Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 369: Sơn Môn (length: 12294)

Thất Huyền Tông.
Sơn Môn.
Mây mù xa xôi, gió mát hiu hiu, giống như dáng vẻ của nhiều năm về trước, vẫn đứng sừng sững ở đó, không hề có bất kỳ thay đổi nào, cứ như vậy mấy chục năm, cả trăm năm, trải qua một đời người bình thường, Thất Huyền Tông vẫn có thể là Thất Huyền Tông ấy.
Nhưng giờ đây Trần Mục đã không còn là cái thuở ban đầu mới vào tông môn nữa, giờ hắn cũng rất rõ ràng, Thất Huyền Tông tuy vẫn là một đại tông đứng đầu một châu, lại có truyền thừa Hoán Huyết cảnh, nhưng trên thực tế lại đã sớm không còn ở thời kỳ cường thịnh, cũng đang dần mục ruỗng.
Đi trên con đường núi rộng lớn, hướng vào bên trong sơn môn mà đi.
"Trần hộ pháp."
Người trông coi Sơn Môn, là chấp sự trong tông môn, nhìn thấy bóng dáng Trần Mục đi tới, dù mặc một bộ vải thô mộc mạc, không phải phục sức của tông môn, nhưng vẫn liếc mắt nhận ra Trần Mục, vội vàng cúi người thi lễ với Trần Mục, đưa mắt nhìn Trần Mục vào núi.
Vừa đúng lúc đứng cách đó không xa, vị Hộ pháp Thời Biện của Thái Huyền Phong đang nhìn cảnh núi, liếc thấy Trần Mục vào núi, cũng là ánh mắt khẽ động rồi, chắp tay về phía Trần Mục đang đi xa, thần sắc trang trọng thi lễ chào hỏi.
Bây giờ Trần Mục tuy vẫn là Hộ pháp Linh Huyền Phong, nhưng ai nấy đều rõ, đã leo lên vị trí thứ ba Phong Vân Bảng, địa vị của Trần Mục đã thực sự có thể ngang hàng với Phong chủ Trưởng lão, thậm chí trực tiếp tiếp nhận vị trí Linh Huyền Phong chủ cũng không có vấn đề gì.
Phong chủ Trưởng lão.
Tại Thất Huyền Tông, đó là một địa vị khác biệt, là bất cứ Hộ pháp, Chấp sự nào cũng đều phải chủ động hành lễ.
Dù hiện tại Trần Mục cũng chưa phải Phong chủ Trưởng lão, nhưng dù là một Hộ pháp Thái Huyền Phong như Thời Biện, cũng không dám lạnh nhạt với Trần Mục, cho dù về tuổi tác hắn ngang với Sở Cảnh Tốc, lớn hơn Trần Mục rất nhiều.
Cứ như vậy.
Một đường nhìn Trần Mục đi xa, Thời Biện khẽ thở ra sau đó, liền không khỏi lắc đầu, lộ ra một chút cảm khái.
"Chờ Sở huynh ngươi xuất quan, nhưng phải lại cho ta một bình rượu ngon."
Mờ hồ nhớ lại mấy năm trước, lúc Trần Mục vào Sơn Môn, hắn là người nhận chỉ thị của Kỳ Chí Nguyên, đến đón Trần Mục vào tông, kết quả lại bị Sở Cảnh Tốc ngăn lại, một phen hối lộ đuổi hắn đi.
Vốn lúc đó là để Trần Mục vào tông, ngoại trừ Thái Huyền Phong ra thì có thể tùy ý chọn một trong sáu phong còn lại, Sở Cảnh Tốc ngăn cản hắn ở phía bên kia lại có Mạnh Đan Vân dẫn người, Trần Mục đương nhiên liền tiến vào Linh Huyền Phong, khi đó hắn cùng Sở Cảnh Tốc cũng có chút giao tình, cũng cảm thấy Linh Huyền Phong mấy năm gần đây quả thực đang suy thoái, coi như là nể tình một chút.
Kết quả không ngờ.
Sau khi Trần Mục vào tông, bái nhập Linh Huyền Phong, thì hầu như mỗi bước đi đều kinh người, từ Càn Thiên ý cảnh, lại đến vấn đỉnh Vân Nghê Thiên Giai, giết chết Ti Đồ Xu, thậm chí còn giết ba Tôn Giả của Thiên Yêu Môn... Ngắn ngủi vài năm công phu hầu như long trời lở đất!
Trước kia khi đó, Trần Mục chỉ mới vào Ngũ Tạng cảnh, chỉ xem như là đệ tử chân truyền khá xuất sắc, đối với hắn mà nói thì cách mấy bậc hậu bối, hiện tại Trần Mục đã ở vị trí mà hắn gặp cũng phải chủ động nghênh lễ.
Đến giờ nghĩ lại.
Vẫn còn cảm thấy có mấy phần không thể tin nổi, sự đời ly kỳ cũng không gì hơn như thế.
Hơn nữa điều càng khiến hắn thầm bất đắc dĩ chính là, vốn khi đó nếu là hắn nghênh đón Trần Mục, để hắn dẫn Trần Mục du ngoạn Thất Huyền, sắp xếp ổn thỏa, có lẽ hắn và Trần Mục cũng đã có giao tình.
Một vị Phong chủ cấp bậc trưởng lão, dù chỉ là tình bạn hời hợt, một chút giao tình nhỏ, nói không chừng đều có thể có tác dụng lớn, hiện giờ thì hắn và Trần Mục hoàn toàn không hề liên quan, muốn hàn huyên lại đã khó có cơ hội.
- - - - - - - Trần Mục đi theo con đường núi về phía trước, con đường núi quen thuộc hệt như lúc xưa, thẳng cho đến khi trên đường xuất hiện một tấm bia đá lớn cao ngất, khắc ba chữ lớn mạ vàng 'Thất Huyền Tông'. Tấm Sơn Bia sừng sững bên đường, khí tức bàng bạc uy nghiêm trên những con chữ kia vẫn y nguyên như năm nào, không hề suy giảm, nhưng ở trong mắt Trần Mục bây giờ, cảm xúc lại không còn giống khi trước.
Khi mới vào Sơn Môn, hắn chỉ vừa mới bước vào Ngũ Tạng cảnh chưa bao lâu, nhìn tấm bia này chỉ cảm thấy tựa như đang quan sát một vùng trời đất xa xăm, loại cảnh giới và độ cao đó là điều mà hắn còn lâu mới có thể sánh bằng.
Nhưng bây giờ.
Thời gian đã trôi qua mấy năm, hắn đã phá Huyền Quan, bước vào Tẩy Tủy, tu thành Tông Sư!
Mặc dù Võ Thể chỉ mới sơ thành, còn có một con đường dài phải đi, nhưng so với cảnh giới cao nhất là Hoán Huyết cảnh, thì cũng chỉ còn kém một cảnh giới, tấm bia này trong mắt hắn không còn quá cao không với tới nữa, mà là có thể mơ hồ nhìn thấy một chút huyền diệu và ý cảnh bên trong, tựa hồ như có thể từ trong đó thấy được một bóng người cao ngạo đang viết tấm bia này.
Bao gồm cả con đường núi dưới chân, những áp lực địa mạch chứa đựng dưới chân núi, so với mấy năm về trước cũng không còn mang đến cho hắn cảm giác kinh khủng mà chấn động, mênh mông và bao la nữa.
Dù sao thì, hiện tại hắn đứng trước Càn Khôn Tỏa Long Trận của Thất Huyền Tông, dưới sức mạnh địa mạch bàng bạc kia, có thể cảm nhận được bản thân vẫn không thể sánh bằng, nhưng ít ra cũng đã có mấy phần tư cách nhìn trộm.
"Khôn Địa ý cảnh bước thứ ba, còn có Càn Khôn Tỏa Long này. . . .
Trần Mục lẩm bẩm nói.
Sau khi bước vào Tông Sư thì quả thực cho dù là tầm mắt, hay là cấp độ đều đã khác rồi, lúc trước khi ở Lục Phủ cảnh, hắn từng vô số lần đi qua con đường núi, Sơn Môn này, nhưng không giống lần này, hắn bước vào Tông Sư rồi, cảm nhận được biến hóa rất lớn.
Giống như là vũ hóa thành bướm, cá chép vượt Long Môn, dù chỉ là một con rồng con sơ sinh, thì cũng vẫn là rồng, đã vượt qua phàm tục, không còn tương đồng với trước kia nữa, có rất nhiều thứ mà Lục Phủ cảnh vĩnh viễn khó có thể nhìn thấy được.
Một trong số đó là sự huyền diệu của ý cảnh bước thứ ba.
Dù Trần Mục đã nghe nói vô số lần, trong các điển tịch Võ Đạo cũng đã thấy nhiều, nhưng bước thứ ba này so với bước thứ hai, thậm chí so với lĩnh vực, thì quả thực là một độ cao mới tinh mà huyền diệu.
Trần Mục rất rõ, lĩnh vực dù luyện mạnh hơn, cho dù là hắn tương lai luyện thành Càn Khôn lĩnh vực, cũng không thể nào có thể gần như vĩnh viễn thay đổi một vùng thiên địa lưu động, cho dù là giới hạn ở trong khoảng tấc giữa một tấm Sơn Bia!
Nhưng vị khai phái tổ sư Thất Huyền Tông lại đã làm được.
Tổng thể tấm Sơn Bia này, thiên địa lưu chuyển đã xảy ra vặn vẹo và cải biến, tựa như trong vùng đất ngập nước bị mưa dầm tạo ra một khoảng nhỏ "khô hạn" sẽ không hề thay đổi theo thời gian, trước sau đều duy trì sự "khô hạn" .
"Gần như vĩnh viễn sửa đổi hoàn cảnh thiên địa sao, cho dù chỉ giới hạn ở tấc vuông ở giữa một tấm bia đá, nhưng chuyện này thực sự khiến người ta nhìn mà than thở, phải là người thực sự thấu hiểu và chạm đến bản chất thiên địa nhất, mới có thể làm được."
Trần Mục cảm thán.
Thật ra nói vĩnh viễn cũng hơi quá lời, hắn có thể so sánh đánh giá được rõ ràng, hoàn cảnh thiên địa ở khoảng tấc vuông xung quanh Sơn Bia này đang dần dần bị đồng hóa bởi vùng lân cận, tối đa thêm trăm năm nữa thì sẽ trở lại bình thường, đến lúc đó uy áp và ý cảnh còn sót lại trên nó cũng sẽ biến mất không còn gì.
Nhưng dù vậy, có thể duy trì sức mạnh mấy trăm năm, vẫn là thủ đoạn mà một Tẩy Tủy Tông Sư như hắn phải nhìn mà than thở, quả thực trong Hoán Huyết cảnh, không phải ai cũng có thể hoàn toàn nắm vững ý cảnh bước thứ ba.
Trước mắt thì.
Ý cảnh của hắn xem như bị tụt lại, từ khi luyện thành Càn Khôn ý cảnh đến giờ, đã nhiều năm rồi, vẫn chưa luyện thành Càn Khôn lĩnh vực, đúng là hơi có lỗi với thiên phú của hắn.
Chỉ có điều chung quy thì việc tu luyện Thối Thể quan trọng hơn nhiều, chiếm của hắn nhiều thời gian hơn, nếu không thì nếu từ bỏ tu luyện Thối Thể mà toàn tâm lĩnh hội ý cảnh, hiện giờ chắc chắn cũng đã đứng vững trên cấp độ lĩnh vực rồi.
"Lực lượng địa mạch quả thực bàng bạc vô lượng, nhưng thứ này vốn dĩ không phải nhân lực có thể hoàn toàn khống chế, cho dù là Càn Khôn Tỏa Long Trận, e rằng cũng khó mà phát huy được một hai phần, nếu không thì dù là Hoán Huyết cảnh, trước sức mạnh này cũng không đáng là gì." Trần Mục vừa qua tấm Sơn Bia, vừa hơi cảm thụ Càn Khôn Tỏa Long Trận ở phía dưới.
Thực chất tấm Sơn Bia này cũng là một trong những trận nhãn.
Khi còn là Lục Phủ cảnh, hắn chỉ sơ lược cảm thụ vài lần lực lượng địa mạch của Càn Khôn Tỏa Long Trận, liền mất hết hứng thú, vì đó không phải là loại sức mạnh mà hắn có thể chạm vào lúc bấy giờ, trước nó, hắn chỉ cảm thấy bản thân như kiến.
Bây giờ tu thành Tông Sư, luyện thành Càn Khôn Võ Thể, lại thử nhìn cảm nhận, thì đã là một cảm giác khác, có thể cảm nhận lực lượng địa mạch vẫn bàng bạc vô lượng, không phải sức người có thể với tới, khó có thể tính bằng phần, chỉ sợ phải kể đến hàng vạn.
Nhưng.
Đồng thời Trần Mục cũng nhận thức được rõ ràng, sức mạnh thiên địa bàng bạc khổng lồ như vậy, không thể nào bị con người hoàn toàn khống chế được, cho dù là Càn Khôn Tỏa Long Trận được kiến tạo mấy trăm năm, cũng không thể, có thể điều động một hai phần mười lực lượng thôi cũng đã là điều không thể tin nổi.
Nói đến bây giờ, loại sức mạnh địa mạch mênh mông này, cho dù chỉ một hai phần mười, chắc chắn vẫn ở xa phía trên cảnh giới Hoán Huyết, nhưng vấn đề là sự điều động này chắc chắn cực kỳ không lưu loát chậm chạp, khó có thể khống chế, cũng không thể nào có độ cô đọng cao, dù gấp mười lần so với nhân vật Hoán Huyết cảnh, bọn họ vẫn có thể lấy yếu thắng mạnh, chỉ cần không trực diện cứng đối cứng, chung quy có thể lôi kéo dây dưa, sẽ không dễ dàng bị trấn áp.
Ngược lại là cảnh giới Tẩy Tủy dưới Hoán Huyết, bởi vì chênh lệch còn quá lớn, lại thêm chưa Hoán Huyết, không đạt được sức mạnh to lớn thật sự quy về tự thân, ở dưới sức mạnh địa mạch mênh mông này liền khó có sức phản kháng.
Đương nhiên.
Đối với hắn bây giờ mà nói, nếu như không đứng ở trong Sơn Môn, mà là ở bên ngoài Sơn Môn mấy chục dặm, hắn cũng có nắm chắc có thể thoát khỏi trấn áp của Càn Khôn Tỏa Long Trận, rốt cuộc loại sức mạnh không phải của con người này, càng cách xa, càng khó khống chế.
Điều này thật ra nói cách khác, bây giờ Trần Mục, thật ra đã có tư cách ở gần nhìn xem sơn môn của đại tông môn như Thất Huyền Tông, chỉ cần không tùy tiện đến quá gần, duy trì một khoảng cách nhất định, đại trận của tông môn cũng khó có thể uy hiếp hắn.
Chỉ có điều làm như vậy vẫn có chút nguy hiểm, rốt cuộc Càn Khôn Tỏa Long Trận thông thường, mạch lực mà nó khống chế quá mênh mông kinh người, nếu bị khóa chặt, chỉ sơ sẩy một chút chuyển động không kịp, cũng sẽ thịt nát xương tan, chỉ có Hoán Huyết cảnh mới có thể thật sự thong dong đối mặt.
"Năm đó sư tôn bị ám toán, chắc hẳn là cao thủ Hoán Huyết cảnh, ở khoảng cách ngoài mấy chục dặm, chủ động quấy nhiễu địa mạch, cùng sức mạnh địa mạch đang ngủ đông ở xa nhau đối cứng mấy lần, dẫn đến các điểm trận khắp nơi đều bị phản chấn xung kích...."
Trần Mục liếc nhìn Sơn Môn, trong lòng tự nhủ.
Chuyện này, với thủ đoạn hiện tại của hắn, quả thật còn chưa làm được, hắn tuy có thể nhìn Sơn Môn từ ngoài mấy chục dặm, nhưng không thể nào cách xa như vậy để quấy nhiễu địa mạch, loại năng lực đó đã gần như thoát ly phạm trù Võ Đạo, gần với thủ đoạn thần tiên.
Năm đó khi biết việc này, hắn cũng kinh hãi trước sức mạnh to lớn của Hoán Huyết cảnh, khó mà hiểu được là làm thế nào, bây giờ thì đại khái đã hiểu rõ hơn một chút, chắc chắn là dùng cảnh giới ý bước thứ ba cấp độ Hoán Huyết để khống chế, mới có thể cách xa cực lớn, tập kích quấy rối địa mạch...
Bạn cần đăng nhập để bình luận