Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 297: Không có người sinh ra chú định cao cao tại thượng (1) (length: 8436)

Mà ngay khi Du Quận rung chuyển khắp nơi.
Mọi người đều cho rằng Trần Mục đang bế quan ức chế Ma khí, thì lúc này hắn lại một mình thong thả bước đến khu nhà phía Đông của Dư gia. Nơi này là Cổ Viện, viện rất rộng rãi, trên chiếc ghế nằm giữa sân, một ông lão râu tóc bạc phơ đang nằm phơi nắng, bỗng mấy con chim xanh bay đến đậu trên vai, líu ríu kêu.
Ông lão nhàn nhã khẽ vươn tay, lấy một hạt thóc bên cạnh, mở lòng bàn tay, mấy con chim xanh ríu rít bay đến, đậu vào lòng bàn tay, mổ mổ, cảnh tượng thật hài hòa.
"Lão gia tử bây giờ thật là an nhàn."
Trần Mục cất bước vào trong viện, cất giọng nói với Dư Cửu Giang đang nằm trên ghế.
Mấy con chim xanh dường như không hề hay biết sự xuất hiện của Trần Mục, cho đến khi hắn đến gần, vẫn không con nào bay đi, chúng vẫn mổ thóc. Một con mổ vài cái rồi có vẻ khó hiểu nhìn Trần Mục, sau đó vỗ cánh bay lên đầu vai Trần Mục, tò mò đánh giá.
Trong mắt chim xanh, Trần Mục như một cây nhỏ, nhưng kỳ lạ sao cái cây nhỏ này đột nhiên xuất hiện.
"Ta tưởng ai, lại đến xem lão già gần đất xa trời này. . . . . Cái công phu thu liễm khí tức của ngươi, chỉ sợ đã vượt xa ta lúc trẻ không biết bao nhiêu, vào đến viện này, ta còn không cảm giác được sự tồn tại của ngươi."
Dư Cửu Giang cười ha hả nhìn Trần Mục, trong mắt tràn đầy vẻ cảm khái.
Năm xưa tuổi đã quá chín mươi, tuy là nhân vật Ngũ Tạng cảnh, luyện càng là Khảm Thủy nhất mạch, nhưng cũng đã vào tuổi già. Từ sau khi Trần Mục rời Thất Huyền Tông, ông ngày càng suy yếu, cho đến năm trước đã hoàn toàn không thể duy trì nội tức Ngũ Tạng cảnh tuần hoàn, Nguyên Cương tản đi, không còn là Lão Tổ che chở Dư gia, biến thành một ông lão bình thường có chút xương xẩu.
Nhưng hiện tại Dư gia, cũng không cần ông che chở nữa. Dù Trần Mục sau hôn lễ liền rời khỏi Dư gia chứ không định cư như Hứa Nhất Xuyên, nhưng ai cũng biết quan hệ của Trần Mục với Dư gia, nhất là sau khi Trần Mục bước lên Phong Vân Bảng. Vị thế của Dư gia tại Du Quận cũng liên tiếp tăng cao, dù thế lực tổng thể còn chưa bằng Tiết gia, nhưng Tiết gia giờ đứng trước Dư gia cũng phải nhường ba phần.
Đương nhiên.
Nói cho cùng, bây giờ Dư Cửu Giang thật ra vẫn còn chút thực lực, dù sao ý cảnh Khảm Thủy bước thứ hai sẽ không suy yếu. Chỉ có điều sau khi Nguyên Cương tiêu tán thì lực đạo giảm mạnh, cho dù có thể điều động một chút thiên địa chi lực, nhưng chỉ cần đối phương không đến quá gần, giữ một khoảng cách nhất định thì ông không làm gì được.
Cũng chính vì ý cảnh không suy yếu, cho nên sau gần ba năm, Dư Cửu Giang lần thứ hai nhìn thấy Trần Mục, cảm nhận khí tức trên người Trần Mục, trong lòng không khỏi bùi ngùi. Rõ ràng Trần Mục đứng trước mặt, ý cảnh Khảm Thủy của ông triển khai hết mà vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của Trần Mục, dường như chỗ đó hoàn toàn không có gì.
Nhìn thấy được, nhưng lại không cảm nhận được.
Chỉ riêng mức độ nắm giữ thiên địa chi lực này đã vượt xa ông không biết bao nhiêu. Nghĩ lại mấy năm trước Trần Mục còn là vãn bối vừa mới bước vào Dư gia, chỉ có chút đặc sắc, nhưng giờ đã là tân tú Hàn Bắc đệ nhất, đuổi sát cao thủ Tông Sư Phong Vân Bảng, thật sự cảm thấy thế sự như giấc mộng.
"Học được chút mánh khóe, để lão gia tử chê cười rồi." Trần Mục cười với Dư Cửu Giang, hắn cũng đang cảm nhận trạng thái của Dư Cửu Giang, lúc này có thể thấy được ông lão trước mặt, ngoài khí huyết còn khá hùng hậu, thực sự đã cắt đứt sự tuần hoàn với nguyên khí thiên địa bên ngoài. Trong lòng hắn cũng có chút thở dài.
Bao năm qua ông như kim đan định hải của Dư gia, từng nhiều lần âm thầm che chở hắn, bây giờ cuối cùng cũng đã già rồi, chỉ còn là một ông lão bình thường đang bảo dưỡng tuổi thọ để chờ sao độ cuối cùng.
Dư Cửu Giang hiền từ nhìn Trần Mục, đột nhiên liếc nhìn xung quanh, sắc mặt thu lại, thở dài nói: "Chuyện trước đây ta đã nghe nói, đáng tiếc ta đã Nguyên Cương tản đi, nội tức biến mất, nếu không thì để lão già này thay Hồng Ngọc ngăn cản Ma khí kia thì đâu đến nỗi liên lụy đến ngươi."
Trần Mục khẽ lắc đầu, nói: "Bọn chúng tính thời cơ rất chuẩn, muốn chính là ta động thủ trong thời gian ngắn như vậy thì chuyện khác không kịp, nhưng ta không sao, lão gia tử không cần lo." "Ai."
Dư Cửu Giang thở dài, nói: "Ngươi đã bước vào Lục Phủ cảnh, thực sự có thể dễ dàng ức chế Ma khí chỉ là. . . ."
Chỉ là nếu không bị Ma khí ăn mòn, dù Trần Mục đi Càn Khôn một đạo, nói không chừng cũng có cơ hội xung kích Huyền Quan. Lần này bị chậm trễ, cơ hội tu thành Tông Sư cũng mong manh hơn chút ít. Dù thân phận địa vị của Trần Mục bây giờ đối với ông, thậm chí toàn bộ Dư gia đã đủ cao, nhưng sao ông không hy vọng Trần Mục có thể tiến xa hơn chứ.
Nói đến đây Dư Cửu Giang không nói tiếp, mà chuyển giọng, nói: "Ngươi hẳn là có đối tượng nghi ngờ rồi, giờ đã điều tra ra kết quả chưa?"
"Tạm thời chưa, nhưng sắp rồi."
Trần Mục bình tĩnh nói.
"Ừm."
Dư Cửu Giang gật đầu, rồi cười an ủi nói: "Ngươi đặc biệt đến đây, chắc không chỉ là đến thăm lão già này, mà còn có chuyện khác? Nếu là đi giết người thì lão già ta hiện tại có hơi miễn cưỡng, nhưng cũng còn chút sức lực."
Trần Mục cười, nói: "Lão gia tử ngài xương cốt cứng rắn lắm, nhưng đâu thể chuyện nhỏ nào cũng phiền đến ngài. Ta lần này đến là muốn nói với ngài, xem có thể an bài một nhánh huyết mạch Dư gia, đến ở châu phủ Ngọc Châu không."
"Du Quận hoang vắng, tình hình bây giờ lại hỗn loạn, cá mè một lứa, đã không nên phát triển. Ta dự định mấy ngày nữa sẽ đưa Hồng Ngọc đến châu phủ, cũng phải hỏi ý kiến lão gia tử xem có muốn đi cùng không."
Sau khi nghe lời của Trần Mục, Dư Cửu Giang cảm thán nói: "Châu phủ tốt, có thể đến châu phủ thì đương nhiên nên đi. Chuyện này ngươi cứ thương lượng với Tổ Nghĩa là được, còn lão già này. . . . . Lúc còn trẻ bảy quận Ngọc Châu này ta cũng xem như đã đặt chân qua hết rồi. Đến lúc già lá rụng về cội, cứ ở lại Du Quận này là tốt rồi, loạn cũng được, sao cũng được."
Trên thực tế.
Từ khi Du Quận bắt đầu loạn vì tứ đại tông môn đến, Dư gia đã có ý định phân tán nhánh cây, chỉ là thế lực của Dư gia không đủ mạnh, mà châu phủ Ngọc Châu thì ít nhất phải có nhân vật Ngũ Tạng cảnh bảo vệ mới miễn cưỡng đặt chân được. Dư Cửu Giang lớn tuổi, càng không thể phân thân ra được.
Sau khi Trần Mục trở thành cao thủ Phong Vân Bảng thì tự nhiên có năng lực này, thậm chí chỉ bằng danh tiếng của hắn, cũng đủ để an bài cho một nhánh huyết duệ Dư gia đến định cư tại châu phủ, nhưng dù sao chuyện này cũng phải thương lượng với Dư Cửu Giang.
Không ngờ Trần Mục vừa về đã chủ động nhắc đến việc này.
"Ừm, cũng được."
Trần Mục cũng không ngạc nhiên về phản ứng của Dư Cửu Giang, ông từng là Chấp Sự Thất Huyền Tông, từng đến khắp nơi Ngọc Châu, đến tuổi này, không muốn đến châu phủ nữa cũng là chuyện thường. Dù sao thì ông sinh ở Du Quận, lớn lên ở Du Quận.
Dư gia trên con đường võ đạo tu hành của hắn, cũng đã cung cấp nhiều sự giúp đỡ và tiện lợi, bây giờ hắn đã có thân phận và năng lực, tự nhiên cũng không ngại dang tay giúp đỡ, giúp Dư gia an bài một nhánh huyết mạch đến định cư tại châu phủ.
Trần Mục tiện tay nhặt một hạt thóc, đút cho con chim xanh đang đậu trên vai mình ăn, rồi nói chuyện phiếm với Dư Cửu Giang vài câu, bỗng bên ngoài vọng vào một tràng âm thanh trong trẻo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận