừ điện chính trên đỉnh núi, phòng trúc nào phía trên cũng đều ở được."
Mạnh Đan Vân đáp: "Còn Ý Cảnh Đồ thì ở điện chính có tranh thượng phẩm, có điều chỉ trừ Lục Tướng của Càn Thiên, Khôn Địa, tại Linh Huyền Phong thì chỉ có bản sao chép tranh, nếu muốn tìm hiểu tranh phỏng theo Càn Khôn thì phải đến Truyền Công Điện, với thân phận hiện giờ của ngươi, ngoại trừ mấy chỗ cấm địa ở Thất Huyền Tông thì đi lại không trở ngại, có thể mượn đọc tất cả điển tịch ở Truyền Công Điện, có thể lĩnh hội hết thảy Ý Cảnh Đồ."
"Đa tạ Mạnh sư tỷ chỉ bảo."
Trần Mục hướng Mạnh Đan Vân nói lời cảm ơn.
Đệ tử chân truyền, lĩnh hội hết thảy điển tịch Ý Cảnh Đồ đều không trở ngại, cái này đúng là cái hắn cần nhất.
"Ta đưa ngươi đi chọn chỗ ở trước nhé."
Mạnh Đan Vân vừa đi vừa nói: "Còn đồ ăn thì có thể xuống núi cùng đệ tử nội môn, hoặc là sai đệ tử phía dưới mang lên."
Trần Mục đi theo Mạnh Đan Vân, nhanh chóng chọn được một phòng trúc sạch sẽ trên phong, sau đó lại biết được nhiều thứ khác ở Linh Huyền Phong từ chỗ Mạnh Đan Vân, ví như quy tắc hiện tại của Phong: Phàm đệ tử nội ngoại môn ở dưới trướng Linh Huyền Phong, đều cấm đấu đá cá nhân, hễ bị phát hiện, sẽ bị trục xuất khỏi tông môn, nếu có ân oán, có thể đến Chấp Pháp Đường ở điện chính nhờ chấp sự của Linh Huyền Phong giải quyết, hoặc do đệ tử chân truyền xử lý.
Loại phong quy này áp dụng cho toàn bộ các ngọn núi, phong khác có quy tắc khác, ví như Thiếu Huyền Phong thì không cấm đấu đá cá nhân, vì thế mà tranh chấp thường xuyên bùng nổ, đổ máu, thậm chí chết người cũng là chuyện thường.
Nói đi nói lại thì, Linh Huyền Phong cũng được coi là một trong những phong an bình nhất.
Sau khi hiểu rõ nhiều phong quy, đủ loại chuyện vặt, cùng tình hình các ngọn núi khác, Trần Mục rốt cuộc đã hiểu rõ một cách hoàn chỉnh về Thất Huyền Tông, không còn chỉ biết vài mảnh ghép rời rạc như trước nữa.
Bên cạnh cũng không có thị nữ nha hoàn hầu hạ.
Chỉ là Trần Mục cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Vẫn rất thản nhiên.
"Cuối cùng đã ổn rồi."
Hắn nhìn chiếc giường trúc mộc mạc, không có chăn nệm lẩm bẩm, rồi lại nhìn ra khung cửa sổ thấy rừng trúc.
Dưới màn đêm, gió nhẹ lướt qua, rừng trúc xào xạc.
Hắn đến thế giới này đã được bảy năm, ở Du Quận cũng ngây người bảy năm, trước đó tuy đã rời khỏi Du Thành vài lần, nhưng đều chưa từng thực sự rời Du Quận.
Lần này, hắn thực sự đã đi xa, đến Thất Huyền Tông ngoài vạn dặm, hạ xuống nơi đất mới, vào dưới trướng Linh Huyền Phong, bái sư tôn, thấy được địa mạch rộng lớn bao la, Càn Khôn Tỏa Long chi trận, thấy năng lực tẩy tủy của tông sư, người ở gần đỉnh thiên hạ.
Cuối cùng thì cũng đã ổn rồi.
Ngày mai.
Hắn có thể bắt đầu lĩnh hội Càn Thiên của riêng mình.
- - - - - - Chủ phong của Thất Huyền Tông.
Đại điện phía sau một nơi trong viện.
Kỳ Chí Nguyên nghe một tên Chấp sự báo cáo, lắc đầu bật cười nói: "Quả nhiên vẫn là chọn Linh Huyền Phong sao, ừm, tuy nói Tần Phong chủ trạng thái không tốt, chỉ. . . . . Chân kim ở đâu đều sẽ phát sáng."
Hắn ngửa đầu nhìn lên trời.
Hy vọng vị này bị bỏ sót Tân Tú Phổ thiên kiêu, tương lai có thể mang đến cho Thất Huyền Tông chút ít kinh hỉ.
- - - - - - Thái Huyền Phong.
Một căn phòng lầu nào đó.
"Chu sư huynh, người kia. . . . . Đi rồi Linh Huyền Phong."
Có người đứng ở ngoài viện, hướng vào trong thì thầm một tiếng.
"Ừm."
Một giọng nói bình thản vang lên, sau đó liền im bặt.
. . . . Cứ như vậy.
Một ngày bình thường đối với Thất Huyền Tông.
Trần Mục cứ như vậy không một gợn sóng gia nhập Thất Huyền Tông, đến Linh Huyền Phong dưới đỉnh, mãi đến mấy ngày sau, tin tức về hắn mới dần dần lan ra, gây ra chút ít xôn xao trong toàn bộ Thất Huyền Tông.
Chỉ là thời gian trôi đi, Trần Mục giống như một viên đá rơi xuống biển, không còn bất cứ âm thanh nào, những xôn xao này cũng rất nhanh dần dần lắng xuống.
. . . . .
Thất Huyền Tông.
Nằm ở Trung Cốc Truyền Công Điện, theo kết cấu trong điện bố trí theo phương hướng Càn Khôn Bát Quái, nằm ở vị trí Càn Thiên.
Trong phòng im ắng, không một bóng người, trên mặt đất chỉ bày ra vài chiếc bồ đoàn, còn ngay trước bức tường là một bộ Ý Cảnh Đồ, đây là bộ Ý Cảnh Đồ Trần Mục chưa từng thấy trước đây, nhìn sơ qua có vẻ như là một tờ giấy trắng, chỉ khi cẩn thận xem mới phát hiện, trên bức vẽ có những nét bút rất nhạt, cho người ta một cảm giác cao xa nhẹ nhàng.
Càn Thiên Đồ.
Đã từng vô số lần suy nghĩ làm sao để có được, làm sao mới có thể có được một bức đồ phổ này để lĩnh hội, bây giờ lại yên tĩnh treo ở trên bức tường trước mặt hắn.
Trần Mục đứng ở đó, thần sắc bình thản, tĩnh lặng nhìn chăm chú Càn Thiên Đồ mà trước đây hắn chưa từng thấy, dù cho hắn đã vô số lần dự đoán Càn Thiên Đồ rốt cuộc là dạng gì, nhưng lúc này gặp mặt, vẫn vượt ngoài dự liệu.
"Đây chính là Càn Thiên Đồ sao. . . . ."
Đây là một bức tranh rất khó dùng ngôn ngữ để diễn tả, trên một tờ giấy trắng dường như chỉ có vài nét vẽ, tựa như gió, lại như lôi, lại như lửa, nhưng lại dường như không phải, cho người ta cảm giác chỉ có sự xa vời, không thể chạm đến.
Cứ như vậy.
Trần Mục ngẩn người nhìn Càn Thiên Đồ trong chốc lát, lúc này mới khẽ hít một hơi, nói: "Thảo nào không lĩnh ngộ Tốn Phong, Chấn Lôi và Ly Hỏa, liền không thể lĩnh hội Càn Thiên, thảo nào nói Càn Thiên Đồ là tổng quan của Phong Lôi Hỏa tam tướng."
Chỉ trong một hồi ngắn ngủi, Trần Mục trên Càn Thiên Đồ gần như cảm nhận được không biết bao nhiêu loại huyền diệu phức tạp, có thể nói là loạn tượng xuất hiện, đến nỗi không thể tìm ra bản chất thật sự của nó.
Càn Khôn Bát Tướng.
Bao hàm hầu như tất cả biến hóa Võ Đạo thế gian.
Càn Khôn, đã là trời và đất, cũng là mặt trời và mặt trăng, cũng là âm và dương.
Càn biến thành kim, chấn tốn thành cây, ly là hỏa, khảm là nước, cấn khôn thành đất, cũng bao hàm Ngũ Hành sinh diệt.
Nếu không có Tốn Phong, Chấn Lôi và "Ly Hỏa" tam tướng chỉ dẫn, mà trực tiếp đi lĩnh hội Càn Thiên Đồ, sẽ chỉ cảm thấy loạn tượng, đủ loại cảnh tượng hỗn tạp, cuối cùng có lẽ sẽ không hiểu gì về Càn Thiên.
Thậm chí.
Dù là người nắm giữ Phong Lôi Hỏa tam tướng, đồng thời ngộ ra bước thứ hai như Trần Mục, lúc này nhìn thấy Càn Thiên Đồ cũng cảm thấy phức tạp hỗn loạn, khó có thể phân biệt tìm ra chân diệu.
Quả thực, nếu người bình thường lĩnh hội Càn Thiên, e là dù có Phong Lôi Hỏa tam tướng trong người, cũng phải mất mười năm mới có thể ngộ ra sự huyền diệu của nó, nắm bắt bản chất của nó, độ khó quá lớn quá lớn.
Trầm ngâm một hồi ngắn, Trần Mục gọi bảng hệ thống ra, rất nhanh thấy được thứ mình muốn.
【Võ Đạo: Càn Thiên ý cảnh (chưa lĩnh ngộ)】 【Kinh nghiệm: 2 điểm】 【Mức độ thôi diễn có thể: 0】 "Rất tốt." Trần Mục đóng bảng hệ thống, lòng lập tức trở nên nhạt nhẽo. Càn Thiên ý cảnh, cũng chỉ thế này, không có độ khó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận