Đại Tuyên Võ Thánh

Đại Tuyên Võ Thánh - Chương 219: Tiềm Uyên Súc Địa (length: 11914)

Trần Mục lật trang đầu tiên, liền thấy nét chữ rắn rỏi đầy sức sống trên trang giấy.
". . . Tâm phải thu lại cho kín, khí phải thu lại cho tĩnh, làm bậc Thiên Tử, hỉ nộ không lộ, khí cơ không biểu hiện ra bên ngoài, tâm không lay chuyển mà thuận theo vạn vật biến đổi, thân bất động mà tùy vạn vật vận động."
Đọc những dòng chữ trong sách, Trần Mục nhất thời như có điều suy nghĩ, tiếp tục đọc xuống dưới, rất nhanh xem xong toàn bộ quyển Thiên Tử Liễm Khí Quyết này từ đầu đến cuối, đồng thời ghi nhớ hết nội dung.
Thiên Tử Liễm Khí Quyết, lấy ý cảnh Càn Khôn làm nền tảng, dù trời đất đổi thay mà khí cơ không loạn, thuộc loại pháp ẩn giấu khí cơ thượng thừa nhất, cơ hồ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đều có thể thu liễm sạch sẽ khí cơ bản thân, không vì hoàn cảnh bên ngoài mà xao động.
Tuy nói kỹ pháp này chỉ ẩn giấu khí cơ chứ không ẩn giấu thân hình, nhưng trên thực tế đối với Trần Mục mà nói, ẩn giấu thân hình thuộc về loại kỹ thuật nhỏ nhặt, hắn lấy ý cảnh Khảm Thủy cũng có thể dễ dàng thu mình trước mặt người bình thường, làm ra vẻ thần tiên ban ngày bay lên trời, nhưng thật ra trong mắt võ giả cảnh giới cao, chỉ là trò xiếc.
Chỉ có ẩn giấu khí cơ mới là mấu chốt nhất.
Đồng thời môn Thiên Tử Liễm Khí Quyết này cũng không có sự phân chia cảnh giới phức tạp, chỉ cần luyện thành là có thể tùy ý thu liễm khí cơ bản thân, buông thả tự nhiên, đối với hắn mà nói đây là kỹ pháp cần thiết.
Xác định Thiên Tử Liễm Khí Quyết, Trần Mục liền đi đến kệ gỗ khác, tìm kiếm kỹ nghệ thân pháp.
Sách kỹ pháp trên kệ gỗ bên này, nhiều hơn so với pháp ẩn giấu khí cơ gấp mấy lần, nhìn mà hoa cả mắt, cái gì Vô Ảnh Bộ, Mê Tung Bộ các loại ở khắp nơi, xem ra hình như rất cao thâm, nhưng xem kỹ lại thì thấy yêu cầu tu luyện chỉ một loại ý cảnh Tốn Phong, đều là thân pháp cấp độ bình thường nhất.
Nhưng rất nhanh.
Trần Mục lại tìm ra một bộ trong đó.
Tiềm Uyên Súc Địa!
Cũng lấy ý cảnh Càn Khôn làm nền tảng kỹ nghệ thân pháp, mà trang đầu tiên miêu tả rất bá đạo.
Phàm hết thảy thân pháp thiên hạ, nhiều nhất có thể ngang hàng kỹ pháp này, không thể vượt lên!
Luận về thân pháp bộ pháp, hết thảy kỹ nghệ thiên hạ, tối đa cũng chỉ ngang hàng với bộ kỹ pháp này, mà không thể vượt qua.
Kiểu nói nghe như khoa trương ngạo mạn này, nếu đặt vào trước đây lúc Trần Mục ở Du Thành, nhìn thấy những loại thân pháp cấp thấp mà đến ý cảnh còn chưa tiếp xúc tới, vậy chắc chắn là khoe khoang vô căn cứ, nhưng đặt trên một bộ cần lấy "ý cảnh Càn Khôn" làm cơ sở luyện pháp thì hoàn toàn khác.
Đồng thời bộ "Tiềm Uyên Súc Địa" này còn ghi rõ, chỉ có đem ý cảnh Càn Khôn luyện đến bước thứ hai mới có thể luyện thành.
"Rất tốt, có hai loại rồi."
Trần Mục trong lòng khẽ gật đầu, rồi lật xem một lượt quyển sách Tiềm Uyên Súc Địa này, ghi hết nội dung vào lòng.
Rời khỏi Truyền Công Điện.
Trần Mục đi dọc đường núi trở về chỗ ở.
Nhưng khi hắn vừa đi đến Trung Phong, đã thấy một khu vực rộng lớn, không ít đệ tử Nội môn đang tụ tập từng nhóm ba người năm người, đang nghị luận chuyện gì đó, trong mắt người có cả vẻ kinh ngạc.
Trần Mục bước đi rất nhẹ nhàng, men theo con đường mòn đi, tuy cách xa, vẫn thu được không ít tiếng bàn luận, trong mắt ánh lên chút tia sáng nhạt, nhưng cũng không để ý lắm, tiếp tục men theo đường lên núi.
Đám người đang thảo luận về chuyện Tân Tú Phổ.
Thời gian trôi qua một năm.
Tân Tú Phổ lại đổi mới lần nữa, lần này có một vài tân nhân lên phổ, cũng có vài người cũ xuống phổ, nhưng vị trí của Tả Thiên Thu vẫn không thay đổi, vẫn đứng đầu Tân Tú Phổ.
Tả Thiên Thu tuổi chỉ mới hai mươi sáu, bằng tuổi với Viên Ứng Tùng, so với Chu Hạo và Trần Mục đều trẻ hơn.
"Nghe nói không, Tả Thiên Thu tại biên quan Bắc địa, cùng Viên Ứng Tùng luận bàn một trận, cuối cùng Viên Ứng Tùng hơi thua nửa chiêu... Viên Ứng Tùng đã luyện thành ý cảnh Chấn Lôi đến bước thứ hai rồi, trong Càn Khôn Bát Tướng chỉ còn thiếu Tốn Phong và Càn Thiên, mà vẫn không bằng Tả Thiên Thu, ta cứ tưởng sau khi Viên Ứng Tùng luyện thành Chấn Lôi sẽ vượt qua Tả Thiên Thu chứ."
"Không dễ dàng vậy đâu, hắn tu hành, Tả Thiên Thu cũng tu hành, độ khó tu hành ý cảnh Thiên Kiếm gần như bằng hoàn chỉnh Âm Dương Ngũ Hành, hơn nữa y nắm lý niệm ‘Nhân định thắng thiên’, càng bất bại, kiếm ý càng mạnh, Tả Thiên Thu từ luyện kiếm đến nay, ở cùng cấp độ chưa từng bại một lần, kiếm ý và ý chí võ đạo hợp nhất, giờ không biết đã luyện đến mức nào rồi."
"Nói đến Chu sư huynh luyện thành ý cảnh Khôn Địa, giờ đã xếp thứ chín Tân Tú Phổ, tháng trước đấu với Tả Thiên Thu, mà không thể bức ra Tả Thiên Thu kiếm thứ bảy, đến kiếm thứ sáu đã không tránh nổi."
Trong một góc, Lệnh Hồ Thượng và Thẩm Lâm cùng mấy người đang thở dài bàn luận.
Đột nhiên.
Có người chú ý Trần Mục đang đi trên đường núi, vội kéo người bên cạnh, rồi hướng Trần Mục đang đi đến trên đường núi thi lễ.
"Trần sư huynh."
Lệnh Hồ Thượng và Thẩm Lâm mấy người cũng nhao nhao thi lễ.
Trần Mục chỉ nhìn đám người, không dừng lại, nhanh chóng biến mất ở phía trên.
Đợi bóng lưng Trần Mục biến mất, một đám đệ tử Linh Huyền Phong nhìn nhau, mới lại bàn tán.
"Nói về Tân Tú Phổ lần này, xếp hạng của Trần sư huynh tụt rồi."
Thẩm Lâm nghiêng đầu nhỏ giọng nói.
"Hình như từ khi vào tông, Trần sư huynh đã một năm không có động tĩnh, xếp hạng Tân Tú Phổ tụt mấy hạng rất bình thường, nhưng với thiên phú của Trần sư huynh, giờ có lẽ đã ngộ ra ý cảnh Càn Thiên rồi, chỉ cần thể hiện chút thực lực, xếp hạng sẽ trở lại, có khi còn lên thêm vài hạng, lọt vào top 20."
Lệnh Hồ Thượng nhìn bóng lưng Trần Mục đã khuất, lúc này mới đáp lời Thẩm Lâm.
"Ừm."
Thẩm Lâm cũng gật đầu.
Trần Mục có ngộ tính và thiên phú kinh người, không thể nào vào Thất Huyền Tông lại chìm xuống đáy biển được, giờ hiển nhiên vẫn đang chuyên tâm tu luyện, chờ đến khi nào đến bình cảnh, xuống núi lịch lãm thì sẽ tự nhiên thấy được sự thay đổi của Trần Mục.
. . .
Phía trên.
Trần Mục về đến phòng trúc của mình.
Hắn không mấy hứng thú với chuyện Thẩm Lâm và các đệ tử Nội môn khác bàn về Tân Tú Phổ, Tả Thiên Thu các thứ.
Thiên Nhai Hải Các năm nay chỉnh lại Tân Tú Phổ, khi rảnh rỗi hắn đã xem qua một lượt, thứ hạng của hắn trên đó, từ hai mươi bảy xuống ba mươi ba, nhưng chuyện này cũng chẳng sao cả.
Tân Tú Phổ chỉ là nơi dành cho tân tú thôi, tung danh Hàn Bắc Đạo, cái gọi là danh tiếng này, hắn thấy cũng không có ý nghĩa gì, chẳng qua chỉ để người khác thán phục về thiên phú, tư chất mà thôi.
Chỉ có bước lên Phong Vân Bảng, thậm chí tu thành Tẩy Tủy Tông Sư.
Đó mới là trở thành cường giả thực sự tại một châu, danh chấn mười một châu Hàn Bắc Đạo.
Trong số thiên tài tuyệt thế xưa nay, người không phá được Huyền Quan Tẩy Tủy, mà dừng lại ở dưới Tông Sư không phải là không có, tuy họ ngâm mình ở Lục Phủ cảnh nhiều năm, vẫn có thể đứng trên Phong Vân Bảng, không sợ tông sư bình thường, nhưng cái gọi là không sợ, cuối cùng cũng chỉ là không sợ mà thôi, việc có thể tu thành Tông Sư hay không, từ đầu đến cuối vẫn là hai khái niệm.
Rốt cuộc, chỉ có bước vào Tẩy Tủy mới có thể nhìn đến cái đỉnh cuối cùng của "Hoán Huyết cảnh."
Mà những người thành Tông Sư, có ai mà chẳng từng là thiên tài, có thể lúc mới bước vào Tông Sư, đối phó với cao thủ Phong Vân Bảng còn chút khó khăn, nhưng chỉ cần ngâm mình tại cảnh giới Tẩy Tủy vài chục năm, dù cuối cùng không thể bước vào Hoán Huyết, vẫn có thể áp đảo Phong Vân Bảng.
Tuổi thọ của Tẩy Tủy Tông Sư không thể so với Lục Phủ cảnh, bước vào Tẩy Tủy có thể sống ít nhất trăm năm mươi tuổi trở lên, nếu con đường tu luyện thiên về dưỡng sinh, thì có thể sống gần hai trăm tuổi.
Mà người ở Lục Phủ cảnh, tuổi thọ tối đa chỉ khoảng trăm hai mươi năm, mà thực lực không duy trì được lâu như vậy, dù tốt hơn Ngũ Tạng cảnh, cũng chỉ thêm khoảng trăm tuổi mà thôi.
Mà Tẩy Tủy Tông Sư có thể sống đến trăm năm mươi tuổi.
Thậm chí.
Tẩy Tủy Tông Sư trước trăm tuổi vẫn có hi vọng bước vào Hoán Huyết, tuy rằng một bước đó rất khó khăn, nhưng ai có thể nói Tông Sư nào lại chắc chắn không có cơ hội bước ra một bước đó chứ.
"Tả Thiên Thu, ý cảnh Thiên Kiếm...."
Trần Mục khẽ lắc đầu.
Có lẽ vì đã xác định được ý chí võ đạo của mình, giờ tâm thái của hắn dần dần thay đổi, như tông sư không có hứng thú đi hãm hại mầm non, hắn cũng không có hứng đi đối phó Tả Thiên Thu.
Mọi người trong Tân Tú Phổ, đã không còn được hắn xem là đối thủ, tầm mắt của hắn sớm đã đặt trên Phong Vân Bảng.
Thân làm người nắm giữ ý cảnh Càn Khôn, nếu còn phải quay đầu nhìn lại những người sau lưng, vậy thì làm sao nắm giữ Càn Khôn.
Nếu như Tả Thiên Thu thật có thể có cơ hội, lấy Thiên Kiếm ý cảnh, đuổi theo bước chân hắn, vậy thì cứ tới đi, lúc nào muốn hướng hắn vung kiếm, vậy thì khi đó bẻ gãy cái Thiên Kiếm này cũng là được, ánh mắt hắn sớm đã không còn hướng về thế hệ trẻ tuổi.
Dọc theo đường núi đi lên.
Ngay khi trước mắt Trần Mục dần dần xuất hiện căn phòng trúc quen thuộc của hắn, thì có một bóng người đứng bên cạnh phòng trúc, hình như đã chờ đợi một khoảng thời gian.
"Mạnh sư tỷ sao lại có nhã hứng đến chỗ ta?"
Trần Mục hướng về phòng trúc đi tới, cũng cười với bóng người đứng ngoài phòng trúc.
Người đến chính là Mạnh Đan Vân.
Mạnh Đan Vân xoay người lại, trên mặt không có chút nụ cười nào, mà mang theo vài phần nặng nề, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Trần Mục, sau đó mở miệng nói: "Sư tôn nàng...."
Câu này khiến nụ cười trên mặt Trần Mục lập tức biến mất.
Mạnh Đan Vân mím môi, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: "Sư tôn nàng nói, thời gian thanh tỉnh của nàng ngày càng ít, lần này có lẽ sẽ ngủ say rất lâu, nàng nói vẫn luôn không đợi được ngươi đến thỉnh giáo Võ Đạo, có lẽ là... Ta nói cho ngươi biết, ý cảnh bước vào giai đoạn thứ hai, chỉ dựa vào Ý Cảnh Đồ thì không thể bước vào giai đoạn thứ ba, bởi vì những người mô phỏng Ý Cảnh Đồ, bản thân bọn họ cũng chưa từng ngộ ra giai đoạn thứ ba."
"Ý cảnh muốn đi đến cuối cùng, trừ khi có Nguyên Sơ Bát Tướng Đồ chỉ dẫn, nếu không dù có tìm được Hội Bản Bát Tướng Đồ bị vỡ vụn, cũng không có ý nghĩa lớn, muốn ngộ ra lĩnh vực Võ Đạo, thậm chí bước vào giai đoạn thứ ba, chỉ có thể dựa vào chính mình."
Mạnh Đan Vân nói đến đây.
Liền chậm rãi lấy ra một viên ngọc ấn nhỏ, đưa cho Trần Mục, nói: "Đây là sư tôn lúc còn tỉnh táo luyện chế cho ngươi "Càn Thiên Ấn", khi ngươi gặp nguy hiểm có thể giúp ngươi ngăn cản một kích của Tông Sư bình thường, để sau này ngươi hành tẩu giang hồ phòng thân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận