Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 105: Lôi Âm (length: 12233)

Bên trong viện của tầng lớp cao Dư gia, người thì trầm mặc, người thì trong mắt mang theo chút dị sắc, lúc này nghe Dư Tổ Nghĩa mở miệng, có người thoáng trầm ngâm rồi nói: "Cái này Ban Kiểm Điền Kế Phong, bị truy nã nhiều năm, đột nhiên đến nội thành ra tay với huyết mạch Dư gia ta, chắc chắn có người sai khiến, ta thấy hơn phân nửa là Hà gia âm thầm làm việc."
"Không sai, Hà gia từ khi cái tên Hà Minh Hiên kia chết đi thì càng ngang ngược, khăng khăng muốn đổ chuyện này lên đầu Dư gia ta, bây giờ còn ra tay với huyết mạch Dư gia ta, hơn phân nửa là trả thù."
Bên cạnh có người phụ họa một tiếng, giọng điệu lạnh lẽo.
"Không, ta lại cảm thấy, Điền Kế Phong này cùng Hà gia không liên quan, tình báo của Dư gia ta cũng không dò ra người này là tay chân Hà gia bồi dưỡng, có lẽ là hai nhà khác, cố ý châm ngòi cũng chưa biết chừng."
Một người khác lên tiếng phản bác.
Chuyện đêm qua rất quỷ dị, đạo tặc bị treo thưởng truy nã nhiều năm, Ban Kiểm Điền Kế Phong, đột nhiên thừa lúc ban đêm lẻn vào địa bàn Dư gia, ra tay với một chi nhánh xa xôi, bắt đi một bé gái, nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.
Chuyện này đối với Dư gia không gây ra tổn thất gì lớn, ngoài việc chọc giận Dư gia, để Dư gia vì thế mà tức giận ra thì không có tác dụng gì khác.
"Ài, tam ca nói đúng, ta cảm thấy đêm qua nếu không phải… Chỉ sợ mấy ngày nữa, Dư Dao sẽ có khả năng đột nhiên xuất hiện ở địa bàn Hà gia, rồi trực tiếp làm chúng ta với Hà gia xảy ra xung đột."
Có người cười lạnh một tiếng mở miệng.
Hà gia chết người dòng chính, khăng khăng muốn đổ lên đầu Dư gia, Dư gia lại bị chặn mất huyết mạch, rơi vào địa bàn Hà gia, vốn hai nhà như nước với lửa, đến lúc đó dù biết có người cố ý bày kế, cũng khó tránh khỏi phải đánh nhau một trận.
Sau một thoáng yên tĩnh.
Một lão nhân tóc mai trắng bệch đứng bên phải Dư Tổ Nghĩa, nhìn thi thể Điền Kế Phong trên chiếu trúc, lộ vẻ nghi hoặc.
"Nói đến, đêm qua ra tay ngăn cản việc này, đánh chết người này… Rốt cuộc là người phương nào?"
Đến đây, viện lập tức yên tĩnh đi nhiều, không ít người nhìn vết máu trên thi thể Điền Kế Phong, cùng viên đá nhuộm đỏ vết máu đặt bên cạnh thi thể Điền Kế Phong đã ngả màu đen, ai nấy mắt nhìn đều biến đổi.
Dư Tổ Nghĩa cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
Theo vết tích hiện trường.
Đêm qua vị nhân vật bí ẩn nọ cách xa ít nhất bốn mươi bước trở lên, trong màn đêm tối đen, dùng một viên đá ném ra, giết chết Điền Kế Phong tại chỗ.
Điều khiến người ta chấn động là, viên đá đó xuyên thủng lồng ngực một người Dịch Cân đại thành, mà lại không hề vỡ vụn, bay thẳng thêm mấy chục bước, xuyên vào tường đá xanh dày đặc!
Lực của hắn, không nghi ngờ là cấp Đoán Cốt.
Kỹ năng của hắn, càng không nghi ngờ là Ý cảnh!
Mà từ các vết tích, một thân luyện Ý cảnh Chấn Lôi, cũng không phải chỉ vừa bước vào đơn giản vậy, tựa như đã thấm nhuần nhiều năm, cơ hồ đem uy lực bước một của Ý cảnh phát huy vô cùng tinh tế.
Bản thân tại Du Thành những người nắm giữ Chấn Lôi Ý cảnh đều nổi danh, mà đạt tới mức độ này, thì càng ít, chắc không quá số lượng hai bàn tay, Dư gia hiển nhiên không có nhân vật như vậy.
Lúc này.
Hứa Hồng Ngọc cũng cúi người, cẩn thận kiểm tra thi thể Điền Kế Phong, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Nàng đã nghe chuyện này trước khi đến, nhưng lúc này kiểm tra kỹ, càng có thể cảm nhận được sự kinh khủng kia, cách xa dùng một viên đá nhỏ, có thể giết chết một người Dịch Cân đại thành ở mấy chục bước, thậm chí viên đá cũng không bị hư hại.
Sức mạnh và kỹ năng đáng sợ này, muốn giết nàng, e là cũng chỉ trong nháy mắt!
Đó là những người có thực lực bậc nhất toàn bộ Du Thành mới làm được.
"Chẳng lẽ, là người Tạ gia?"
Trong sân yên lặng một lát, có người trầm giọng hỏi.
"Lý do?"
Người bên cạnh chậm rãi hỏi.
Lập trường của Tạ gia hẳn là chỉ mong Dư gia với Hà gia xung đột thêm kịch liệt, để mà ngư ông đắc lợi, chứ không nhúng tay vào sự cố này, thậm chí sự việc này rất có thể chính Tạ gia làm.
Tương tự, Tiết gia cũng khó mà xảy ra, huống chi Hà gia lại càng không thể, dù Hà gia có biết trước có người định vu oan, cũng không giúp Dư gia âm thầm giải quyết vấn đề, mà còn lớn hơn khả năng là mượn đó bày mưu tính kế, chuyển sự việc thành bất lợi hơn cho Dư gia.
Mọi người bàn luận một hồi.
Nhưng căn cứ theo lập trường thực sự không tìm ra nhân vật thích hợp.
Cũng lúc này có người liên tưởng đến, cái chết của Hà Minh Hiên bốn tháng trước, cũng là chết dưới tay một người nắm giữ Chấn Lôi Ý cảnh không rõ thân phận, nhưng hai vụ việc này quá kỳ lạ, thật sự không thấy có liên hệ gì.
"Chẳng lẽ Du Thành còn có một thế lực khác?"
Có người trầm giọng mở miệng.
Câu nói này lại làm Dư Tổ Nghĩa mắt hơi lóe.
Tuy tứ đại gia tộc cơ bản đã chia cắt xong toàn bộ Du Quận, nhưng nếu có thế lực bên ngoài khác muốn nhúng tay vào Du Quận, cũng có khả năng, dù sao chỉ cần khuấy đục nước nội thành thì có cơ hội ngư ông đắc lợi.
Hơn nữa Dư gia gần đây vẫn luôn theo dõi Hà gia, tình hình Hà gia đúng là hơi khác thường, nếu nói phía sau lưng móc nối với thế lực nào ngoài Du Quận, cũng có khả năng, nhưng như vậy tình hình sẽ càng phức tạp hơn.
Tầng lớp cao của Dư gia bàn luận một hồi.
Cuối cùng vẫn không đưa ra được kết luận, nhưng tóm lại lần này là vô hình mà giải trừ được chút phiền phức, cũng không tiếp tục truy tra, ngược lại phải điều tra rõ nguồn gốc Điền Kế Phong và bên Hà gia.
------ "Ca, huynh về rồi!"
Trần Nguyệt nhìn Trần Mục vừa về đến sân, chạy nhanh tới, hơi lo lắng nói: "Muội nghe nói hôm qua có người lẻn vào nhà hàng xóm… Nhà Dư gia rõ ràng cũng có chuyện như vậy."
Tối qua nàng ở nhà Dư Như, ngủ cùng Dư Như, nhưng nghĩ đến chỗ gần nhà mình như vậy xảy ra chuyện xấu này, không tránh khỏi có chút lo lắng bất an.
"Không sao rồi, kẻ nào dám gây sự ở nhà Dư gia thì chết rồi."
Trần Mục vừa từ chỗ Hứa Hồng Ngọc về, đã xác nhận gần như chắc chắn việc vào Trảm Yêu Ti một tháng sau, vừa đi vừa nghĩ ngợi vài chuyện, giờ thấy Trần Nguyệt thì xoa đầu nàng, hiền hòa trấn an.
Trần Nguyệt thấy Trần Mục vẻ mặt như không để ý đến chút nào, không khỏi phồng má: "Ca, muội nghe nói đó là một tên đạo tặc rất lợi hại, gọi là Điền Kế Phong gì đó, đều là nhân vật Dịch Cân cảnh."
"Ừm, Dịch Cân… cũng đâu có gì to tát."
Trần Mục nhìn bộ dáng Trần Nguyệt thì không khỏi bật cười.
Nghe Trần Mục nói vậy, Trần Nguyệt chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, có chút mừng rỡ: "Ca, chẳng lẽ huynh đã… "
Trần Mục mỉm cười nhéo nhéo mặt Trần Nguyệt, không trả lời, chỉ đi vào trong viện, về nhà.
Trần Nguyệt nhìn bóng lưng Trần Mục, trong lòng vui vẻ, nàng rất hiểu sự khác biệt giữa Dịch Cân và Luyện Nhục, nếu Trần Mục vượt qua giới hạn kia, đó chính là biến hóa long trời lở đất, về sau nàng ở Dư gia sẽ càng có tự tin hơn.
Nghĩ lại mấy ngày trước.
Khi Dư Vân cãi nhau với nàng và Dư Như, từng giễu cợt rằng dù Trần Mục có chút tài năng, nhưng nếu không vượt qua được cửa Dịch Cân thì cũng chỉ vậy, giờ lại có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà đáp trả.
Ca ca của nàng luôn rất giỏi!
Trong phòng.
Trần Mục không biết trong lòng Trần Nguyệt giờ đang có chút kiêu ngạo, dù biết thì hơn phân nửa cũng chỉ cười cho qua chuyện, đối với việc tranh đấu giữa nàng với một đám tiểu nha đầu Dư gia như Dư Vân, cũng không mấy hứng thú.
Dù sao chỉ cần không phát triển thành kiểu "ca ta dám… ca ta dám" thì cũng chẳng sao.
Dư gia muốn sắp xếp Hứa Hồng Ngọc cùng hắn, Tiểu Hà vào Trảm Yêu Ti là rất dễ dàng, cơ bản không có gì bất trắc, nên sau một tháng tĩnh tu lần này của hắn cũng gần đến hồi kết.
Cũng vừa đúng tranh thủ một tháng này, tăng Hắc Ngọc Dịch Cân Pháp triệt để lên 100%, đạt đến giới hạn Dịch Cân.
------ Thời gian trôi rất nhanh.
Từ chuyện con gái của Dư Chấn bị bắt cóc lần trước, mọi chuyện lại trở về bình lặng.
Mức độ an toàn của khu nhà Dư gia vẫn hơn hẳn bên ngoài thành, chuyện lần trước xảy ra là do Dư Chấn thuộc chi nhánh Dư gia, ở phía bắc khá xa, nếu gần vào bên trong một chút thì cơ bản không xảy ra, dù sao đội tuần tra đêm ngày của Dư gia đều là tinh nhuệ bồi dưỡng, từng người đều có thể thành chủ một bang ở ngoại thành, cũng không thua kém đám đao khách tinh nhuệ của Hà gia.
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Trong phòng.
Trần Mục tĩnh tọa trong thùng nước, theo màu nước trong thùng từ đen dần sang xám, hắn cũng chậm rãi mở mắt, và lập tức gọi bảng hệ thống ra.
【 Hắc Ngọc Dịch Cân Pháp (99%) 】 【Kinh nghiệm: 51 điểm】 "Đủ rồi."
Trần Mục hít sâu một hơi, hơi khép mắt lại, từ từ bình ổn những tạp niệm trong lòng, sau đó đốt lên 1% cuối cùng.
Vù vù!
Một cỗ dược lực nồng đậm trong thân thể bùng nổ.
Những nơi đã trải qua rèn luyện, đã sinh ra sự lột xác tầng tầng, gần như hóa thành gân rồng, toàn thân gân lớn bỗng nhiên tự vặn vẹo, một trận rung động lách tách, dược lực từ trên xuống dưới một đường quán thông, đến tận cùng tứ chi.
Lúc này.
Nếu như tách rời da thịt của Trần Mục, có thể thấy rõ ràng những gân lớn quanh người hắn lúc này đều đã hóa thành màu vàng nhạt, độ bền bỉ gần như vượt qua cả dây cung của cường cung!
Không, nói chính xác hơn, gân lớn của hắn bây giờ, nếu tách ra ngoài, bản thân nó có thể so sánh với gân của yêu vật làm Cửu Thạch Chi Cung!
Cửu Thạch Chi Cung, chính là cung nặng vạn cân, gân lớn tự thân so được với dây cung loại cường cung này, vậy hiển nhiên cho thấy, chỉ cần vung tay, cũng có thể dễ dàng phát ra lực lượng vạn cân, thậm chí còn mạnh hơn.
"Đây chính là cực hạn của cảnh giới Dịch Cân."
Trần Mục từ từ đứng dậy trong thùng nước.
Sau đó, hắn bước ra khỏi thùng nước, hai tay dang rộng, thân thể không động, chỉ đột nhiên bộc phát một lực đạo, lập tức mơ hồ nghe thấy bên trong nhục thể, như có âm thanh rung động của búa nện, đó là tiếng gân lớn toàn thân kéo căng phát ra.
Đây là cảnh giới tiếng vang được ghi chép rõ ràng trong Đại Tuyên Võ Điển, tên là Hổ Báo Lôi Âm!
Theo như trong võ điển nói, chỉ có Ma Bì, Luyện Nhục và Dịch Cân tam cảnh, đều tu đến cảnh giới cực hạn, các cơ bắp liên kết cổ động, mới có thể phát ra Hổ Báo Lôi Âm, mà người có thể luyện đến trình độ này, có thể nói là ngàn vạn người không được một!
"Hô..."
Trần Mục cảm thụ sức mạnh của thân thể, thở ra một ngụm sương trắng giống như kiếm khí.
Ngày mai chính là thời gian đi Trảm Yêu Ti, cuối cùng hắn cũng đã đạt đến điểm cuối của cảnh giới Dịch Cân vào ngày hôm trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận