Đại Tuyên Võ Thánh

Chương 284: Ngươi, Ngũ Tạng rèn luyện mấy lần? (1)

Một bước, hai bước, ba bước, thi triển ra Thiên Địa Luân Ấn sau đó, Trần Mục chính diện chịu áp lực nhỏ đi rất nhiều, bởi vì thông qua Càn Khôn luân chuyển biến thành Khôn Địa, Khảm Thủy và các mặt khác của thiên địa chi lực, là hoàn toàn thuộc về sức mạnh do chính hắn khống chế.
Trên thực tế bây giờ hắn, liền là ở trong lĩnh vực Càn Thiên của Tần Mộng Quân, đem lực lượng Càn Thiên của nàng chuyển hóa thành Bát Tướng khác, ngược lại dùng nó để cùng nàng đối kháng. Trong thiên hạ cũng chỉ có Càn Khôn ý cảnh mới có thể làm được như vậy, có chút giống như cảm giác bị ntr ngay trước mặt.
Đương nhiên.
Trần Mục cũng hiểu rõ Tần Mộng Quân căn bản không có phát huy uy năng chân chính của Càn Thiên lĩnh vực, chỉ là mở hoàn toàn Càn Thiên lĩnh vực, nằm ngửa ra sau đó mặc cho hắn phát huy giày vò ở trong đó mà thôi.
Nếu không thì, khi hắn bước vào trong lĩnh vực Càn Thiên, ngay lập tức đã lọt vào công kích từ bốn phương tám hướng, căn bản không có cơ hội thong thả thi triển Thiên Địa Luân Ấn, chuyển hóa thiên địa chi lực.
"Khó trách lĩnh vực vừa thành, đối đầu với võ giả bình thường liền có thực lực nghiền ép gần như tuyệt đối."
Trần Mục thầm nói trong lòng một câu.
Đừng nhìn bây giờ nếu hắn toàn lực ứng phó cũng có thể phát huy ra hơn năm mươi phần thiên địa chi lực, nhưng cho dù Tần Mộng Quân cũng chỉ phát huy "năm mươi phần" lực lượng Càn Thiên lĩnh vực, thì hắn cũng không có chút phần thắng nào.
Đây là nhờ hắn tu luyện Càn Khôn ý cảnh, có thể thông qua Bát Tướng luân chuyển và Thiên Địa Luân Ấn, tiến hành một sự đối kháng nhất định trong lĩnh vực. Nếu không thì sẽ càng thảm hại hơn, một phần lực lượng của ý cảnh sẽ gặp phải áp chế toàn diện mà không thể phát huy chút nào.
"Ngay cả lĩnh vực Càn Thiên của sư tôn cũng không thể hoàn toàn ức chế Càn Khôn ý cảnh của ta, vậy thì các lĩnh vực bình thường khác càng không thể. Ta đối mặt với lĩnh vực nhiều nhất chỉ là phát huy bị hạn chế một chút, hơi khó khăn hơn một chút. Đồng thời, bây giờ Nguyên Cương lực lượng của ta cũng không hề yếu, lĩnh vực chỉ có thể hạn chế ý cảnh, ngăn trở sự giao tiếp với thiên địa, không hạn chế được Nguyên Cương nội luyện của võ giả."
Trần Mục cuối cùng đã có phán đoán đại khái về thực lực của bản thân.
Trước khi tự mình luyện thành Càn Khôn lĩnh vực, khi đối mặt bất kỳ lĩnh vực nào hắn đều ít nhiều phải chịu áp chế nhất định, nhưng loại áp chế này ở trong giới hạn chịu đựng của hắn, ít nhất là có thể đối kháng.
Nói cách khác, hắn gặp phải Tông Sư nắm giữ lĩnh vực "thứ hai ngăn" là đủ sức cùng đối kháng một hai, đương nhiên phần lớn sẽ ở thế yếu, khó có thể thắng, nhưng toàn thân trở ra vẫn có nắm chắc.
Tương tự.
Cho dù Tông Sư thứ ba ngăn vừa lên đã dùng lĩnh vực đánh vào hắn, thì hắn cũng có thể ngạnh kháng một hai, nhưng sau đó phải nhanh chóng bỏ chạy. Nói chung không thể bay trên trời, thì hắn có thể độn thổ. Chỉ cần đối phương không đuổi kịp hắn, vậy thì sẽ không làm gì được hắn.
Còn về loại Tông Sư đỉnh tiêm thứ tư ngăn như Tần Mộng Quân thì rất khó nói. Bởi vì Càn Thiên lĩnh vực quá mạnh, đừng thấy bây giờ hắn có thể chịu đi vào phạm vi hai mươi trượng quanh người Tần Mộng Quân, nhưng nếu thực sự đánh nhau, dù cách nhau bốn năm mươi trượng, chỉ cần hắn bị Càn Thiên lĩnh vực của Tần Mộng Quân bao phủ, dù chỉ trong một khoảnh khắc, cũng có thể trực tiếp bị trọng thương!
Rốt cuộc.
Công kích trong lĩnh vực không coi trọng khoảng cách, không có góc chết, với hắn mà nói chỉ có thể ngạnh kháng, mà với thực lực của hắn bây giờ, ngạnh kháng công kích của Tần Mộng Quân là không thể gánh vác được.
Nói cách khác, bây giờ hắn có thể chiến một trận với Tông Sư thứ hai ngăn, có nắm chắc rút lui khi gặp Tông Sư thứ ba ngăn. Còn với Tông Sư đỉnh tiêm thứ tư ngăn thì chỉ có thể xem khoảng cách, ở ngoài lĩnh vực của đối phương, vẫn có thể so tốc độ một lát. Nếu quá gần, rơi vào phạm vi lĩnh vực của đối phương thì cơ bản là không có cơ hội trốn thoát.
Hiểu rõ đại khái ưu nhược điểm của bản thân khi đối đầu Tẩy Tủy Tông Sư, Trần Mục cũng thở phào một hơi.
Đừng thấy hắn đối mặt với Tần Mộng Quân gần như khó có thể trốn thoát, nhưng số người giống như Tần Mộng Quân - Tông Sư đỉnh tiêm thứ tư ngăn trong mười một châu Hàn Bắc Đạo là rất ít.
Thứ năm ngăn thì càng không cần nói đến. Loại tồn tại gần chạm đến "Hoán Huyết" thì mười một châu Hàn Bắc Đạo thậm chí không có ai, phóng nhãn cả Đại Tuyên cũng chỉ là phượng mao lân giác. Khả năng gặp được còn khó hơn cả xác suất gặp phải cảnh giới Hoán Huyết.
Tuyệt đại bộ phận Tẩy Tủy Tông Sư đều ở vào thứ hai ngăn và thứ ba ngăn!
Nghĩ đến đây.
Trần Mục dừng bước.
"Thế nào?"
Tần Mộng Quân nhìn Trần Mục dừng lại ở cách đó mấy chục trượng, cẩn thận quan sát hắn rồi nói:
"Ngươi đã bước vào Lục Phủ cảnh, Nguyên Cương Chân Kình hẳn là cũng không yếu, thi triển ra thì vị trí này hẳn là chưa phải là giới hạn của ngươi."
"Ừm."
Trần Mục gật đầu với Tần Mộng Quân, rồi nói:
"Ta còn có thể tiến xa thêm một chút, bất quá ta muốn trải nghiệm thêm các thủ đoạn trong lĩnh vực, không biết sư tôn có thể chỉ điểm không...."
Bây giờ hắn đã đại khái rõ định vị bản thân. Nếu như Tần Mộng Quân chỉ duy trì trạng thái lĩnh vực mở ra, mà không thi triển bất kỳ thủ đoạn nào đối với hắn, thì hắn có tăng Nguyên Cương lực lượng lên, dù có đến sát Tần Mộng Quân thì cũng không có vấn đề.
Rốt cuộc.
Dù sao bây giờ hắn cũng có thể điều động hơn năm mươi phần uy năng. Chỉ dựa vào việc Càn Thiên lĩnh vực ập xuống thì không thể đè sập hắn. Chênh lệch giữa hắn và Tần Mộng Quân chưa lớn đến mức độ đó.
Bất quá như vậy thì không cần thiết tiếp tục thử, không thể lúc nào cũng chỉ chịu lĩnh vực rồi đi dính Tần Mộng Quân.
"Cũng được."
Tần Mộng Quân khẽ gật đầu, nàng biết với độ sâu ý cảnh của Trần Mục hiện tại, nếu hắn điều động thêm Nguyên Cương lực lượng, mà nàng chỉ dựa vào mở lĩnh vực Càn Thiên thì rất khó áp chế Trần Mục không thể tới gần. Trần Mục có thể đi đến trước mặt nàng trong vòng một trượng.
Lúc này, nàng nhìn Trần Mục, vẫn chắp tay sau lưng, không có bất kỳ động tác nào, nhưng trong đôi mắt ôn nhuận an hòa, Vân Hải phản chiếu trong con ngươi bỗng vô thanh nhấc lên một gợn sóng.
Chớp mắt, thiên địa biến sắc!
Lần này không còn là Trần Mục cảm giác sự biến hóa giữa trời đất, mà là toàn bộ Vân Hải thật sự cuộn lên bằng mắt thường có thể thấy, tựa như cơn giận dữ của Thần Minh. Ban đầu, Càn Thiên lực lượng chỉ là áp chế, đột nhiên kịch biến.
"Không tốt."
Lòng Trần Mục lay động.
Ngay sau đó hắn thấy Tần Mộng Quân đưa tay về phía hắn, cứ thế mà vung một cách tùy ý.
Bạch! Bạch! Bạch! Bạch!
Gần như ngay trong chớp mắt đó, Càn Thiên lực lượng bao quanh người hắn biến thành vô số bàn tay hữu hình, từ bốn phương tám hướng, phủ kín trời đất, hướng về phía hắn vung xuống, không thể nào đếm hết có bao nhiêu ngàn vạn cái.
Đối mặt với loại công kích bao phủ toàn phương hướng này, việc duy nhất Trần Mục có thể làm lúc này là hoàn toàn mở rộng Thiên Địa Luân Ấn, bảo vệ thân thể ở trung tâm, chịu sự trừng phạt như mưa bão từ bốn phương tám hướng của Tần Mộng Quân.
Đùng! Đùng!
Thiên Địa Luân Ấn được ngưng tụ từ Càn Khôn ý cảnh, dưới vô số bàn tay vỗ xuống, liên tục vỡ tan, tốc độ tan vỡ nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ tái tạo của Trần Mục.
Trong khoảnh khắc nguy cấp này, gần như bản năng, Trần Mục đã điều động Nguyên Cương Chân Kình trong cơ thể. Toàn thân hắn trong chốc lát sáng lên, một Thiên Địa Luân Ấn thứ hai hình thành từ Nguyên Cương Chân Kình mở ra, bù đắp sự tan vỡ trước đó, hai lực lượng giao nhau, một lúc sinh sinh chống vững đợt công kích từ trên dưới trái phải của bốn phương tám hướng.
"A?"
Lần này thì đến lượt Tần Mộng Quân kinh ngạc.
Trần Mục ở cảnh giới Ngọc Cốt mà vào Ngũ Tạng, nền tảng vững chắc thế nào nàng rất rõ, nhưng vấn đề là cho dù Ngũ Tạng có vững chắc đến đâu mà tu luyện tới Lục Phủ cảnh viên mãn, cũng khó có thể có Nguyên Cương lực lượng mạnh đến thế này!
Cường độ này gần như có thể so sánh với Tông Sư sơ bộ cô đọng Võ Thể!
Nhưng lúc này nàng cảm giác, Trần Mục dường như chưa từng đột phá Huyền Quan, luyện thành Võ Thể mới đúng.
Vậy Nguyên Cương lực lượng hùng hậu của hắn lấy đâu ra?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận